Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 59: Cô em chồng sinh con gái



Cố Hướng Hỉ học đại học là lên trên thành phố học, học đại học xong rồi thì thuận lý thành chương được phân phối tới thành phố làm, là một chỗ không tồi, chính là đi làm trong cao ốc bách hóa đó.

Chồng của em ấy, Dương Khánh, cũng làm việc trong thành phố, chỗ được phân phối cũng không kém, là ở xưởng máy móc, hiệu quả và lợi ích mỗi năm đều rất tốt.

Xuất thân của Dương Khánh cũng rất đứng đắn, ba của anh ấy là quân nhân đã hy sinh trên chiến trường, tổ tiên là con nhà nghèo tới 8 đời.

Thiệt sự thì đã được đề cử vào đại học Công Nông Binh thì về cơ bản sẽ không có sai lầm gì trên khung thân phận đâu.

Xuất thân bối cảnh của hai vợ chồng tương tự, có đề tài chung, sau khi thành bạn học thì tiếp xúc nhiều, rồi chậm rãi đi đến bên nhau. Hai người là tốt nghiệp xong liền kết hôn, hiện tại Cố Hướng Hỉ đã có bầu, tùy thời sẽ sinh sản.

Chờ khi Cố Hướng Hằng nhận được điện thoại ở bên kia, nói em gái sinh rồi, anh lập tức nói ngay cho Giang Cảnh Du và đám Cố Hướng Hưng.

Giang Cảnh Du muốn đi qua thăm cô em chồng chung với em dâu Trần Oánh.

Cặp song sinh cũng ầm ĩ đòi đi: “Bọn con muốn đi thăm em gái nhỏ, muốn đi thăm cô.”

Bởi vì hai đứa phải đi học, nên đã bị Giang Cảnh Du vô tình cự tuyệt: “Chờ tới ngày nghỉ rồi tụi con đi chung với anh chị, giờ thì ngoan ngoãn đi học đi.”

Cố Hi: “Bọn con có thể xin nghỉ, tiết bỏ lỡ thì để sau đó lại bù là được.”

Giang Cảnh Du: “Hôm nay ba của tụi con cũng không có rảnh mà đi thăm cô của tụi con đâu, chờ thêm 2 ngày đi, nghe lời.”

Cố Hướng Hưng với Trần Oánh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, xách đồ đạc lên liền mua phiếu đi qua đó.

Vốn dĩ lúc này hẳn phải là mẹ của nhà gái đi qua thăm, nhưng không phải là mẹ chồng cô đã qua đời rồi à? Nên bọn họ làm anh trai với chị dâu phải bước lên trước gánh lấy.

Cố Hướng Hưng: “Anh cả không đi ạ?”

Giang Cảnh Du: “Ảnh không có thoát thân được, qua hai hôm nữa chờ tới ngày nghỉ rồi sẽ qua, lần này chỉ ba chúng ta.”

Trần Oánh cười: “Anh cả bận rộn, vậy bên chị có sao không?”

Chị dâu hẳn cũng phải rất bận mới đúng.

Giang Cảnh Du: “Bên chỗ chị thì lâm thời nhín ra một ngày còn được.”

Rốt cuộc trên đầu cô không có ai quản, bên chồng của cô thì lại khác à.

Trần Oánh bội phục: “Chị dâu, thật lợi hại. Chị mang gì cho em gái vậy?”

Giang Cảnh Du: “Chị giết một con gà, mang theo 2 túi sữa bột, còn có một túi kẹo sữa.”

Trần Oánh: “Sữa bột mua không dễ đâu nha, em thì tặng cho em ấy trứng gà, còn có vài món chăn và yếm linh tinh cho đứa nhỏ.”

Giang Cảnh Du: “Là em làm à?”

Trần Oánh: “Đúng vậy.”

Giang Cảnh Du: “Em khéo tay đó.”

Trần Oánh có chút ngượng ngùng: “Em là từ nhỏ đã bắt đầu học cái này rồi.”

Họ tán gẫu dọc đường đi, tới thành phố rồi thì thẳng tiến đến bệnh viện.

Cố Hướng Hỉ sinh con ở bệnh viện.

Từ sau khi cô ấy mang thai, trên cơ bản đều là xin kinh nghiệm với Giang Cảnh Du, hơn nữa hồi Giang Cảnh Du mang thai cô ấy cũng có ở bên cạnh chị dâu, biết chị làm thế nào lúc mang thai.

Kiểm tra thai sản định kỳ này, ăn thức ăn giàu dinh dưỡng, mỗi ngày tản bộ để bảo trì lượng vận động cho dễ sinh.

Về phần cái ải sinh sản này, càng là định chắc sinh ở bệnh viện.

Chỉ là với cái điểm ấy, mẹ chồng Lương Thúy Quyên của cô ấy rất không vừa lòng, trước đó bà ta nghẹn không nói gì, bởi vẫn có điều cố kỵ với đứa con dâu này, giờ tới bệnh viện, nhìn thấy nó sinh con gái, liền không nhịn được.

Lúc ba người họ đi tới nơi, bà ta đang đứng đó đại phát thần uy.

Cố Hướng Hỉ đen mặt nằm trên giường bệnh, nằm bên cạnh là con gái của em ấy.

