Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 33: Ân oán cũ



Giang Cảnh Du cảm thấy bác cả gái đây là gấp quá đầu óc mụ mị rồi.

Việc này nếu là bà mối kia lại đây, vậy thì chắc chắn là còn có đường sống để cứu chữa.

Bên nhà gái lo lắng mấy lời đồn lan truyền kia là sự thật, vậy thì cho đối phương một viên thuốc an thần không phải xong rồi à.

Cô vừa nói như vậy, Giang Nguyên Đồng gật đầu, nhìn bộ dáng tiếng lòng rối loạn kia của Lưu Tuệ Chi: "Mày gấp cái gì? Không phải đã nói mấy câu đó đều là giả sao? Mày không muốn làm mẹ chồng ác, vậy thì đi giải thích với nhà gái, nói chuyện công bằng sáng tỏ, đem hết mấy điểm nhà bọn họ để ý nói ra cho rõ ràng, chứ không phải là nghĩ mấy khác. Hiện tại dù cho mày có tìm ra cái kẻ nói bậy kia thì có thể thế nào? Nó nói cũng nói rồi."

"Dù cho mày có kéo xác cái thằng đó đến nhà gái, nhà gái vẫn là sẽ có nghi ngờ thôi."

Advertisement

Đột nhiên Chu Đông Mai có chút vui sướng khi người gặp họa, vụ này không phải bà ta làm, nhưng mà nhìn Lưu Tuệ Chi như bây giờ, bà ta vẫn là rất vui vẻ: "Hay là nói chị dâu cả là thiệt sự muốn làm mẹ chồng khắc nghiệt, nên bởi vậy mới không dám đến nhà gái giải thích hả?"

Lưu Tuệ Chi hung hăng mà liếc mắt trừng bà ta một cái: "Cô nói hươu nói vượn!"

Chu Đông Mai: "Chị gào với tôi thì có ích gì chớ, đi mà giải thích với nhà gái kia kìa. Nếu mà bọn họ không tin thì chị phải thể hiện ra là chị có thể làm được cái gì để bọn họ đánh mất nghi ngờ, vậy thì con dâu của chị sẽ không chạy." Trèo cành cao hổng phải dễ vậy đâu nha chị dâu cả, giờ chẳng phải đã tới lúc trả giá đắt sao? Nếu là nhà môn đăng hộ đối, nào sẽ đòi hỏi chị phải làm mẹ chồng như thế nào, rồi còn phải thả thấp tư thái đi làm mấy cái đó nữa làm chi?

Giang Nguyên Đồng: "Bà mối kia còn ở nhà mày không?"

Lưu Tuệ Chi: "Giờ bả về rồi."

Giang Nguyên Đồng: "Vậy sao mày còn không mau mau đuổi theo đi!"

Lúc này mặt Lưu Tuệ Chi y chang cái bảng pha màu, đỏ xanh lam rồi xanh lục thay nhau đổi, sau đó bà ta khẽ cắn môi, quay đầu chạy.

Chu Đông Mai bĩu môi: "Vậy ba, con cũng đi đây."

Giang Nguyên Đồng vô lực phất phất tay.

Cái lũ sốt ruột này.

Trịnh Nhạc Anh với Chương Học Tri thấy có một màn như vậy cũng có chút lo lắng sốt ruột: "Sao lại có kẻ xấu xa đến vậy, còn cố ý đến nhà người khác nói bậy vậy nữa."

Giang Cảnh Đằng: "Chắc sẽ không phải cũng có kẻ đến bên chỗ đại đội trưởng nói mấy câu vô nghĩa đó chứ?"

Lúc mà hai chị em bạn dâu của mình ầm ĩ, Diệp Hồng Tú không có hé răng, hiện tại lại không nhịn được: "Có thể nói cái gì chứ, chuyện nhà chúng ta đại đội trưởng đã biết đủ rõ ràng, nếu như này mà còn có thể bị mấy kẻ đâu đâu ảnh hưởng, vậy thôi dẹp đi."

Giang Nguyên Đồng: "Chắc là sẽ không."

Không biết Lưu Tuệ đã giải thích với nhà gái thế nào nữa, việc hôn nhân này không thay đổi, đồng thời bác ta còn hỏi được là ai truyền cái tin đồn đó, vì nếu nhà thông gia tương lai của bác ta đã đáp ứng rồi thì cũng sẽ không gạt chuyện này. Vì thế, bác cả gái đã biết, hỏi tiếp xuống nữa, mới biết được thì ra là được truyền tới từ bên xưởng gia cụ!

Xưởng gia cụ, vừa nghe được cái chỗ này, mặt Lưu Tuệ Chi xanh lè.

Bà ta biết là ai làm rồi.

