Lần đầu tiên, sự kinh ngạc hiện lên trên gương mặt Hồng Ngâm Xuyên. Từ khi xuất đạo đến nay đây là lần đầu tiên trong cuộc tỷ thí võ học với thế hệ trẻ tuổi mà hắn rơi vào thế hạ phong. Thậm chí hắn còn không nhìn rõ đối thủ đã xuất chiêu gì. Uy lực của ba đòn quyền bị đối phương đánh ngược trở lại. Chiêu này ngay cả sư phụ hắn, Tả Thiên Tứ cũng chưa từng biết đến. - Ngâm Xuyên, không được khinh địch. Tên Tần Vô Song này không phải đệ tử bình thường của Tinh La Điện đâu! Tả Thiên Tứ đang ở một góc của cổng thành, che giấu hành tung, nhưng dùng truyền âm để nhắc nhở. Đây là bước đầu tiên để hắn đánh đổ Đế quốc Đại La, đánh bại Tinh La Điện trước rồi đích thân hắn sẽ ra mặt, trong nghi thức sắc phong hắn sẽ giết chết toàn bộ năm vị Điện chủ của Tinh La Điện, triệt để đẩy Tinh La Điện xuống vực sâu mãi mãi không có ngày ngóc đầu dậy! Lần này Tả Thiên Tứ cũng đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng. Hắn biết, giết hết môn nhân của Tinh La Điện, nghe có vẻ rất hay nhưng thực ra không khả thi cho lắm. Thứ nhất chắc chắn sẽ bị các nước khác dè chừng, hình thành nên ấn tượng xấu là Cửu Cung Phái tàn nhẫn, hiếu chiến. Thứ hai, nếu quá hung hăng chắc chắn sẽ gây bất mãn cho các nước khác, từ đó hình thành liên minh đối phó Cửu Cung Phái và Đế quốc Xích Long. Cửu Cung Phái hắn đối phó với Tinh La Điện, từ đầu đến cuối có thể nói là vô duyên vô cớ dấy binh. Vì thế nó không giống như việc Tinh La Điện tiêu diệt Thiên Cơ Tông. Tinh La Điện tiêu diệt Thiên Cơ Tông, về tình hay về lý đều không có gì đáng chê trách. Về lý và tình, Thiên Cơ Tông phá vỡ liên minh ba nước phía Đông, dẫn đến việc Cửu Cung Phái nhúng tay vào khu vực phía Đông, dần như diệt vong Tinh La Điện. Tinh La Điện phản kích báo thù, tiêu diệt Thiên Cơ Tông là hợp tình hợp lý. Nhưng Cửu Cung Phái hắn thì không được đường hoàng như thế. Đối địch với Tinh La Điện, ban đầu chính là vì có lòng tham với khu vực phía Đông và Vô Tận Đông Hải. Trường hợp lần này không phải đấu đá riêng mà là công khai tiêu diệt Tinh La Điện trước mắt nhiều thế lực lớn của các Đế quốc Thượng phẩm, hiển nhiên là không thể công khai được. Nhưng thách đấu với năm vị Điện chủ Tinh La Điện với danh nghĩa báo thù thì hoàn toàn có thể. Một khi động thủ sẽ tiêu diệt hết cả năm vị Điện chủ, Tinh La Điện sẽ như rắn mất đầu. Tính toán như vậy lý trí hơn lần tùy tiện xuất động trước đó. Hồng Ngâm Xuyên được Tả Thiên Tứ nhắc nhở lập tức bừng tỉnh. Vừa rồi khi giao chiến với Tần Vô Song đúng là hắn có chút khinh địch, chỉ vì trước sau Tần Vô Song chẳng có thủ đoạn nào có thể chống đỡ trực diện với hắn. Như thế thì hắn khó tránh khỏi việc bị làm mờ mắt không biết rằng Tần Vô Song đang thăm dò mình. Qua đòn thử này Tần Vô Song đã hiểu hơn về thủ đoạn của Hồng Ngâm Xuyên. Thấy Hồng Ngâm Xuyên vội vàng bước lên mấy bước đứng cách xa đường phân cách ra, Tần Vô Song cười giễu: - Không cần vội vậy đâu, có dẫm lên vạch kẻ cũng không bảo ngươi thua đâu. Ta muốn đường hoàng đánh ngươi ra khỏi vòng để mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, không chút nghi ngờ! Hồng Ngâm Xuyên sắc mặt tím lại nhưng không nói