Con gái cô nàng được nuôi rất tốt, lúc sinh phí không ít sức lực, có thể nhìn ra được, đứa bé này tướng mạo có chút giống mẹ nó.

Đối với đứa con đã mang bầu lâu đến vầy, lại đã trải qua quá trình sinh sản thống khổ như vậy mới sinh được, hiện tại Cố Hướng Hỉ đang tràn ngập tình thương của mẹ, hận không thể cho bé tất cả những gì tốt nhất đây, cho nên nghe thấy mẹ chồng nói thế, mặt cô nàng càng ngày càng đen.

Lương Thúy Quyên: “Vợ thằng ba, cô nhìn cô cái coi, lúc có bầu muốn ăn cá ăn thịt, ăn nhiều thứ tốt đến vậy, kết quả lại sinh ra một con nha đầu.”

“Cô có nuôi cho tốt nữa cũng là cho con nhà người khác.”

“Thằng ba đã không còn nhỏ rồi, cô cũng bị chậm trễ, mau chóng có thêm đứa nữa đi cho sớm, lưu cho nó cái rễ.”

“Còn đứa nhỏ này cô cứ giao cho tôi đi, tôi chăm cho, cùng nhau nuôi với con cái nhà bác cả hai đứa, không thể chậm trễ hai đứa kiếm tiền được.”

“Ai biểu cô sinh ra đứa con gái chứ, chứ nếu mà cô sinh được đứa con trai, tôi liền dọn tới đây chăm con giúp cho rồi.”

“Cô còn cho nó ăn sữa bột, uầy, thứ tốt quý giá thế này, sao hai đứa bay có thể cho nó ăn được chứ?”

Nghe mà Cố Hướng Hỉ không ngừng nháy mắt với Dương Khánh.

Từ khi kết hôn tới nay, Cố Hướng Hỉ chưa từng ở chung thời gian dài với bà mẹ chồng này, bởi bọn họ là ở thành phố, mà bà ta thì là đi theo anh chồng ở quê nhà dưới nông thôn, ngày thường ít cơ hội gặp mặt, mỗi tháng Dương Khánh gửi một nửa tiền lương của mình về đó, đấy là phí nuôi gia đình của bọn họ.

Điểm ấy thì Cố Hướng Hỉ không có ý kiến, với cái nữa là chức vị của cô tốt, cô cũng chả thế nào cảm nhận được cái khó chơi của mẹ chồng.

Chỉ là lúc này mẹ chồng tới, biết cô nàng sinh con gái, liền thay đổi sắc mặt.

Dương Khánh xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con gái cũng rất tốt.”

Lương Thúy Quyên giận quá mà cười: “Gì mà con gái tốt chứ, mày đã bao nhiêu tuổi rồi? Đã hai mươi mấy rồi. Anh trai mày tuổi này đã có được 2 đứa con trai!”

“Mày thì sao! Chỉ được một con nha đầu, còn nuôi khéo thế này, mấy đứa con trai nhà anh mày cũng chưa từng được ăn sữa bột đâu, sữa bột này còn không bằng đưa cho tụi nó bồi bổ sức khỏe.”

Dương Khánh kéo dài giọng: “Mẹ ——”

Anh ấy thở dài một hơi: “Bọn con còn rất trẻ, về sau sẽ còn sinh nữa.”

Lương Thúy Quyên: “Sinh nữa là chắc chắn rồi, giờ sinh cũng sinh rồi, về nhà đi thôi, lần tới mời bà đỡ về được, mẹ tụi bay đều là nhờ bà đỡ đỡ đẻ cho, nào có quý giá đến vậy, còn muốn cố ý tới bệnh viện.”

Cố Hướng Hỉ thiếu chút nữa không nhịn được, nhìn Dương Khánh, Dương Khánh cho cô một ánh mắt an ủi, tỏ vẻ để anh: “Mẹ, về sau các chị dâu nếu sinh con cũng đi bệnh viện đi, y thuật của các bác sĩ ở bệnh viện cao minh hơn, đây là vì an toàn mà suy xét.”

Cố Hướng Hỉ thì nỗ lực khắc chế lửa giận của mình nghĩ, cái gì gọi là sữa bột này cho con gái của cô ăn còn không bằng cho mấy thằng nhà anh cả ăn hả?

Đó là con trai của anh chồng cô, chứ không phải con trai của cô, mắc cái chứng gì cô phải đưa sữa bột của con gái mình uống cho cái đám kia? Cô lại không phải bị khùng.

Lương Thúy Quyên: “Cái gì gọi là suy xét vì an toàn, mày không phải do bà đỡ đỡ ra à? Mày không an toàn à? Không phải mày cũng đã êm đẹp lớn đến chừng này rồi sao?”

Bà ta thấy con dâu vẫn luôn đen mặt không nói chuyện: “Vợ thằng ba, cô nói xem có phải đạo lý đó không đi.”

Cố Hướng Hỉ quay đầu nhìn Dương Khánh: “Anh không có những lời gì khác muốn nói?”

Dương Khánh cười khổ: “Mẹ, bọn con đã giao tiền nằm viện rồi.”