Bà ta vội vàng kéo lấy Giang Minh Tông với Giang Nhược Thư đến nhà cũ, nói vụ này cho Giang Nguyên Đồng.

"Ba ơi, ghê chưa, vụ này là cái lũ bên xưởng gia cụ đang làm trò quỷ!"

Chu Đông Mai với Giang Minh Bình cũng bị bà ta kéo đến đây, nghe được câu đó, hai vợ chồng kia cũng không nhịn được mà biến sắc.

Thế mà là cái lũ đó!

Nếu vậy, chờ về sau nhà bọn họ muốn làm mai cho con trai, có phải cái lũ đó cũng sẽ cố ý phá hư hay không?

Sắc mặt Giang Nguyên Đồng nặng nề.

Nếu muốn nói, đây là bên xưởng gia cụ có kẻ thù nhà bọn họ.

Hồi trước khi xưởng gia cụ yêu cầu nhân thủ có mở rộng chiêu công với bên ngoài, Giang Nguyên Đồng vốn dĩ có hy vọng đi vào, mà Giang Minh Trí lúc ấy tuy không khéo tay chút xíu, nhưng cũng có thể vào làm học đồ, nhưng chính là bởi vì cái đám kia làm khó làm dễ trong nội bộ, nên đã thất bại.

Lúc ấy Lưu Tuệ Chi bọn họ cũng hy vọng có thể thành công, vì nếu mà ông cụ có thể đi làm công nhân, vậy về sau không chừng bọn họ cũng có thể đi chiếm hời theo, mà kết quả lại là không thành.

Đối với việc này, lứa mấy đứa nhỏ không biết rõ ràng cho lắm, chỉ biết có thù oán thôi.

Nhưng mà thù oán kia là làm sao mà kết à? Không rõ cho lắm.

Vẫn là Trương Lưu Vân giải thích với mấy đứa cháu: "Cha của ông nội tụi con, cũng chính là ông cố của mấy đứa đó, đã từng bị tính kế để một con ả hầu gái sinh hạ một đứa con vợ lẽ, nhưng ông cố mấy đứa không thừa nhận. Sau này con mụ kia gả cho một quản gia họ Tôn, rồi sau đó bà ta đặt tên cho con trai mình là Tôn Thắng Giang. Hai mẹ con kia vẫn luôn ghi hận nhà họ Giang, nhà họ Giang suy tàn có năm phần là do thời cuộc, vậy thì có ba phần là do mẹ con mụ kia."

"Lúc dọn đến huyện thành cũng là do cái lũ kia làm khó dễ, làm nhà họ Giang bị bang phái theo dõi, thế mới táng gia bại sản."

"Sau này quốc gia được thành lập, nhà bọn kia vì có xuất thân là người hầu nên được chiêu vào xưởng gia cụ rồi cắm rễ ở đó, hiện tại đã là phó hội trưởng công hội của xưởng gia cụ."

Nhà bọn bà biết làm gia cụ, lại cắt đứt ý tưởng muốn vào xưởng gia cụ, chính là bởi vì có kẻ như thế ở đó đó.

Vào trong đó còn không chắc được mình sẽ đối mặt với cái gì, mà nếu vậy thì không bằng ở nhà trồng trọt cho rồi, sẽ không bị tính kế.

Đây là lần đầu tiên Giang Cảnh Du biết ngọn nguồn này, cô cảm thấy nghẹn khuất: "Chúng ta không có làm gì sai mà."

Lưu Tuệ Chi tán đồng: "Đúng vậy đó, chúng ta làm sai cái gì chứ, nếu muốn nói về lúc ban đầu, vậy cũng là mẹ cái gã kia tính kế trước."

Sắc mặt Chu Đông Mai khó coi: "Sao mà lòng dạ hẹp hòi vậy, có muốn mang thù cũng phải là nhà chúng ta mang thù nè!" Nếu không phải cái lũ khốn kia, không chừng hiện tại bà ta vẫn là phu nhân nhà giàu đó, mà thôi nghĩ kỹ lại, cũng ít nhiều nhờ nhà kia, chứ không giờ thành phần có vấn đề rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn này, Chu Đông Mai cũng không biết mình nên trách cứ hay là thấy may mắn nữa.

Lưu Tuệ Chi: "Lúc này làm con thiếu chút nữa mất con dâu."

Giang Minh Tông ồm ồm giọng tức anh ách: "Người ta ở xưởng gia cụ uy phong, bà có thể làm cái gì đây?"

Lưu Tuệ Chi:......

Đúng vậy, bà ta có thể làm sao giờ?

Bà ta đưa mắt trông mong nhìn Giang Nguyên Đồng: "Ba ơi, việc này tới chừng nào mới chấm dứt được đây ba."

