Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 52: Có phải bệnh truyền nhiễm không? Hay là bùng phát cúm gà?!



Qua tết không được bao lâu, Lương Bảo liền hồi đáp cho Cố Hướng Hằng.

Nếu trong huyện ra tiền, vậy thì hơi bị khó, nhưng nếu là thôn các anh tự trả tiền, vậy thì dễ làm rồi.

Đấy cũng là ý tưởng ngay từ ban đầu của Cố Hướng Hằng.

Chuyện thông điện này muốn nói đến tiền tiêu phí ấy à, còn không có nhiều đến mức thôn Thượng Trang không nhận nổi. Rốt cuộc từ thì thôn Thượng Trang đến huyện thành cũng không phải quá xa.

Chẳng qua, chuyện này từ lúc bắt đầu đến khi thành công kéo dây hòa lưới điện còn cần thời gian, không phải nói muốn có điện là có liền. Trước lúc được thông điện, thôn bọn họ vẫn là phải tiếp tục dựa vào hầm khí sinh học phát ra chút điện này để dùng máy nghiền gạo và đốt đèn.

Bên chỗ nhà ăn lớn cũng đã thông điện rồi, bên kia từ sau khi có điện rồi, rất nhiều người đều thích ở đó.

Có người ngồi trong đó đọc sách, có người ngồi trong đó tán gẫu, có người lại học tập ở trong đó.

Nơi này sáng sủa, không gian lại lớn, náo nhiệt.

Tại cái thời đại khuyết thiếu giải trí này, nhà ăn lớn đã thành một nơi cùng loại với trung tâm vui chơi giải trí.

Nhiệt độ không khí dần dần lên cao, mùa đông kết thúc, mùa xuân đã đến rồi.

Từ sau khi tiết trời ấm lên, đám gà vịt lại bước vào thời kỳ đẻ trứng cao điểm. Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du dẫn dắt mọi người mở rộng chuồng gà và chuồng vịt, một đám gà con và vịt con lại xuất thế, chỗ ở cũ đã không đủ cho chúng nó hoạt động.

Mọi người bận rộn hai bên, một bên thì bận cày bừa vụ xuân, một bên lại dọn ổ mới cho một bộ phận đám gia cầm.

Lúc này mới vừa làm xong xuôi, liền nghe được bên thôn Tế Liễu đã xảy ra chuyện.

Năm ngoái bọn họ có được địa chỉ Cố Hướng Hằng đưa cho, qua một đoạn thời gian đã dẫn người đi tỉnh, lục tục gia tăng quy mô nuôi gà của thôn họ, thêm vào cỡ chừng mấy trăm con.

Bọn họ nuôi sâu cho gà ăn, đấy cũng là biện pháp, chỉ là có lẽ có chút sai biệt, bên bọn họ phát triển không có tốt đẹp như thôn Cố Hướng Hằng khi trước vậy.

Sau đó, lại có thêm một Vương gia ao dựa gần thôn họ cũng làm, người của Vương gia ao đi tỉnh một chuyến, sau đó cũng lăn lộn, nhưng mà quy mô của bọn họ lại nhỏ hơn chút, hơn nữa bọn họ lựa chọn chủ yếu là nuôi thỏ.

Vương gia ao là dựa vào chính mình vào trong núi bắt thỏ sống, hơn nữa còn cố ý mua được thỏ con từ chỗ đại đội Thượng Trang, với kiểu đó nuôi thành quy mô, số lượng thỏ trước mắt hẳn là gần mấy trăm.

Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du cảm thấy trong hai cái thôn bên, Vương gia ao nuôi thỏ càng thuận tiện hơn, bởi vì con thỏ ăn cỏ, ăn luôn cả rễ cỏ, không cần ăn lương thực cũng đã có thể phát triển rất tốt, chúng nó cũng sinh đẻ nhanh nữa, thời gian trưởng thành cũng không dài, sau khi lớn lên rồi trừ bỏ có thể ăn thịt, còn có thể lấy lông thỏ.

Chẳng qua cũng chỉ là thế thôi, bọn họ chỉ có thể bàng quan.

Chỉ cần đám người kia không có tới ăn vạ hai vợ chồng họ, muốn tự phát triển thế nào thì cứ việc, hiện tại bọn họ cũng không rảnh lo.

Sau đó bên thôn Tế Liễu liền có chuyện, kỹ thuật viên Phương đã bị đám người vô cùng lo lắng kéo qua.