Lương Thúy Quyên chú ý tới, càng tức hơn, trừng mắt, giọng cũng cất cao: “Vợ thằng ba, thái độ cô kiểu đó là sao? Cô nói chuyện với chồng cô kiểu đó đó hả? Có ai ăn nói vậy với chồng như cô không? Không hiểu quy củ.”

Sau đó mắng con trai: “Trả tiền rồi không thể hoàn lại à?”

Trong phòng bệnh này vẫn còn những người khác, con nít của giường bên đều bị giọng nói bén nhọn kia của bà ta đánh thức, bắt đầu oa oa khóc lớn, dẫn tới sản phụ bên kia nhòm lại: “Mấy người nói chuyện nhỏ nhỏ chút, hoặc là đi ra ngoài mà cãi đi!”

Giường bên sinh được đứa con trai, Lương Thúy Quyên hâm mộ nhìn thoáng qua, sau đó dùng ngữ khí kiểu thông báo cho mà nói chuyện với Cố Hướng Hỉ: “Bế con cô lên về nhà, mau mau lên.”

Cố Hướng Hỉ mới vừa sinh con xong sắc mặt đang trắng, giờ là thành màu đỏ, là tức đến đỏ mặt.

Đám Giang Cảnh Du ở ngoài cửa nghe được những lời dó, đi đến, Cố Hướng Hưng đen mặt, trừng mắt nhìn Dương Khánh: “Thế nào hả? Nhà có hai công nhân mà ngay cả chút tiền nằm viện sinh con ấy cũng không trả nổi à?”

“Anh hai, chị dâu cả, mọi người tới rồi.” Nhìn thấy bọn họ, sắc mặt Cố Hướng Hỉ rõ ràng là chuyển biến tốt đẹp hơn.

Dương Khánh nhìn thấy gia đình vợ tới, có chút hổ thẹn: “Không, không phải.”

Lương Thúy Quyên nhìn thấy bọn họ, giọng nói chuyện cũng thu liễm chút ít: “Là cậu đứa nhỏ à, còn không phải là muốn tiết kiệm tiền, với vợ thằng ba cũng đã sinh rồi, còn ở bệnh viện làm chi? Bộ còn muốn ở lại đây ở cữ à?”

Lại nói, đây xác thật là vấn đề, bởi nhìn bộ dáng này của mụ mẹ chồng này đây, nếu thật sự để bà ta hỗ trợ chăm ở cữ cho cô em chồng, vậy phải đủ chịu tức rồi.

Nếu như bị chọc giận quá tàn nhẫn, không chừng sẽ còn lưu lại tật xấu gì đó.

Giang Cảnh Du nhìn về phía Dương Khánh: “Cậu cũng nghĩ vậy sao? Xuất viện ngay bây giờ à?”

Trên mặt cô không có biểu cảm gì đặc biệt, nhìn còn như là đang cười nữa ấy, cơ mà Dương Khánh hoàn toàn không dám coi khinh bà chị dâu cả này.

Lúc trước khi mà anh ta và vợ ở bên nhau, hai vợ chồng anh cả đều đã tìm đến anh ta nói chuyện. Là kẻ tàn nhẫn.

Dương Khánh lắc đầu: “Chị dâu, không phải, bác sĩ không có kêu xuất viện, bọn em liền ở lại bệnh viện, không vội mà xuất viện, bọn em cũng không có thiếu chút tiền đó.”

Lương Thúy Quyên không ngờ được con trai sẽ nói như vậy, ngạc nhiên mà quay đầu lại ngó qua.

Không biết vì sao con trai sẽ giương cờ xí rõ ràng mà làm trái lại mình như thế.

Giang Cảnh Du cười: “Lúc này mới đúng chứ, Hướng Hỉ đi làm bên cao ốc bách hóa, còn thiếu được tiền mấy ngày nằm viện sao? Đương nhiên phải là thân thể quan trọng nhất. Đi làm một tháng, vậy tiền gì cũng đều kiếm về lại được, lại không phải là không có việc làm không cách nào kiếm tiền, bà nội cháu nó ơi, bác cũng cảm thấy thế đúng chứ?”

Lương Thúy Quyên: “……”

Sắc mặt bà ta có chút xanh lè, chỉ là đứa con dâu này quá có năng lực, bà ta không có bao nhiêu tự tin khi làm mẹ chồng để đi quản giáo, lúc này thấy nó sinh đứa con gái, vừa lúc là thời cơ tốt để đè ép nó.

Lương Thúy Quyên miễn cưỡng giật giật khóe miệng: “Lúc tôi sinh, còn có cả mấy đứa chị dâu của nó nữa, đều là ở nhà có bà đỡ giúp, tiết kiệm được chút tiền mua thêm hai cân thịt heo chẳng phải tốt hơn? Thằng ba, có đúng không?”

Giang Cảnh Du cười: “Em gái đấy là giống tôi đấy bác, lúc trước khi tôi sinh con cũng là sinh ở bệnh viện, ở đó vài ngày. Phụ nữ sinh con chính là dạo tới quỷ môn quan một chuyến, có thể thoải mái chút thì tốn chút tiền tính cái gì? Có đúng không hả em rể?”

