Nhưng Tần Vô Song lúc này chưa vội đi khám phá đường thông đạo đó, nếu nó đã tồn tại thì hắn yên tâm rồi, việc cần làm bây giờ là phải củng cố cảnh giới Trung Linh Võ Cảnh. Từ sau khi đột phá, hắn phải liên tục chiến đấu, không có thời gian để củng cố thành quả này. Nhưng lần trước ở trong sơn động, hắn cũng đã hấp thụ không ít linh lực, chỉ là chưa có thời gian dung hợp mà thôi. Giờ trở về đây, nơi mà Tần Vô Song cảm thấy an toàn nhất, cả thân thể và tâm hồn hắn đều rất thoải mái, vậy là hắn bắt đầu dung hợp. Ở trong sơn động một ngày, Tần Vô Song lại nhắm mắt lại, đã dung hợp hết linh lực, nhưng hắn lại có vài phần nghi hoặc. - Năm đạo ánh sáng kỳ lạ kia có phải linh lực không? Tại sao rõ ràng mình đã cảm thấy chúng đi vào cơ thể nhưng ở đan điền lại không cảm nhận được sự tồn tại của chúng? Lẽ nào những sức mạnh này đều không đi vào đan điền sao? Trực giác của Tần Vô Song có thể phán đoán được, thần quang ở sơn động nửa năm trước và thần quang trong Truyền Tống Trận lần này đều có công hiệu vô cùng thần kỳ. Nếu không những vết thương trên người hắn không thể dễ dàng lành lại, cứ như chưa từng bị thương như vậy. Không chỉ thế, sau mỗi lần bị thương hắn đều cảm thấy thể xác và khả năng chống đỡ đều mạnh hơn một chút. Cảm giác này tuy không được kiểm chứng cụ thể nhưng quả thật hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể. - Có lẽ sức mạnh thần kỳ đó chỉ rèn giũa cơ thể và mở rộng đan điền chứ không đi vào nội bộ khí hải đan điền của mình… Tần Vô Song nghĩ. Hắn đâu có biết ánh sáng năm màu đó căn bản không cùng cấp với linh lực mà hắn đang tu luyện. Nếu nó nhập vào khí hải đan điền thì e là chỉ chút thần lực to bằng hạt cát cũng đủ làm nổ tung đan điền của hắn rồi, thứ thần lực này chỉ cải tạo và không ngừng hoàn thiện cơ thể hắn. Đương nhiên Tần Vô Song lúc này không hề biết điều đó. Bế quan trong sơn động mấy ngày, khi đi ra cửa động lần nữa thì hắn phát hiện bên ngoài tuyết đã bao phủ toàn bộ sơn cốc thành một màu trắng xóa. Lúc này tuyết rơi ào ào không ngừng, Tần Vô Song đứng ở cửa động, nhìn tuyết rơi giống như đã cảm ngộ ra được điều gì. Hắn tùy ý giơ tay ra tóm lấy bông tuyết. Tuyết rơi vào tay hắn bị hơi nóng làm tan chảy, bốc hơi. Tần Vô Song nhìn đám khí kia nghĩ bụng: - Bông tuyết này chạm vào tay là lập tức biến thành hơi. Chúng vẫn còn, chỉ là biến thành một trạng thái khác mà thôi… Chiêu thức võ đạo, khi xuất là chiêu này, nhưng khi đánh đến trước mặt lại biến thành chiêu khác, rất khó nắm bắt. Không phải chính là kiếm ý tinh vi của Độc Cô Cửu Kiếm sao? Kiếm ý của Độc Cô Cửu Kiếm quả thực đã bao hàm mọi sự kỳ diệu của thiên nhiên trời đất. Từ xưa, người sáng tạo ra tuyệt thế công pháp có ai không phải là cường giả đại thần thông, đại trí tuệ? Còn ta, giờ chỉ có thể thừa hưởng ân trạch của tiền nhân, sử dụng công pháp tiền nhân sáng tạo ra… Sau này, nếu ta có thể tự mình sáng tạo chiêu thức, tự ngộ chiêu số trong sự biến hóa của trời đất thì mới thật sự không hổ thẹn với hai chữ Tông sư! Nghĩ kiếp trước được mọi người xưng tụng là Cổ Võ Đại Tông Sư, thật sự có phần xấu hổ. Tông sư một đời cũng chỉ có thể được gọi ở giới Cổ Võ ở Địa Cầu mà thôi, vào đến cái thế giới này, tu vi Hậu Thiên đỉnh phong cũng