Mới đầu là đổ một trận mưa, có gà bị mắc mưa, sinh bệnh, chết mất một hai con. Thế này thì không có gì, sau khi số lượng nhiều lên khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tình huống như thế, nên người nuôi gà cũng không quá để ý.

Ngày thứ hai gà chết liền biến thành 2 con, sau đó chú ý nhiều hơn, bắt mấy con gà nhìn khá yếu ớt ra, cho uống chút thuốc.

Ngày thứ ba, 6 con gà bắt ra được chết chỉ còn lại 1 con kéo dài hơi tàn, hơn nữa mấy con ngày hôm qua nhìn rất êm đẹp cũng bị bệnh, chết mất 3 con.

Số lượng này lập tức đã dọa tới bọn họ rồi, sau đó liền cực kỳ gấp gáp mà mời kỹ thuật viên Phương qua khám.

Đám gà kia đều là gà đã thành niên, đúng là lúc cần mẫn đẻ trứng, cứ vậy mà bệnh chết thiệt làm người ta quá đau lòng, vì nuôi đến giờ không dễ dàng biết bao nha.

Kỹ thuật viên Phương cũng rất coi trọng, cho chúng nó uống thuốc, nhưng mà vô dụng, bởi sáng ngày thứ tư tỉnh dậy nhìn một cái, lại chết mất mười mấy con, hơn nữa còn có mười mấy con gà nhìn ủ rũ, có vẻ cũng không quá được.

Chuyện này người của thôn Tế Liễu đều đã biết, nói cái gì cũng có.

"Có phải bệnh truyền nhiễm không ta?"

"Hay là cúm gà?"

Hai chữ cúm gà vừa ra, làm không ít người giật nảy lên.

Còn chưa xác định rốt cuộc là bị gì, tin tức ấy rất mau đã truyền đến thôn Thượng Trang.

Cố Hướng Hằng sợ lây bệnh, lập tức cho người đi giết mấy con con gà trống và vịt đực đủ thể trọng, đem đi bán.

Còn lứa vốn dĩ dựa theo kế hoạch còn phải để lớn thêm nửa tháng cũng giết luôn, để phòng ngừa vạn nhất.

Mặt khác còn nghiêm khắc cấm những người không liên quan ra vào khu nuôi dưỡng; những người nuôi gà, vịt, thỏ và heo không thể tiếp xúc với người ngoài, ra vào phải thay quần áo, xử lý tiêu độc; cần thiết phải quét tước vệ sinh, sát trùng tiêu độc.

Chỉ mua vôi thôi đã tốn không ít tiền.

Sau đó còn làm nước tỏi để trộn vào thức ăn gia cầm và gia súc, vì tỏi có thể đề cao năng lực kháng bệnh. Phải làm thành nước tỏi là bởi trực tiếp cho ăn thì chúng sẽ không ăn thôi, nên chỉ có thể cho thành nước trộn trong đồ ăn.

Lại còn lần nữa chia tách bầy gà, để phòng ngừa tình huống lỡ có một con bị bệnh sẽ lây ra cả mảng lớn, rồi toàn quân bị diệt.

Chuyện này, Cố Hướng Hằng còn chuyên môn gõ vang lên đồng la, triệu tập người cả thôn tới họp, nói những việc cần chú ý.

Ngày thường anh đã không ít lần cường điệu vấn đề gia cầm bị bệnh, giờ thôn Tế Liễu xuất hiện tình huống, bên thôn bọn họ phải đề cao mười vạn phần cảnh giác mới được.

"Nếu có người thôn bên đó vào đây, mọi người đều cản lại chút, không được đi về phía trại chăn nuôi. Gà nhà mình nuôi cũng phải chú ý nhiều chút, tốt nhất đừng tiếp xúc với gà của thôn bên đó, vì nếu thiệt xảy ra chuyện có hối hận cũng vô dụng......"

Mọi người đều nghe rất là nghiêm túc, thái độ rất kiên quyết.

Năm ngoái bọn họ được chia tiền nhiều hơn gấp đôi năm kia, mà đống tiền đó đều là từ đâu ra? Mọi người đều hiểu rõ trong lòng cả.

Đều là nhờ đám bảo bối sống kia mang đến.

Năm nay nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ còn nhiều hơn năm ngoái.

Bọn họ sẽ không cho phép cục diện đang rất tốt thế này bị người liên lụy đánh mất.

Trừ bỏ bảo bối trong thôn, mấy con gà nhà mình nuôi cũng là ngân hàng mông gà của mình, cưng lắm luôn. Dù là cái nào xảy ra vấn đề, đều là cái bọn họ không muốn thấy.