Dương Khánh bị kẹp ở giữa cười khổ, chẳng qua lập trường của anh ta vẫn là không cần nghi ngờ: “Chị dâu nói rất đúng ạ, ở bệnh viện sẽ càng yên tâm hơn chút, không sợ tốn tiền.”

Lương Thúy Quyên không nói gì nữa, kéo cái mặt thiệt dài ngồi đằng kia làm môn thần.

Giang Cảnh Du mặc kệ bà ta, đi qua nhìn cháu: “Con bé đang ngủ rồi à, lúc sinh nặng bao nhiêu?”

Có người nhà mẹ đẻ hỗ trợ dỗi về, sắc mặt Cố Hướng Hỉ cũng đẹp hơn chút: “Còn tí nữa là được 6 cân.”

Trần Oánh: “Bác sĩ kiểm tra chưa?”

“Kiểm tra rồi, không có khuyết tật gì hết.” Cố Hướng Hỉ cười, “Lúc con bé khóc lên lớn giọng lắm, chỉ là dễ đói.”

Giang Cảnh Du: “Chị mang theo 2 túi sữa bột tới đây nè, em xem nếu không đủ dùng thì nói với chị, chị chuẩn bị thêm chút nữa.”

Này đây vừa lấy sữa bột ra, người của giường bên liền nhòm lại: “Đồng chí ơi, sữa bột này cô kiếm đâu ra vậy?”

Giang Cảnh Du: “Nhờ bạn bè chuẩn bị, cũng không có bao nhiêu.”

Giường bên có chút thất vọng, nhưng còn chưa có chết tâm: “Có còn dư không? Tôi đây cũng không đủ cho con bú.”

Giang Cảnh Du lắc đầu: “Hiện tại không có nhiều.”

Cố Hướng Hưng thì lấy ra yếm nhỏ, vớ nhỏ, giày nhỏ, mũ nhỏ đã chuẩn bị sẵn cho em bé, còn có cả chăn nhỏ và một rổ trứng gà nữa.

Giang Cảnh Du cũng xách con gà đã làm sẵn ra.

Mấy món này vừa được lấy ra, sắc mặt Lương Thúy Quyên đều trở nên hồng nhuận, cả đôi mắt như ứa ra tia sáng.

Giang Cảnh Du hỏi Cố Hướng Hỉ: “Trong bệnh viện này có thể đi mượn phòng bếp không em? Để hầm con gà này cho em bồi bổ thân thể.”

Lương Thúy Quyên: “Không cần bệnh viện, để tôi lấy về hầm rồi đưa tới cho nó là được rồi.”

Giang Cảnh Du hoài nghi để bà ta lấy về hầm thì sẽ bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, Cố Hướng Hưng cũng nghĩ như thế, khách khí nói: “Thôi quá phiền toái bác rồi, tôi nhớ rõ bác cũng còn phải về chăm cháu trai mà, rất vất vả, trong bệnh viện hẳn là có, để tôi đi hỏi chút là được rồi.”

Nói rồi anh ấy liền ra cửa.

Thần sắc Lương Thúy Quyền lập tức hơi bị xuất sắc nghen, bà ta trừng mắt liếc con trai một cái, không nói gì.

Đây là người trong sạch mày tìm đấy!

Dương Khánh xoay đầu đi nhìn con gái, coi như không nhìn thấy ánh mắt mẹ anh ấy.

Chờ khi Lương Thúy Quyên kéo Dương Khánh đi ra ngoài, Giang Cảnh Du hỏi Cố Hướng Hỉ: “Vụ ở cữ này em định an bài thế nào?”

Cố Hướng Hỉ phát sầu: “Vốn dĩ là bảo để mẹ chồng em tới chăm ở cữ cho em, giờ thì……” Cô ấy cười khổ, cẩn thận sờ sờ bàn tay bé nhỏ lộ ra bên ngoài của con gái: “Bà ta như thế, em không yên tâm.”

Cô ấy nảy ra chủ ý rất nhanh: “Chị dâu, anh chị có người nào đề cử đến hỗ trợ em không? Giúp em một tháng, em trả tiền công.”

Mấy chữ cuối cùng kia cô ấy dùng khẩu hình nói, bởi vì bên cạnh còn có người khác.

Giang Cảnh Du với Trần Oánh liếc nhau.

“Chuyện này phải thương lượng một chút, giờ em còn chưa được xuất viện nhanh vậy, nên còn có thời gian, để mai chị hồi âm cho em.”

“Dạ.” Cô ấy phải ở lại đây vài ngày, có thể tìm được người trước lúc xuất viện là được.

Dù sao Cố Hướng Hỉ là tình nguyện tìm người khác tiêu tiền, chứ cũng không muốn để mẹ chồng tới chăm việc ở cữ cho cô ấy.

Cô ấy đè thấp giọng: “Bả sớm đã tới tìm đến chỗ này, nhìn thấy em sinh ra là con gái, liền chưa từng nghe hỏi, bảo con gái vô dụng, nói em lãng phí tiền.” Mãi đến khi người nhà mẹ đẻ của cô tìm tới mới ngậm miệng lại.

Cô ấy có rất nhiều lời muốn nói, cố tình là ngay mặt chồng mình nên không tiện quá đáng, hơn nữa với sức khỏe hiện tại của cô ấy thì cũng không thích hợp ầm ĩ to chuyện với người khác.