chỉ được coi là mới nhập môn mà thôi. Tần Vô Song trầm ngâm nhìn những bông tuyết đang rơi trên sơn cốc, tâm tư có chút cảm giác kỳ diệu. Những bông tuyết này, đối với trời đất mà nói cũng chỉ như khách qua đường trong vô vàn chúng sinh mà thôi. Chỉ là, tuyết rơi xuống đất thành đống, tồn tại cũng chỉ năm ba ngày, còn đời người, cả trăm năm cũng không thể nói dài hay ngắn, so với thời gian của vũ trụ chỉ là khách qua đường mà thôi. Điều khác biệt duy nhất chỉ là sự khác biệt thời gian làm khách của người này dài, còn người kia lại ngắn hơn. - Tu luyện, không phải chính đi ngược lại quy luật của trời đất, tranh giành tuổi thọ với trời đất, để được sống lâu, để tồn tại mãi mãi đó sao? Nhưng trong trời đất này liệu có người nào bất tử chứ? Tần Vô Song vô tình lại đưa tay ra hứng lấy một bông tuyết, trong tay lại một lần nữa có những làn khí nhẹ bay lên. - Tuyết hóa thành sương, tiếp tục bay lên, vẫn tồn tại trong trời đất. Còn cơ thể nhân loại một khi đã diệt vong thì như cây nến bị thổi tắt, không còn tồn tại nữa. Nói ra thì nhân loại cuối cùng cũng chẳng bằng bông tuyết. Chỉ là bông tuyết chuyển đổi giữa nước và khí, còn sinh mệnh nhân loại, linh hồn, lẽ nào thật sự không thể luân hồi hay sao? Thật sự không có ai thoát được khỏi vòng luân hồi mà tồn tại mãi mãi sao? Tần Vô Song cảm thấy, nếu vạn vật trong trời đất đều có luân hồi, nhân loại là một phần của vạn vật thì nên tuân theo nguyên tắc luân hồi đó. Nếu đã có luân hồi thì chắc chắn có những cái không thuộc luân hồi… Suy đoán như thế, nhưng hắn cũng biết mọi thứ chỉ là giả thuyết của hắn mà thôi. Bỗng nhiên ánh mắt hắn chăm chú nhìn bông tuyết trên ngón út đã kết tinh thành băng óng ánh: - Sao lại như vậy? Tần Vô Song khựng người lại, bàn tay hắn rất nóng, tuyết chạm vào là tan chảy, nhưng tại sao trên ngón út lại kết thành băng? Tần Vô Song vội cảm nhận và lập tức hiểu ra vấn đề. Thì ra vừa rồi hắn đã vô tình dùng linh lực thông qua Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh. Linh lực của kinh mạch này thuộc âm, là kiếm khí nhất mạch âm nhu hiếm có trong Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm. Vì Thiếu Xung Kiếm không gần với lộ số dương cương mà hắn quen dùng nên hắn rất ít sử dụng. Ít sử dụng không có nghĩa là nó vô dụng. Thực tế, Thiếu Xung Kiếm rất linh hoạt, tốc độ nhanh, cũng là một đường kiếm khí cực mạnh. Bỗng trong đầu Tần Vô Song có vài chủ ý, chúng rất kỳ quái, nhưng rất sinh động. Hắn lập tức ngồi khoanh chân lại yên tĩnh suy nghĩ. Hắn mơ hồ cảm thấy hình như mình đã lĩnh ngộ được điều gì đó. Chính xác hơn là sắp lĩnh ngộ được điều gì đó. Tuy lúc này hắn không thể chắc chắn mọi thứ sẽ đến, nhưng hắn biết chắc chắn sẽ có những nhận thức hoàn toàn mới. - Những bông tuyết này vốn là Thủy thuộc tính. Dù với trạng thái tuyết hay sương, hay nước, thì thuộc tính vốn có vẫn là Thủy. Thủy thuộc tính có lẽ cũng không phải loại bá đạo nhất trong năm thuộc tính cơ sở của Ngũ hành, nhưng lại là thứ mềm mại nhất, biến hóa linh hoạt nhất. Chỗ tuyết này kết băng lại trên tay ta đương nhiên là do chịu ảnh hưởng của kiếm khí mà ta đã vô ý sử dụng. Còn ta, có lẽ đã mơ hồ nắm được sự huyền diệu của Thủy thuộc tính. Dung hợp vào kiếm khí lẽ nào chính là