Hiện tại đã biết bên thôn Tế Liễu xuất hiện chuyện gà bị bệnh với quy mô lớn, mọi người liền móc nối nó với 2 chữ cúm gà trước tiên.

Có người của thôn Tế Liễu tới đây, liền trực tiếp lên cản lại: "Gà thôn mấy người bị bệnh rồi đúng chứ? Mấy người trước đừng có tới đây, tụi sợ trên người ông mang theo cái gì rút, à, virus đến đây."

Lúc nói câu đó, người tới kia còn không cho là đúng: "Ông cũng quá là khoa trương, còn không phải là chết mấy con gà sao? Cũng chỉ là gà của tập thể xảy ra chuyện, gà nhà tui không có việc gì hết, lại không nhất định là cúm gà."

"Không được, ông đừng có tới, nếu xảy ra chuyện chúng ta trở mặt."

Sau đó, bên thôn Tế Liễu thật sự khuếch tán bệnh, bệnh lây tới gà thôn bọn họ nuôi, lục tục xảy ra chuyện.

Đại đội trưởng Tống sứt đầu mẻ trán.

Hiện tại mọi người đều đang oán trách ông ta, vì lại lại chết mất hai ba chục con gà rồi, ông ta không gánh nổi, bèn trực tiếp bảo người giết mấy con gà còn sống, đi bán đi.

Lúc còn sống còn có thể bán được cái giá tốt, nhưng mà chết rồi thì khó mà nói.

Về phần có ai nói gà bệnh chết cũng dám ăn à? Có gì mà không dám ăn, mấy năm trước gặp tai họa bọn họ ngay cả rễ cỏ, vỏ cây hay bùn đất cũng đã từng ăn, gà này bệnh chết, nhưng đó cũng là thịt.

Sau đó dư lại chính là những con gà con còn sống, nuôi lớn lại cần một số tiền.

Nếu nuôi lâu như thế, tính toán thử chút, không kiếm được còn bị lỗ.

Lộ phí và phí cơm nước khi bọn họ đi tỉnh học tập này, còn có mấy chỗ chuồng gà từng được đầy hứa hẹn mới sửa chữa nữa, đủ thứ đều là tiêu dùng.

Hơn nữa các thôn dân còn đang ầm ĩ, cảm thấy mình bị liên lụy, vốn dĩ không nên xảy ra chuyện.

Người dân thôn bọn họ còn chưa có hưởng thụ được chỗ tốt bao lớn gì của đám gà nuôi tập thể này, giờ đây bị bệnh đều lây hết cho gà nhà bọn họ, không có chỗ tốt còn bị tổn thất, ai chịu được?

Nuôi từ khi còn là gà con cho đến khi thành gà mái có thể đẻ trứng, phải tốn bao nhiêu thời gian? Rồi lại phải tốn bao nhiêu lương thực?

Giời ơi, quá lỗ vốn.

Vì để mọi người giảm bớt câu oán hận, Tống đại đội trưởng lấy gà con còn sống ra đền bù cho nhà xuất hiện gà chết.

Có chịu lấy hay không thì tùy.

Muốn bồi thường 1 con gà mái thành niên là không có khả năng à nha, chỉ có gà con choai choai này thôi, mi không cần thì người khác sẽ lấy.

Vậy là đám gà con của tập thể cũng đã đưa tặng hết rồi.

Lăn lộn một năm, không kiếm được, còn lỗ nhẹ một phen.

Thôn bọn họ vốn dĩ đã chẳng mấy giàu có, tổn thất thế này làm bọn họ đau thịt chết được.

Nền chăn nuôi của thôn Tế Liễu gặp phải đả kích nặng nề, nếu còn muốn nuôi, vậy tương đương với làm lại từ đầu.

Người dân thôn Thượng Trang thấy bên thôn Tế Liễu như thế, nào có ai không nghĩ mà sợ.

Này đây nếu là dẫn bệnh tới thôn bọn họ, dựa theo số lượng gia súc gia cầm bọn họ nuôi, ôi thiệt là đáng sợ.

Mấy người suốt ngày ở chung với đám gà vịt như Từ Thanh Tùng với Triệu Tam Thạch ấy, bọn họ trực tiếp bạn ở lại bên chuồng luôn, ngày ngày đêm đêm canh chừng ở đó, thức đêm dậy sớm làm cho quầng thâm mắt y chang gấu trúc trong truyện tranh ấy, sợ nơi nào xuất hiện vấn đề.