Nếu mà phải ở chung như vầy một tháng, cô ấy đều phải sợ mình bị nghẹn ra bệnh mất.

Giang Cảnh Du: “Dương Khánh thế nào? Cậu ta cũng không thích con gái à?”

Sắc mặt Cố Hướng Hỉ đẹp hơn chút: “Ảnh còn được, trước lúc sinh tụi em cũng đã có thảo luận rồi, con trai hay con gái đều tốt.”

Cố Hướng Hưng mượn được phòng bếp, tốn một ít tiền “mượn” nguyên liệu, hầm ra một nồi canh gà.

Chờ đến khi được tầm tầm rồi, sản phụ đã ngủ, bọn họ cũng nên trở về.

Trên đường đi, Giang Cảnh Du với Trần Oánh thương lượng: “Bên em có người được chọn nào đề cử không?”

Trần Oánh do dự một chút: “Để em về hỏi mẹ em một chút.”

Hiện tại mấy đứa nhỏ nhà cô ấy cũng đều đi học rồi, mẹ cô ấy khá là rảnh, nếu là việc nấu cơm thì để vợ chồng họ về nhà sớm chút để nấu hoặc trực tiếp ăn luôn ở đơn vị cũng được.

Trần Oánh cảm thấy khả năng mẹ cô ấy đáp ứng vẫn là rất cao.

Giang Cảnh Du nghĩ tới điểm ấy, cũng gật đầu.

Cố Hướng Hỉ khi trước sống ở nhà chị dâu hai rất nhiều năm, cảm tình không tệ.

Trở về nhà hỏi một phen, Tề Phán Đệ đích xác không nói hai lời liền đáp ứng rồi: “Để mẹ đi chăm con bé.”

Xác định rồi, bên bọn họ liền gọi điện qua đó để nói chuyện này.

Cố Hướng Hưng đưa mẹ vợ lên xe, đến trạm thì Dương Khánh đi đón người.

Tề Phán Đệ tới, sắc mặt Lương Thúy Quyên khó coi.

Kế hoạch của bà ta bị quấy rầy, bà ta còn thử để Tề Phán Đệ về nhà: “Việc này sao mà làm phiền chị được, còn có người làm mẹ chồng tôi đây mà, tôi sẽ chăm sóc tốt con bé.”

Tề Phán Đệ cười ha hả: “Con cháu nhà tôi đều lớn rồi, cháu nội của cô còn nhỏ, không rời tay được kìa, cô cứ yên tâm, hơn nữa Hướng Hỉ hồi ở nhà tôi tôi đều xem nó là con gái mình mà đối đãi, nó ở cữ tôi cũng sẽ chăm sóc cho thật tốt, nuôi cho nó trắng trẻo mập mạp.”

Dương Khánh: “Mẹ, cháu trai nhà anh cả còn chưa rời mẹ được, mẹ cứ về đi, bên này mẹ cứ yên tâm.”

Mẹ mình bắt bẻ cháu gái, làm cha người ta, Dương Khánh cũng không vui.

Anh ấy thích con trai, cũng thích cả con gái.

Hơn nữa con gái cũng có thể rất có tiền đồ.

Anh ấy không muốn nghe mẹ nói những lời làm thấp đi con gái mình nữa.

Chờ đến ngày nghỉ, Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du dẫn theo mấy đứa nhỏ cùng nhau đi qua thành phố thăm cô, nhà em ấy đã xuất viện, về lại nhà mình rồi.

Phúc lợi của Cung Tiêu Xã khá là tốt, nhà ở phân cho khá lớn, có thể ngăn cách thành kết cấu 2 phòng ngủ.

Hiện tại chính là hai vợ chồng trẻ ở bên trong, Tề Phán Đệ ở bên ngoài.

Cố Thịnh với Cố Hi nằm bò chỗ đầu giường ngắm em gái: “Đây là em gái nha, thật nhỏ á.”

“Chị nhìn tay em ấy kìa, chỉ có chút xíu vậy à.”

Triệu Kiến Đan nhìn em gái nhỏ, cẩn thận bế bé lên.

Cô nàng cũng coi như là bế em bé đến thuần thục lành nghề rồi.

Cố Hi: “Em cũng muốn bế.”

Triệu Kiến Quân: “Không được, em nhỏ quá, chờ em lớn thêm chút nữa đi.”

Mấy đứa nhỏ tụ tập, bên kia, Cố Hướng Hỉ đang nói chuyện với anh cả và chị dâu: “Mẹ chồng em còn không muốn về, em bèn đưa bả một túi sữa bột.”

Bà ta cứ lèm bèm bên tai cô không ngừng nghỉ, cô tình nguyện cho đi vài thứ cầu lấy cái thanh tĩnh.

Cố Hướng Hỉ có chút bất đắc dĩ: “Giờ em thiệt biết rồi, mẹ chồng em dễ ở chung chỉ là một hiểu lầm mà thôi.”

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu thiệt sự quá khó để nắm chắc.

Cố Hướng Hằng: “Em đừng có đưa đồ mãi, bởi dưỡng thành thói quen rồi là về sau nếu không đưa chính là em sai.”