gì. Coi như giờ hắn đã biết thế nào là nói trước bước không qua, hắn đoán chắc từ đầu đến cuối tên Tần Vô Song này đều đang diễn trò. Vừa rồi hắn lặng lẽ như vậy nhưng suýt nữa khiến Hồng Ngâm Xuyên rơi vào bẫy. Bị dính một lần, Hồng Ngâm Xuyên đương nhiên sẽ không tiếp tục mắc bẫy lần thứ hai. Tay phải đang để sau lưng nắm chặt, hai cây đoản côn xuất hiện trong tay. Mỗi tay hắn cầm một cây gắn cả hai vào nhau tạo nên một thanh trường côn. Hồng Ngâm Xuyên rung cây côn, một đầu lóe sáng rồi nhô ra một mũi thương sáng loáng. Ánh sáng phát ra lạnh lẽo, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không lạnh mà run. Hồng Ngâm Xuyên múa thương vù vù biến ra vô số thương ảnh: - Tần Vô Song, hãy để Phong Vân Thương của ta tiễn ngươi đi! Chưa dứt lời, cánh tay hắn giương ra bỗng chốc như dài ra vô hạn, cây Phong Vân Thương bỗng chốc phá vỡ khoảng cách mấy trượng đem theo ánh sáng băng giá tạo nên dòng khí lưu tấn công chí mạng. Thứ ánh sáng này lập tức tỏa ra một sự lạnh lẽo tận xương tủy, dường như muốn làm đông cứng cả hồn phách. Những nơi nó đi quá không khí đều ngưng tụ lại thành một đạo băng phong. Tần Vô Song nhếch mép, phất ống tay áo, đấu khí Viêm Dương bắn ra từ lòng bàn tay nuốt chửng lấy luồng băng phong. Đồng thời, Tần Vô Song bỗng cuộn người lại biến mất trong hư không. Một cái, hai cái, ba cái… Vô số tàn ảnh không ngừng xuất hiện trong vòng tròn thi đấu. Tàn ảnh tồn tại một chốc rồi lại biến thành hư vô, nhưng dù vậy cũng khiến cây thương của Hồng Ngâm Xuyên đánh vào không khí. Nhưng Hồng Ngâm Xuyên không hề nản lòng, hắn cười thích thú rồi nói: - Nếu ngươi đã thích trốn tránh như vậy thì ta sẽ khiến ngươi không có chỗ mà trốn! Dứt lời, cây thương dừng lại quét một đường trong không khí, thương ảnh biến ra vô số. Hồng Ngâm Xuyên tăng tốc múa cây Phong Vân Thương. Mỗi lần cây thương quét qua dường như gắn thêm một chiếc khóa cho khoảnh đất có rộng mười trượng này vậy. Từng ổ từng ổ khóa, chỉ một lúc sau là toàn bộ hư không bị khóa chặt. Hồng Ngâm Xuyên biến ra vô số đạo khí lưu tấn công về phía Tần Vô Song. Không gian rộng mười trượng bị khí lưu phân tách ra thành vô số không gian nhỏ, khiến không gian hoạt động của Tần Vô Song nhỏ đi rất nhiều. Nhưng bỗng nhiên tàn ảnh ngưng tụ lại một chỗ, Tần Vô Song dừng lại ở một góc phía sau, dù vậy khóe miệng hắn vẫn là một nụ cười bình thản dường như cục diện này vẫn nằm trong sự khống chế của hắn. - Các hạ, ta đợi ngươi lâu như vậy rồi, lẽ nào đây chính là tất cả của Cửu Cung Phái các ngươi sao? Đây là tuyệt chiêu mà đệ nhất môn đồ của Cửu Cung Phái tự hào sao? Tần Vô Song nói không hề che giấu sự chế giễu: - Tiếp theo đến lượt ta xuất chiêu rồi chứ? Hồng Ngâm Xuyên cười hung tợn: - Không sợ ngươi xuất chiêu, chỉ sợ ngươi làm con rùa rụt cổ! Tần Vô Song bình thản nói: - Ta không xuất chiêu chỉ là để cho ngươi ra thêm vài chiêu rồi thể nghiệm sự yếu kém của mình. Nếu ta xuất chiêu đâu có phức tạp, lằng nhà lằng nhằng như ngươi! Chỉ trong ba chiêu là có thể đánh ngươi bay khỏi vòng. Nếu không thì coi như ta thua! Lời nói hùng hồn như thể hiện rằng trong mắt Tần Vô Song hắn, đệ nhất môn đồ của