Bởi vì những việc này, Giang Cảnh Du xin nghỉ với bên trường học, ngâm mình trong đó với Cố Hướng Hằng cả ngày.

Nếu mà xuất hiện virus cúm gia cầm linh tinh gì đấy, bọn họ cũng sẽ tổn thất thảm trọng, chẳng khác gì phải bắt đầu lại từ đầu cho lắm, hơn nữa các thôn dân qua cú đả kích ấy, lần sau không nhất định còn có tính tích cực cùng lạc quan như hiện tại, tình hình sẽ tràn đầy các nhân tố không xác định.

Hiện tại chuyện bị phát hiện sớm, bên bọn họ chỉ cần phòng ngừa đủ chặt, vậy là có khả năng phòng được.

Muốn nói đến, thiệt đúng là có người bên thôn Tế Liễu xách theo gà bệnh đến đây tìm thầy trị bệnh xin thuốc, nhưng đã bị cản lại ngay từ cửa thôn, mọi người chửi xối xả cái người kia như máu chó xối đầu: "Mày cái đồ vô lương tâm, không biết gà thôn bọn mày bị bệnh à! Mày còn đĩnh đạc mang tới đây, như này là muốn lây bệnh cho gà thôn bọn tao sao? Mày tổ tiên không tích đức, thằng ranh mày cũng không tích đức luôn, mày......"

Người bị chửi kia đã xách theo gà quay đầu vọt lẹ.

Mọi người còn chưa giải hận, tiếp tục ở đằng sau mắng theo. Thôn bọn họ lại không có bác sĩ thú y chuyên nghiệp gì, vậy mà nghĩ tới đi khám ở thôn bọn họ, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy tên kia rắp tâm bất lương.

Chờ khi trận bệnh bên thôn Tế Liễu ngừng lại, bên kia đã chết không ít gà, Vương gia ao cũng có mấy con bị nhiễm, sau đó canh phòng nghiêm ngặt, cũng không có xảy ra chuyện nữa.

Giờ đây mới hạ màn.

Tràng chiến dịch vô hình này cuối cùng vẫn là thôn Thương Trang thắng.

Sau này có người hỏi bọn họ dự phòng như thế nào, Cố Hướng Hằng không có tàng tư cái đó, cố ý viết ra biện pháp phòng dịch của thôn bọn họ, ai tới xin cũng đều cho.

Mấy người tới xin có tham khảo hay không chính là chuyện của mấy người đó, dù sao bên bọn anh là nghiêm khắc dựa theo những gì đã viết mà làm.

Sau khi chuyện này qua đi, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi sau đó mới bắt đầu đau lòng vì trước đó có giết mấy con vịt con gà để phòng ngừa kia. Này đây bị lỗ một bút tiền uổng phí, ngẫm lại liền thấy đau thịt.

Chuyện này thoạt nhìn là đã qua, nhưng trên thực tế chưa có qua.

Không bàn đến hiện trạng của thôn Tế Liễu, thôn khác cũng lấy đấy làm cảnh giới.

Nhìn thôn Thượng Trang có ai không hâm mộ chớ, chỉ là giờ nhìn lại bộ dáng thê thảm của thôn Tế Liễu coi, bọn họ có muốn đu theo trào lưu hay không, ấy còn phải châm chước lại.

Diệp Bình Sinh nhìn thấy ngành chăn nuôi điêu tàn của thôn mình, trong lòng lại thấy may mắn, bởi vì lúc đại đội trưởng thôn ông ta đối mặt với chỉ trích của người khác ấy, ông già kia không ít lần tát nước bẩn về bên đại đội Thượng Trang. May mắn là không chỉ một hay hai người biết rõ chuyện này từ đầu đến cuối, nên đã chặn họng ngược lại lão ta.

Địa chỉ không chỉ có riêng là thôn Tế Liễu bọn họ lấy, mấy thôn khác cũng lấy. Có người lấy được địa chỉ rồi cái gì cũng chưa làm. Vào lúc như này, gì cũng chưa làm tương đương với chẳng tổn thất cái gì. Như thế mà lão kia còn muốn trách người khác, sao mà trách được nổi?