Cố Hướng Hỉ gật gật đầu: “Em biết, mỗi tháng Dương Khánh đưa một nửa tiền lương của ảnh về em cũng chưa có nói cái gì, về sau em ít về lại, có việc thì tự ảnh về đi.” Không thể trêu vào, nhưng cô trốn được.

“Không chung sống tốt đẹp được thì ít ở chung, đó cũng là một cách, chỉ cần Dương Khánh đứng bên phía em là được. Hai đứa đặt tên cho cháu chưa?”

“Đã đặt rồi, đặt tên là Tiếu Tiếu, hy vọng con bé thường nở nụ cười.” Nói đến đó, trên mặt Cố Hướng Hỉ tràn đầy hào quang người mẹ.

Chờ khi cô nàng ở cữ xong đi làm lại ấy, lô xúc xích đầu tiên cũng được đưa ra thị trường. Lúc mới vừa đẩy ra tại Cung Tiêu Xã, không ai hỏi thăm hết, bởi vì mọi người không biết nó là cái gì.

Thừa dịp ngày hội quảng cáo, lúc mọi người được đưa cho mấy món này còn kỳ quái: “Cái này là xúc xích?”

“Ngon không vậy?”

“Không biết, chưa từng ăn.”

Này đây ăn một lần rồi, như mở ra cánh cổng của thế giới mới: “Ăn ngon quá, còn không? Con muốn ăn nữa!”

Con cuốn chặt quá, nên vẫn là có không ít bậc phụ huynh nguyện ý mua cho con.

Công nhân là tương đối nỡ bỏ tiền, sau đó lại hỏi một phen, ở đâu có bán thế?

Cung Tiêu Xã.

Xúc xích này có chia ra giá cả bất đồng.

Loại rẻ nhất chỉ cần 1 mao tiền 1 cây, hàm lượng tinh bột cao.

Xúc xích loại đắt nhất 1 cây phải 5 mao tiền, hàm lượng thịt cao, trọng lượng cũng nhiều.

Dù là loại nào, chúng đều có một điểm giống nhau, đó chính là ngon.

Thậm chí chỉ cần hấp chín cắt cho vào đĩa là có thể làm một món ăn bưng lên bàn.

Lúc không mua được thịt heo, đây là một dạng thực phẩm thay thế cho thịt, hơn nữa nó còn thuận tiện bảo quản cất giữ, nếu lâm thời có khách tới, lấy mấy cây ra là có thể nấu ăn, cũng không thất lễ.

Mua không nổi hàng đắt cũng có thể mua cái loại rẻ nhất kia.

Bởi vì hương vị thơm ngon, lập tức đã thành đoàn sủng của đám con nít và thiếu niên, rất mau liền khai thác thị trường đến tận thành phố.

Bên cao ốc bách hóa đã chốt một đơn đặt hàng lớn, lúc mới đầu là một bút nhỏ, để nếm thử một chút. Không được bao lâu liền phát hiện thế mà không đủ bán, nên tăng lớn đơn đặt hàng lên.

Đây là sản phẩm độc nhất.

Trừ bỏ xưởng Hảo Vị ra không chỗ nào bán nữa.

Có không ít người là mua từng thùng từng thùng nhỏ về, ví dụ như đám đồng nghiệp của Cố Hướng Hỉ, bọn họ là mua vậy đó.

Tiền lương bọn họ cao, phúc lợi cũng tốt, chỉ cần là thứ tốt có tiền là có thể mua được, trên cơ bản là bọn họ đều sẽ không để lỡ.

Cao ốc bách hóa tăng số lượng hàng đặt, các thôn xóm chung quanh cũng vui vẻ ra mặt.

Đám đơn đặt hàng kia đều cần nguyên vật liệu, vậy tụi nó ở đâu ra nhỉ? Tất nhiên là nhập về với nguyên tắc chỗ gần rồi.

Bọn họ nuôi cá, nuôi heo, còn đám đậu nành trồng ngoài ruộng kia nữa, xưởng Hảo Vị mua hết.

Đưa qua càng nhiều, tiền càng nhiều hơn.

Qua vài tháng lên men danh tiếng, số lượng xúc xích được sản xuất đã lướt qua thịt khô và thịt đóng hộp, trở thành sản phẩm được hoan nghênh nhất.

Bởi vì thịt khô và thịt đóng hộp đều là sản phẩm thuần thịt, giá cả đắt đỏ, mà xúc xích vì có độn thêm những thứ khác vào, nên sẽ có nhiều người mua nổi hơn, và thế là số lượng hàng họ sản xuất ra cũng lớn hơn nữa.

Tại thôn Tế Liễu, Diệp Bình Sinh đang kiểm kê trọng lượng củ sen.

Hiện tại thôn Tế Liễu trừ bỏ nuôi cá, còn có ngành gieo trồng củ sen nữa.

Khác với mấy năm trước, mấy năm trước là địa phương bọn họ làng trên xóm dưới không có ai trồng củ sen hết, hiện tại thì củ sen đã trở thành một loại nguyên liệu nấu ăn thường thấy.

Mọi người thích ăn, dùng nó để nấu canh rất thơm ngon.