Trước kia hai bên không chạm mặt còn thôi, về sau con trai bà ta chính là sẽ đến huyện thành đó! Nếu mà có kẻ cố ý ngáng chân con trai, vậy làm sao mới được đây?

Mà dù cho không nói mấy cái xa, lúc này, ngay bây giờ đây, vì để cho nhà thông gia tin tưởng đó chỉ là lời đồn, ba ta đã đáp ứng về sau tiền lương của hai vợ chồng chính là để tụi nó giữ, chỉ là mỗi tháng phải cho bà ta chút phí sinh hoạt thôi.

Vì vãn hồi hôn ước này, bà ta phí không ít công sức, đã hy sinh lớn đến vậy đấy. Vốn dĩ bà ta đã nghĩ kỹ những số tiền kia mình sẽ dùng như thế nào rồi, giờ hay chưa, quay đầu lại còn phải nghĩ biện pháp để moi tiền về.

Giang Nguyên Đồng cũng không có cách nào, đối phương ở chỗ đó ngáng chân, nhưng mà đối phương lại không có làm chuyện gì phạm tội hay trái pháp luật, mi có thể làm gì đối phương đây?

Lấy thế đè người à?

Hiện tại là đối phương ở thế cao.

Ông lập tức như già nua rất nhiều: "Có thể làm sao hả? Đánh một trận à? Mày muốn đi đánh gã ta hả?"

Lưu Tuệ Chi mắc kẹt, "Không......"

Nhưng mà cứ vậy rồi thật sự không làm cái gì hết sao?

Thiệt là tức chết bà ta!

Sắc mặt Giang Minh Bình với Chu Đông Mai cũng không quá đẹp.

Bị người theo dõi, nhiều năm vậy rồi còn chưa buông tay, ai biết được rồi tâm tình cũng sẽ không tốt được đến đâu.

"Xem ra hắn ta là muốn nhốt chúng ta lại trong cái thôn này luôn."

Giang Cảnh Du như suy tư gì: "Bên chỗ con không có gì."

Lưu Tuệ Chi: "Chỗ con làm chính là trường học, hơn nữa quá đột nhiên, nên phỏng chừng chờ khi đối phương biết chuyện thì mọi sự đã rồi." Dù cho Lưu Tuệ Chi có đỏ mắt ghen ghét đi nữa, bà ta cũng không thể không nói đứa cháu gái này có bản lĩnh, hơn nữa bà ta còn cố ý đi hỏi thăm rồi, nói là nhân duyên của con bé ở trong trường không tệ, đám học sinh cũng thích nó nữa.

Giang Cảnh Du như suy tư gì đó mà gật gật đầu. Việc này để đó cô hỏi thăm sau vậy. Biết có một người nhìn chằm chằm mình như vậy, cô cảm thấy cả người không thoải mái.

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

Chuyện này Lưu Tuệ Chi đành phải nghẹn khuất mà nuốt xuống thôi, bà ta phải nhanh chân mà định ngày cưới ra mới được, để ngừa đối phương còn có chiêu khác.

Lúc Cố Hướng Hằng hẹn Giang Cảnh Du đi dạo phố thì nghe được việc này: "Để sau đó anh cũng hỏi một chút."

Giang Cảnh Du: "Được đó, xem thử xem tình huống bên đối phương là thế nào."

"Hôm nay mua cái gì?"

Cố Hướng Hằng: "Đi dạo trước đã, thấy có gì thích hợp lại mua, rồi sau đó đi đón em gái anh."

Quan hệ của hai người bây giờ là người yêu, nếu mà còn ở hiện đại, nắm tay hay ôm ấp gì đó là không phải nói chơi, nhưng mà ở ngay lúc này...... Có là vợ chồng cũng không được.

Hai người phải bảo trì khoảng cách.

Chẳng qua dù có là bảo trì khoảng cách, bầu không khí giữa hai người họ chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra được, rồi sôi nổi ghé mắt.

"Hôm nay em gái anh về hả?"

Em gái Cố Hướng Hằng năm nay học sơ nhị, 14 tuổi. Lúc này đã được cho nghỉ đông rồi, nhưng cô bé còn ở nhà anh hai của mình để hỗ trợ trông cháu.

Cố Hướng Hằng: "Đúng vậy, trông cháu giùm. Cũng là do trước kia anh vẫn luôn không ở nhà, con bé quen thuộc với anh hai mình hơn."

"Bên chỗ em trai của anh không đủ người trông cháu à?"

"Trong nhà nó là bà nội của đứa nhỏ lui ra, bà ấy là quân chủ lực chăm cháu, nhưng có một đứa sức khỏe yếu, thường xuyên chạy đến bệnh viện, nên em gái ở bên kia có thể đỡ đần được một chút."