Dù sao thì lúc có người nói mấy lời trách cứ kiểu đó, Diệp Bình Sinh sẽ liền nhảy ra, lặp lại những chuyện đã qua lần nữa. Ông ta biết có mấy kẻ chưa chắc là không biết chuyện ấy, chỉ là nghĩ nếu thiệt sự có thể thành công đá nồi, vậy là có thể giảm bớt tổn thất hoặc là được đến bồi thường, đều chỉ là mưu mô tay không bắt sói trắng thôi.

Diệp Bình Sinh sẽ không để cái lũ kia thực hiện được.

May mắn khi trước vợ chồng cháu ngoại gái nghĩ ra được cái chủ ý ấy, không có đáp ứng dạy cho những đại đội sản xuất khác, mà là để bọn họ tự mình đi học, chứ không thì đụng tình huống như bây giờ đây, nếu là mấy đứa nó dạy, Diệp Bình Sinh cảm thấy ông có nói chuyện này không liên quan gì đến thôn Thượng Trang thì những người khác cũng sẽ chẳng ai nghe.

Ông ta thấy may mắn không thôi.

Ông ta không biết mấy người khác trong thôn nghĩ thế nào, riêng ông ta cảm thấy hiện tại xảy ra chuyện đều không trách được bất kỳ ai, bởi vì ông ta vẫn luôn chú ý tình hình bên chuồng gà thôn mình.

Ông ta không biết đám người đại đội trưởng đi tỉnh thành rốt cuộc đã học được cái gì, nhưng mà mấy người nuôi gà kia trộm hốt trứng gà về nhà kìa. Chuyện đó ông ta gặp được hai lần rồi, mà cái người phụ trách bên trại nuôi gà kia chính là cậu em vợ ruột của đại đội trưởng đấy, những người khác bên trại nuôi gà cũng là bạn bè hoặc thân thích của đại đội trưởng luôn. Diệp Bình Sinh căn bản là chẳng ôm hy vọng gì hết.

Giờ đã xảy ra chuyện, ông ta chỉ có một ý tưởng: Quả nhiên vậy.

Hoàng Quế Hoa nhìn cái bộ dáng may mắn kia của thằng con, vỗ ông ta một phát: "May mà khi trước không đáp ứng, chứ không mày phải bị chị cả mày hận chết."

Ông ta đuối lý không nói chuyện, Hoàng Quế Hoa: "Mày phải đi nhận sai với cả nhà chị cả mày đi."

Diệp Bình Sinh đáp ứng chuyện này rất kiên quyết: "Dạ, để đó con sang xin lỗi chị cả."

Xin lỗi lại không làm ông ta tốn tiền, lại không làm ông ta lỗ thứ gì.

Nói vài câu dễ nghe thôi, cái đấy chẳng tính là gì.

Diệp Hồng Tú nghe được lời xin lỗi của thằng em xong thì chưa nói gì, chỉ quay đầu đi thôi.

Diệp Bình Sinh thấp thỏm nghĩ: Chị cả, đấy là có ý gì nhỉ? Là tha thứ hay là không tha thứ?

Quay đầu lại Diệp Hồng Tú đi xin lỗi Giang Cảnh Du: "Lúc trước khi cậu nhỏ con tới tìm mẹ, mẹ đúng là có dao động, may mắn mà mấy đứa có suy nghĩ của mình, chứ không chính là mẹ hại mấy đứa rồi."

Giang Cảnh Du: "Mẹ, mẹ xin lỗi con làm gì chứ, mẹ cũng không có làm gì, chỉ là hỏi con một chút thôi, mẹ căn bản là không khuyên con đáp ứng mà."

Diệp Hồng Tú: "Là khi trước mẹ nghĩ đơn giản, về sau mấy đứa cứ tiếp tục vậy đi, gặp được chuyện gì, hãy suy nghĩ nhiều vào." Bà thật sự nghĩ mà sợ.

Chuyện gà bệnh qua đi, có người của đội công trình tới đây.

Người không nhiều, chỉ mấy người.

Cố Hướng Hằng dẫn người theo hỗ trợ họ, đoạn đường bộ kia đã sớm quy hoạch xong xuôi hết rồi.

Trong thôn bọn họ, mấy chỗ địa thế bằng phẳng về cơ bản đều đã xây nhà ở, đấy cũng là khu vực dân cư đông đúc. Hiện tại đất nền nhà trong thôn bọn còn không phải rất khan hiếm, nhưng chờ nhiều thêm mấy năm nữa, có thêm mấy hộ dân cư mới lớn muốn xin đất nền nhà, vậy thì không còn bao nhiêu chỗ tốt.