Giờ đám củ sen thôn bọn họ đã tới mùa thu hoạch, phải đưa đến xưởng thực phẩm ở trong huyện, đấy là bọn họ đã định sẵn.

Đây là đồ của tập thể, cũng chính là tài sản của tập thể.

Đang kiểm kê, liền nghe thấy có người tới cáo trạng, nói là thông gia của ông, nhà họ Trương ấy, vụng trộm đào một sọt củ sen thật to ngoài hồ nước về nhà.

Hỏi: “Ông là đại đội trưởng đó, là quản hay là không quản đây?”

Diệp Bình Sinh lập tức đen mặt, có quản không à?

Đương nhiên là quản.

“Chú đừng có vội, tụi nó đi đào lúc nào?”

“Ngay ngày hôm qua đó, đây là cố ý canh chừng hôm nay chúng ta muốn đào củ sen đi bán, cho nên mới chọn hôm qua để xuống tay, bị tui thấy được, còn có những người khác cũng thấy được. Lũ đó trộm chừng mười mấy cân, một sọt đầy nhóc luôn đó.”

“Đại đội trưởng, việc này sẽ không cứ vậy mà cho qua đấy chứ?”

Đương nhiên sẽ không cứ vậy mà cho qua rồi, Diệp Bình Sinh hỏi thêm mấy người cũng có nhìn thấy kia, đen mặt về nhà, tìm con dâu cả Trương Lục Hoa ra nói chuyện.

Trương Lục Hoa lắc đầu: “Ba, con không có biết chuyện này.”

Diệp Bình Sinh ha hả cười lạnh: “Mày không biết, vậy mày cũng phải đi theo tao một chuyến, chuyện này phải cho mọi người một lời công đạo!”

Trương Lục Hoa không muốn đi: “Ba, người khác nói vậy ba tin liền sao? Ai biết có phải họ cố ý bôi nhọ hay không chứ.”

Diệp Bình Sinh hít sâu một hơi: “Không chỉ một người tìm tao nói chuyện đâu, chẳng lẽ mọi người đều bôi nhọ nó? Nó trộm đồ của tập thể không phải một hai lần rồi!”

Cô ta không muốn đi, Diệp Bình Sinh có thể xách cổ thằng con cả mình cùng nhau ra ngoài.

Quả nhiên, họ tìm được mấy đốt củ sen trong phòng bếp nhà họ Trương, nhưng mà nhiều hơn nữa thì lão già Trương không thừa nhận: “Tôi không có, đây là của nhà tôi tự trồng.”

Ông ta đúng là đào một ít chạy đi bán suốt đêm rồi, chỉ còn lại chút xíu như này để tự mình ăn thôi. Tối hôm qua ông ta bán cho ai, cũng không có ai biết.

Lão Trương kia chết không thừa nhận, chỉ lo chơi xấu, lại không có chứng cứ bắt quả tang tại trận, Diệp Bình Sinh có thể làm sao đây?

Ông ấy đi dặn dò hàng xóm trái phải trước sau nhà họ Trương: “Nếu mà lần tới thấy gì, nói cho tui biết liền nha.”

Với mấy người đi cáo trạng kia, Diệp Bình Sinh cũng bất đắc dĩ: “Lần tới nếu thấy được đừng có dây dưa kéo dài, nói với tui ngay lập tức.”

Sau khi về đến nhà, bác ta không nhịn được, mắng con trai: “Mày nhìn thử thông gia tốt mà mày kiếm cho tao kìa, đó không phải thông gia, đó là tổ tông! Cái thứ tổ tông kéo chân sau! Nếu mà cái chức đại đội trưởng này của tao không giữ được, vậy là mày vừa lòng rồi đó!”

Chửi cho con trai bác ta không dám ngẩng đầu.

Diệp Bình Sinh chửi con trai thôi còn chưa hả giận, còn đi sang tới tận bên Giang Cảnh Du than vãn: “Cảnh Du ơi, con nói chút coi cậu nên làm gì với cái lũ họ Trương kia bây giờ? Giờ lũ kia cũng đã thành côn trùng có hại trong thôn cậu luôn rồi. Hai vợ chồng già kia thì thật đúng là còn làm việc cần mẫn, chỉ là cái thằng con trai Trương Bát Bảo kia không cần mẫn, mà chúng nó làm việc sao cậu cũng kệ, dù sao kiếm nhiều kiếm ít đều là của chúng nó, chính tụi nó cũng không ngại công điểm ít thì cậu cũng không còn gì để nói, nhưng mà họ Trương kia chiếm hời quá mức.”

Ỷ vào việc bác ta là đại đội trưởng, những người khác không tiện cáo trạng, lũ kia đào góc tường tập thể không ít bận. Diệp Bình Sinh không muốn để nhà họ Trương chiếm được chút hời nào, càng khỏi phải nói việc để cái ngữ kia xem mình làm cờ hiệu đi chiếm hời: “Chỗ tụi con không có ai như thế sao con?”

“Có.” Người như thế chỗ nào cũng có.

Diệp Bình Sinh: “Vậy con trị cái đám đó như thế nào?”