Cửu Cung Phái chẳng qua chỉ là cọng cỏ. Hồng Ngâm Xuyên sắc mặt lạnh băng: - Ba chiêu? Tiểu tử, ngươi thật ngông cuồng! Tần Vô Song cười: - Đây không phải ngông cuồng, chỉ là nói sự thật thôi! Nói rồi, Tần Vô Song rút ra cây roi Nộ Giao Chi Hồn. Cây roi vừa vào tay Tần Vô Song là như con linh thú được thức tỉnh, khí thế dâng trào, quất trong hư không, chưa xuất chiêu mà đã có cảm giác nuốt chửng tất cả. - Chiêu thứ nhất! Tần Vô Song khẽ hét lên, bước chân bắt đầu khởi động. Cánh tay vung roi quất về phía Hồng Ngâm Xuyên. Nhưng cây roi chỉ quét đến nửa đường thì biến thành lực cuốn chiếu cuốn sạch những chiếc khóa của Hồng Ngâm Xuyên, giải phóng toàn bộ không gian. Ầm! Sức mạnh cây roi biến thành một con sóng cao vạn trượng ập lên đầu Hồng Ngâm Xuyên. Hồng Ngâm Xuyên cho rằng khí thế của Phong Vân Thương của hắn đã đủ mạnh mẽ, dù gì nó cũng là vũ khí cấp Linh Võ Đại viên mãn. Nhưng một đòn roi của Tần Vô Song đánh tới hắn mới thể nghiệm được thế nào gọi là khí thế thật sự. Chiêu này quả thực là cuồn cuộn tung trào, căn bản không phải cái mà Phong Vân Thương của hắn có thể chống đỡ. Hắn vội vàng nhảy sang một bên tránh. Tần Vô Song thấy vậy nói: - Chiêu thứ hai! Uỳnh! Cả cây roi bỗng như biến thành con rồng xuyên mặt đất lao tới. Giống như đòn tấn công cuốn chiếu, đầy huyền ảo, cắt đứt đường lui của Hồng Ngâm Xuyên. Lực của chiêu phát tác, ba thước dưới mặt đất dường như được tăng lên trọng lực năm lần, một khi đã rơi vào thì e là đến chân cũng không nhấc nổi lên. Hồng Ngâm Xuyên hồn bay phách lạc, lúc này hắn mới biết đối thủ đáng sợ đến mức nào. Hắn chống cây Phong Vân Thương vùng vẫy tìm cách thoát khỏi lực cuốn của Tần Vô Song. Tần Vô Song nhếch môi, vẫn nói với khẩu khí bình thản: - Chiêu thứ ba! Ba chữ nói xong, khí thế đột ngột thay đổi, toàn thân Tần Vô Song như phát ra thứ uy năng vô hạn, cây roi từ mặt đất bay lên trời. Bỗng chốc, cây roi Nộ Giao Chi Hồn như được ban sinh mệnh, khí thế hừng hực bay lên không trung. Phi Long Tại Thiên! Đòn tấn công kinh thiên động địa, Khí Thôn Tinh Hà! Trước lực hút mạnh mẽ, Hồng Ngâm Xuyên lập tức như bị một sức mạnh vô hình kéo rơi thẳng xuống với tốc độ kinh người. Tần Vô Song thuận thế dùng khí lưu cuốn chặt lấy Hồng Ngâm Xuyên rồi ném xuống đất. Uỳnh! Trên mặt đất, bụi tung mù mịt sang hai bên. Nguồn: http://truyenfull.vn Rầm! Cơ thể Hồng Ngâm Xuyên chạm mặt đất thì đã rơi ra cách đó ít nhất mười trượng. Gần như đồng thời xung quanh vang lên tiếng hò reo vui vẻ. Còn đệ tử Cửu Cung Phái thì căn bản không thể chấp nhận được sự thực này. Từ khi Tần Vô Song rút ra cây roi Nộ Giao Chi Hồn chỉ trong vỏn vẹn vài nhịp thở mà chiến cục đã đảo ngược hoàn toàn! Ba chiêu, chỉ ba chiêu, hơn nữa là ba chiêu liên tiếp, giống như tình tiết vở kịch đã xếp đặt từ lúc bắt đầu, Hồng Ngâm Xuyên thậm chí không có thời gian phản ứng đã bị đánh bay ra khỏi vòng. Thất bại này đến rất đột ngột, cũng vô cùng kịch tính. Dường như đúng khi khí thế của Hồng Ngâm Xuyên cao nhất, khi hắn tưởng đã tất thắng thì cục thế đột ngột đảo ngược, chớp mắt đã thảm bại… Hồng Ngâm Xuyên rơi xuống mặt đất, máu tươi tuôn trào, mặt mày tái mét.