Hiện tại nói đến chỗ nào khá là trống trải, diện tích lại lớn, vị trí địa lý lại tốt, lại vừa không có mấy hộ ở đó, ấy chính là khu nhà ăn lớn cũ và cả sân phơi lớn trước cửa, cái sân phơi lớn kia chính là nơi hay dùng để họp thôn ấy.

Nếu muốn xây dựng xưởng, vậy chỗ đó không đủ lớn nha, còn phải đi sâu vào trong nữa.

Về chỗ xây dựng, Cố Hướng Hằng cũng đã tìm sẵn rồi, là một miếng đất hoang dưới chân núi, miếng đất kia nhiều đá tảng, tầng đất lại mỏng, trồng trọt trên đó cơ bản không có thu hoạch gì, hiện tại ở đó chỉ trồng một chút cây họ đậu không lựa chất đất, thoạt nhìn chả khác đất hoang cho lắm.

Hiện tại cái chỗ này còn chưa có xây xưởng lên, nhưng có thể kéo dây điện đến chỗ này trước, vậy thì đến lúc nơi này muốn dùng điện, chỉ cần trực tiếp nối vào là xong.

Mấy người bên đội công trình cũng ngạc nhiên, nơi này là ở nông thôn à?

Tình hình giao thông thì thật không giống, cơ mà nhìn ngó nhà cửa sân vườn của mọi người, lại xác thật là ở dưới quê.

Người của đội công trình về cơ bản đều là người thành phố, thấy mấy cái khác còn được, nhưng chính là hâm mộ đất phần trăm của thôn dân.

Trước lúc bọn họ đi, Cố Hướng Hằng tặng cho mỗi người một ít rau xanh, vì rau xanh ở dưới thôn thật sự không đáng giá tiền.

Tiễn đi tiểu đội công trình kỹ thuật vui vẻ, Cố Hướng Hằng nhìn tiền trên sổ sách một chút, cảm thấy đến lúc rồi.

Thôn bọn họ có một vài trại nuôi gà là di động, xử lý giải phóng mặt bằng miếng đất kia rồi sẽ dọn đi, sau đó miếng đất kia lại có thể sử dụng cho mục đích khác, còn có một số trại khác là cố định, không thể thay đổi.

Lỗ sư phụ đã làm ở đây lâu vậy rồi, còn đang nung gạch cho bọn họ, số lượng gạch nung ra không ít đâu. Gạch được nung ra trừ bỏ một bộ phận khai thông quyền hạn để mọi người có thể đổi ra, thôn của chính bọn họ cũng dùng đến lượng gạch rất lớn, ví dụ như hiện tại anh muốn thành lập một cái xưởng gia công thô sơ và một cái sân phơi lớn.

Chỗ nhà ăn lớn cũ đã không đủ dùng, bởi nếu mà trời đổ mưa, chỉ có thể làm việc trong nhà ăn, vậy là tương đương với sẽ có một bộ phận người không làm việc được.

Mùa đông năm nay họ chuẩn bị tung ra gói quà tết lớn bao gồm khô vịt, khô gà và khô cá vân vân.

Sản phẩm này đối với bọn họ mà nói là khá thích hợp, bọn họ không cần máy móc gì khác, bản thân dân bản xứ bọn họ đây cũng thường hay làm đồ khô hoặc xông khói, bởi vì thịt khô sẽ thuận tiện cho việc bảo quản và vận chuyển hơn. Các loại thịt làm xong xuôi rồi lại dùng giấy dầu đẹp mắt đóng gói, lại dùng giỏ tre do người có tay nghề giỏi của thôn bọn họ đan để làm giỏ quà, nếu lại thêm chút túi phúc hoặc là hoa quả gì đó, vậy thì càng hút tròng mắt người hơn.

Đẹp, tặng lễ cũng rất thể diện, vật như thế, Cố Hướng Hằng bảo đảm vừa chảy vào thị trường là đơn hàng sẽ bu lại như ong vỡ tổ ngay, bọn họ cũng không thể thỏa mãn đủ nhiều yêu cầu như thế ngay đâu.

Vì để thuận tiện, một nơi có thể chưa nhiều người để làm việc và chuẩn là cần thiết phải xây dựng, bọn họ muốn xây dựng một một khu nhà lớn.

Đám gạch Lỗ sư phụ nung kia cũng tồn trữ, tùy thời chuẩn bị có tác dụng.