Giang Cảnh Du: “Không muốn làm việc thì con không quản nhiều lắm, có mấy kẻ ưa chiếm hời, vậy thì để mấy kẻ đó đừng có làm việc chung với mấy người khác, lặt lựa khuyết điểm của mấy người đó. Nếu mà vẫn cứ chiếm hời, vậy thì phân phối bọn họ đi làm mấy việc dơ việc nặng mà những người khác không muốn làm, nếu mà lúc này lười biếng bị bắt tại trận, vậy phạt trừ công điểm gấp bội, thời gian dài rồi, cuối năm phân phối bị xếp đếm ngược.” Thường thì bị vậy rồi bọn họ sẽ ngừng nghỉ.

Diệp Bình Sinh dựng ngón cái lên: “Cảnh Du, giỏi nha!”

Đúng vậy, ông cũng không tin, chuyện lớn như chia hoa hồng cuối năm mà cái lũ kia còn không thèm để ý!

Nói vậy những người khác có thấy cũng sẽ vui vẻ.

Chờ mọi người đều chia phần nhau hết rồi, chỉ dư lại mấy cái đầu thừa đuôi thẹo cho mấy kẻ đó, để coi có còn chiếm hời của tập thể nữa không!

Cố Hướng Hằng đã trở lại, nhìn thấy bóng dáng rời đi của Diệp Bình Sinh: “Cậu nhỏ tới đây có việc gì vậy?”

Giang Cảnh Du: “Cậu tới đưa cá, thuận tiện oán giận chuyện nhà thông gia của cậu với em.”

Tác phong nhà họ Trương thì Cố Hướng Hằng biết rồi, gật gật đầu: “Hôm nay anh nhận được một cuộc gọi, là chiến hữu anh gọi tới.”

Giang Cảnh Du: “Chiến hữu gì?”

Cố Hướng Hằng: “Là chiến hữu từng ở chung một ban với anh, hiện tại cậu ấy ở đội vận chuyển.”

Giang Cảnh Du: “Ừ, rồi sao nữa?”

Cố Hướng Hằng: “Cậu ấy hỏi anh có thiếu tài xế biết lái xe chở hàng không.”

Giang Cảnh Du nhướng mày.

Cố Hướng Hằng: “Cậu ấy có một cậu em vợ cũng biết lái xe, ở trong huyện chúng ta luôn, cho nên hỏi anh thử xem bên chúng ta có thiếu nhân tài ở phương diện này không.” Chiến hữu anh ở trời nam đất bắc, giờ có được một chiến hữu nhà vợ ở bên chỗ bọn họ là rất hiếm.

Lúc này tài xế sư phụ biết lái xe lớn là nhân tài kỹ thuật tiêu chuẩn, chỉ là biên chế là một củ cải một cái hố, rất ít có hố mới, Cố Hướng Hằng bị hỏi một phen như thế là biết ngay đối phương nghĩ cái gì.

Gần đây xưởng Hảo Vị mới mua một chiếc xe vận tải, sắp tới rồi, tài xế thì còn chưa xác định.

Giang Cảnh Du: “Nếu đối phương lái xe tương đối ổn định, có thể thử xem.”

Xe vận tải mới là đừng có mơ, có thể xài xe cũ cũng rất không tệ rồi.

Cố Hướng Hằng: “Rồi, vậy để cậu ta tới đây phỏng vấn.”

Người tới đây tuổi chừng hai mươi mấy, lái xe rất ổn, cũng biết chút ngón nghề sửa xe đơn giản.

Tài xế thời này đi ra ngoài đều cần thiết phải biết chút việc sửa xe đơn giản, bởi lúc này không có nhiều tiệm sửa xe có thể tùy ý thấy được như thời hiện đại, nếu trên đường đi mà xảy ra vấn đề, nếu hoàn toàn không biết tí gì thì chỉ còn nước đứng tại chỗ chờ người khác tới cứu.

Nếu là tự mình biết, vậy sẽ bớt việc hơn nhiều.

Hơn nữa thể trạng cậu này cũng rất tốt.

Lỡ mà đụng phải cướp đường, nếu nhân số không nhiều lắm thì còn có thể đấu một trận.

Đây là cái mỹ diệu của quyền lợi, cương vị công tác mà người đương thời cầu mà không được đây, chỉ cần đứng trên một vị trí nhất định là có thể cho người thân và bạn bè chút tiện lợi trong phạm vi quyền lợi của mình.

Có đôi khi, chính bọn họ không cảm thấy có gì, nhưng người bên cạnh lại dần dần có tâm tư khác.

Cố Hướng Hằng không cách nào ngăn cản.

Giang Cảnh Du: “Gần đây anh đang phiền não cái gì? Có ai khác tìm anh nhờ kiếm việc hả?”

Cố Hướng Hằng thở dài: “Tìm việc còn dễ giải quyết hơn chút đó em, em trai anh không phải ở rể nhà họ Trần sao? Anh em Thiên Hữu đều là họ Trần, giờ nó muốn sinh một đứa con nữa, muốn họ Cố.”

Giang Cảnh Du: “…… Hả?”

Trầm mặc trong chốc lát, “Lúc ở rể nói thế nào vậy?”

Cố Hướng Hằng: “Sinh con ra đều theo họ nhà gái.”



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.