công kích mang thuộc tính cơ sở? Tần Vô Song nghĩ vậy, kiếm khí bắn ra từ ngón tay lướt qua một vệt nước làm bốc lên một làn sương. Tần Vô Song lắc đầu: - Uy lực vẫn chưa đủ, sương tan ra không ngưng tụ, không có tính xuyên thấu. Thử lần nữa, vẫn như vậy. Một lần, hai lần, ba lần… Tần Vô Song đã luyện công thì không phải chỉ chốc lát. Hắn ngồi là ngồi luôn ba ngày ba đêm. Mỗi giây đều hoàn toàn đắm chìm trong lĩnh ngộ về Băng Kiếm Khí. Cuối cùng từ việc nửa hiểu nửa không, hắn đã dần nắm bắt được chút ít và rồi hoàn toàn hiểu được sự tinh túy huyền diệu trong đó. Ngón út khẽ động, kiếm khí với hàn ý lạnh thấu xương được bắn ra. Một đạo băng tinh lạnh lẽo bắn thẳng vào con kền kền ở ngoài cửa động. Phập! Con kền kền bị kiếm khí bắn xuyên qua, đến máu cũng chưa kịp bắn ra, toàn thân đã đông cứng thành băng. Tần Vô Song mừng rỡ: - Quả nhiên đòn công kích thuộc tính dung hợp có uy lực mạnh hơn nhiều, so với giai đoạn Sơ Linh Võ Cảnh thì ít nhất phải hơn năm lần trở lên. Chẳng trách Sơ Linh võ giả trước mặt Trung Linh võ giả căn bản chẳng thể xuất hiện được kỳ tích gì. Chỉ một tầng cảnh giới mà sức mạnh lại cách nhau xa đến vậy! Hắn quả thực rất vui mừng, đây là lần đầu tiên hắn lĩnh ngộ được đòn công kích có thuộc tính huyền diệu đồng thời kết hợp với chiêu thức của bản thân. Lĩnh ngộ như vậy tuy không phải hoàn toàn do mình sáng tạo ra nhưng cũng là bước đầu trên con đường tự ngộ. Tu luyện võ học, bất cứ bí tịch, bất cứ chiêu thức nào cũng không phải là bất di bất dịch. Có biến số hay không, không phải ở chiêu thức mà là ở người sử dụng chiêu thức đó. Tần Vô Song quan sát tuyết mà tự ngộ ra, đó là một lẽ. - Đạo kiếm khí này vốn tên là Thiếu Xung Kiếm, sau khi dung hợp Thủy thuộc tính biến dị thì có thể gọi là Băng Kiếm Khí. Tần Vô Song đặt tiên cho chiêu thức này. Sau khi lĩnh ngộ được Băng Kiếm Khí, tâm trạng Tần Vô Song thoải mái hơn hẳn. Nhẩm tính ngày giờ, đã về sơn động cũng mấy ngày rồi, hắn rất muốn biết lúc này thế giới bên ngoài đã có thay đổi gì rồi. Điều hắn quan tâm nhất vẫn là những đồng môn ở Tinh La Điện, liệu họ có chạy thoát không? Theo tính toán, nếu nghe thấy tiếng huýt sáo lập tức rút lui ngay thì vẫn rất có hi vọng sống sót. Chỉ là không biết lúc đó họ lựa chọn thế nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Nhưng hiện nay dù hắn có lo lắng thế nào thì cũng không thể thay đổi được hiện thức. Tần Vô Song quyết định phải mở cơ quan nối giữa sơn động này với chân núi trước rồi tính chuyện khác sau. - Có lẽ bây giờ, với người ở bên ngoài kia, mình đã chết rồi nhỉ? Tần Vô Song tự giễu, hắn cũng cảm thấy lần này có thể sống sót được quả thực có chút may mắn, có chút bất ngờ. Nhưng hắn không muốn kéo dài quá lâu, nghĩ đến tỷ tỷ mình giờ đã có thai, vạn nhất tin tức truyền đến Vương phủ Tần gia, tỷ tỷ đau lòng quá độ mà tổn hại đến thai nhi thì thật không phải. Vì thế hắn đã quyết định, sau khi đã quen với những cơ quan này thì xuống núi, ẩn cư ở Vương phủ một thời gian xem tình hình bên ngoài thế nào rồi tính tiếp. Chuyện lần này, dù thế nào thì Đế quốc Thiên Trì cũng không thoát khỏi có liên quan. Tần Vô Song muốn xem xem những nhân vật cao cấp trong Tinh La Điện rốt cuộc có thái độ ra sao với việc này.