Lỗ sư phụ ở trong thôn lâu đến vậy, nhìn thấy bộ dáng nhiệt tình tràn đầy kia của mọi người, ông thấy mình giống như về lại lúc tuổi trẻ khỏe khoắn muốn làm lớn một trận ấy, động lực mười phần.

Chẳng qua...... Lỗ sư phụ phát hiện có vài thứ không phải dễ thay đổi đến vậy.

Đại dội Thượng Trang có điện, nhưng mà tối đến cũng không có mấy nhà bật đèn.

Có mấy hộ lắp đặt, nhưng cũng rất ít bỏ được mà bật đèn, chỉ là ngẫu nhiên bật một chút, sau đó tắt đi ngay, lý do chẳng vì điều gì khác, chỉ vì để tiết kiệm điện, bởi tiền điện không hề rẻ.

Lỗ sư phụ còn nghe được mọi người nói đến chỗ tốt của hầm khí sinh học phát điện, lượng điện nó phát ra tuy có hạn, nhưng mà nó là miễn phí, không cần tiền – đấy là ưu thế lớn nhất của hầm khí sinh học.

Chỉ cần thôn bọn họ còn có phân, vậy chúng sẽ cuồn cuồn không ngừng mà biến đổi thành khí, sau đó phát điện.

Chỉ tiếc, muốn tự mình tạo một cái hầm khí sinh học có thể phát điện quá khó khăn, hơn nữa cũng không đủ phân.

Mọi người đã từng động lòng, nhưng sau khi xin cố vấn với đại đội trưởng liền từ bỏ, thành thành thật thật mà kéo dây điện.

Đôi khi Lỗ sư phụ nhìn tình huống ở chỗ này cũng sẽ có chút hoảng hốt, ông thế mà đã tới đây lâu vậy rồi, hơn nữa thật sự kiếm lời không ít tiền. Ông cũng là người nhìn thôn này từng bước một phát triển về phương hướng càng tốt hơn, làm ông có loại cảm giác như đang xem con của mình lớn lên từng ngày vậy, kiểu như thấy nó phát triển lên cũng mừng cho nó ấy.

Đây là xưởng của bọn họ.

Kết cấu đơn giản, nhân thủ cũng đủ, nguyên vật liệu cũng đủ.

Từng cục gạch được xếp lên cao, rất mau xưởng đã được xây xong.

Xây xong rồi, nơi này ban ngày thoạt nhìn cực kỳ sáng sủa, hơn nữa còn rất rắn chắc, ở chỗ này rất có cảm giác an toàn.

Xưởng được xây xong rồi, lại có rất nhiều người tới tìm Cố Hướng Hằng, hỏi thao tác cụ thể để dùng công điểm đổi gạch.

Bọn họ đã gấp không chờ nổi muốn dùng gạch xây nhà.

Chỉ cần Lỗ sư phụ nung ra được, mà trong thôn bây giờ chưa dùng tới, vậy là có thể đổi.

Lần này, một hơi đã có tới mười mấy hộ muốn xây nhà.

Cố Hướng Hằng: "Xây!"

Có thể xây được vậy hãy xây.

Ở cho thoải mái một chút.

Sau đó kế toán thôn bọn họ tới cửa, tới tìm anh nói muốn nhờ anh hỗ trợ ra mặt làm người chủ hôn, con gái ông ấy muốn kết hôn.

Có không ít người mời Cố Hướng Hằng làm chủ hôn đâu, mọi người tôn kính anh, trong tình huống bình thường anh cũng sẽ không cự tuyệt.

"Không biết là kết thân với nhà ai thế?"

Kế toán cười: "Đại đội trưởng cậu cũng quen đó, chính là đồng chí Tống của đại viện thanh niên tri thức."

Cố Hướng Hằng xác thật là biết người này, có giao tiếp với nhau, cũng là người tư lịch lâu bên thanh tri thức, còn từng tỏ lòng hảo cảm với vợ của anh nữa. Không ngờ hiện tại anh ta với con gái nhà kế toán lại ở bên nhau.

Cố Hướng Hằng: "Thì ra là anh ta."

Kế toán: "Đúng vậy, đại đội trưởng cảm thấy con người cậu kia thế nào?"

Cố Hướng Hằng trầm ngâm, con gái nhà kế toán là đối tượng vừa ý của không ít trai tráng chưa lập gia đình trong thôn bọn họ đấy nhé, tướng mạo xinh xắn, đôi mắt lấp lánh. Mấy điều vừa nói kia, anh nghe được không ít lần từ mấy cậu chàng tuổi trẻ khí thịnh lúc đang làm việc.

Tương ứng, Tống Ích cũng có nhân khí không nhỏ trong đám con gái chưa lập gia đình.

Tống Ích tới từ thành phố lớn, bằng cấp cao, đẹp trai, hơn nữa tới nơi này lâu rồi, làm việc cũng không kém bao nhiêu, lại lại cái nữa là anh ta còn có một công việc nữa là đứng lớp xóa nạn mù chữ cho mọi người – việc này có thể trợ cấp công điểm. Chỉ cần Tống Ích không đột nhiên trở về thành, vậy xác thật là người được chọn làm rể không tồi.

Kế toán nói thẳng với anh: "Tôi thấy đồng chí Tống cũng hết hi vọng, không về được, con gái của tôi cũng lớn rồi, hai đứa nó nhìn trúng nhau, tôi cũng liền không phản đối."

"Chẳng qua, nếu cậu ta thật muốn làm Trần Thế Mỹ vứt bỏ vợ con, đại đội trưởng, cậu hỗ trợ lưu ý giúp tôi một chút với." Nếu cậu kia muốn về thành, trừ phi là cứ vậy trốn về, chứ không thì sang văn phòng đại đội bên này làm thủ tục là việc không thể thiếu được.

Nói vậy, nếu thật có tình huống bất hạnh gì, bên đại đội trưởng cũng có thể chặn được một trạm kiểm soát cuối cùng.

Cố Hướng Hằng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Người trẻ tuổi với người trẻ tuổi mà, có một số việc tốt nhất vẫn là nói chuyện với cha mẹ cậu kia một chút, hai nhà chú là thông gia mà, theo lý cũng nên đi gặp mặt một lần, cũng để biết gốc gác nhà trai."

Theo Cố Hướng Hằng, trừ phi là xé rách mặt, chứ không nếu về sau anh kia muốn vô thanh vô tức biến mất khi được cho phép về thành lại ấy, chỉ cần biết địa chỉ nhà anh ta, biết được đơn vị của cha mẹ anh ta, anh ta sẽ không chạy được.

Lúc này muốn điều động công tác hay chuyển nhà đều rất khó.

Kế toán nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng là đạo lý ấy: "Để tôi về hỏi một chút, nếu thuận tiện, vậy để bọn tôi gặp mặt."

Nếu không được, ông sẽ rút thời gian xin nghỉ qua bên đó xem thử.

Vé xe đắt, nhưng thiệt sự cũng không phải không trả nổi.

Nếu cha mẹ nhà trai không đồng ý, vậy nhà bọn họ không cần thiết phải bám lấy không bỏ, gả con gái cho mấy thằng nhóc thôn mình cũng không tồi.

Nếu thôn vẫn tiếp tục phát triển, về sau thôn họ chưa chắc không thể sống dễ chịu như người thành phố.

Cố Hướng Hằng thích cái ý của ông ấy, bởi điều này nói rõ rằng nỗ lực bọn họ trả giá là có hiệu quả.

Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du thích vừa bàn chuyện, vừa tán gẫu với nhau, thiên mã hành không, cái gì cũng có thể tán gẫu. Cũng có lúc cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng ăn cơm.

Trưa hôm nay Cố Hướng Hằng nói về chuyện nhà kế toán, Giang Cảnh Du: "Em cũng nghe mẹ em nói, bên nhà cậu hai em không phải còn có một cô em họ sao? Cậu hai em muốn gả em ấy tới thôn chúng ta, mời mẹ em làm bà mai."

Chính là cảm thấy gả đến chỗ này cuộc sống con bé sẽ càng tốt hơn chút.

Trên mặt Cố Hướng Hằng tràn đầy ý cười: "Vui vẻ chứ?"

Giang Cảnh Du ho khan một tiếng, xụ mặt: "Gì mà vui vẻ hay không."

Nhưng rồi giây tiếp theo, tự cô lại phá công: "Vui chứ!" Đấy là sự khẳng định của mọi người với bọn họ đó, sao mà không vui cho được! Lúc nghe mẹ nói thế, trong lòng cô sung sướng muốn nổi bong bóng.

Cố Hướng Hằng hiểu, gắp một đũa cá cho cô: "Anh biết ngay mà. Cá hôm nay thơm ngon lắm, nếm thử."

Giang Cảnh Du gắp cá lên, còn chưa có cho vào miệng, lông mày đã nhăn túm lại: "...... Cá này hình như vẫn còn mùi tanh, hương vị...... ụa....."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.