Em trai Cố Hướng Hằng tên là Cố Hướng Hưng, năm nay 19 tuổi, đã là ba của hai đứa nhỏ rồi, hiện tại anh ta đang nhận một phần công việc tạm thời.

Em dâu thì nhận ca của mẹ mình, làm việc trong xưởng giấy, ông nội* của mấy đứa nhỏ là thợ may. Cả nhà ai cũng bận.

*: Chú thích chút để mọi người khỏi thắc mắc. Anh bạn Cố Hướng Hưng này là đi ở rể, nên tính ra anh ta là như được "gả" đi rồi, con theo họ bên mẹ thì sẽ thay vì gọi ông bà ngoại thì mấy đứa nhỏ sẽ gọi là ông bà nội.

Giang Cảnh Du: "Hồi trước khi anh vẫn còn ở bộ đội đó, anh có gửi tiền lương về hay không?"

Cố Hướng Hưng thì không nói rồi, Cố Hướng Hỉ vẫn là đứa con nít.

Cố Hướng Hằng: "Có, phí sinh hoạt và học phí của con bé anh đều có gửi cho."

Vừa đi vừa nói, bọn họ đã tới Cung Tiêu Xã.

Hôm nay hàng mới lên có một kiểu khăn lông màu đỏ, Cố Hướng Hằng lập tức móc phiếu ra mua 2 cái về.

Màu này anh không có, nếu kết hôn có thể lấy xài.

Khăn lông màu đỏ thẫm thế này, đa phần người mua đều là người sắp kết hôn, người bán hàng nhìn thấy anh mua, bên cạnh còn có một cô nàng đứng đó nữa, vậy là người bán hàng hiểu rõ rồi: "Thứ này đúng là phải mua, không thể tiết kiệm được. Hôm nay bọn tôi còn có hoa cài tóc màu đỏ, một đôi cuối cùng này, có muốn mua không?"

Cố Hướng Hằng: "Muốn, lấy cho tôi một đôi."

Nhìn thấy còn có màu khác, anh nói bổ sung: "Lại lấy cho tôi thêm một đôi màu này, tôi tặng em gái."

Lại mua thêm một gói điểm tâm nữa rồi mới tới cửa làm khách.

Thợ may già hồi trước là làm công cho chủ nhân của tiệm may, sau này tiệm may biến thành của nhà nước, ông liền được nâng bát sắt. khoảng cách từ nhà ông ấy đến tiệm may là cỡ 500m, rất là gần.

Nhà thợ may già ở là được phân phối cho, hồi trước đây là chỗ phòng gác cổng của gia đình nhà giàu, hiện tại đã được sửa đổi thành 2 gian phòng nho nhỏ.

Đồ đạc trong nhà bị nhét đến tràn đầy, bởi vậy nên không gian chắc chắn là không được dư dả như ở trong thôn rồi.

Trong nhà không có quá nhiều không gian, nên ngày thường Cố Hướng Hỉ ở ngay tại cạnh cửa, dùng ghế và tấm ván gỗ vắt ngang ghép nối lại thành giường, tới ban ngày dậy lại dọn dẹp đồ đạc lại.

Cố Hướng Hỉ đã dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, lần này dọn về trên cơ bản sẽ không dọn về đây nữa.

"Anh cả." Cô bé chào Cố Hướng Hằng, sau đó tò mò nhìn Giang Cảnh Du.

Cô bé cũng từng gặp chị này, đoạn thời gian trước khi anh cả bắt được hai kẻ xấu kia, chị ấy cũng có mặt.

Cố Hướng Hằng giới thiệu: "Đây là đối tượng của anh, em gọi cô ấy chị Cảnh Du đi."

"Chị Cảnh Du."

Giang Cảnh Du tự nhiên hào phóng chào hỏi: "Chào em."

Cố Hướng Hỉ có chút ngượng ngùng cười, biểu hiện của mấy đứa bé sau lưng cô nàng càng ngượng ngùng hơn. Hai đứa nhỏ, đứa lớn 3 tuổi, đứa nhỏ thì 1 tuổi. Đứa lớn tuy nói là 3 tuổi nhưng mà cái vóc dáng kia bảo nó mới 2 tuổi cũng chẳng kỳ quái chút nào. Mấy đứa nhỏ vốn đang chơi đùa với Cố Hướng Hỉ, nhìn thấy có người xa lạ tới cửa liền trực tiếp chạy ra sau lưng bà nội, giấu đi cái đầu nhỏ của mình.

Cố Hướng Hưng bọn họ không ở nhà, còn đang đi làm.

Tề Phán Đệ sờ sờ tóc cháu trai: "Thẹn thùng cái gì, con gặp rồi mà, đây là bác cả của con đó, nào, chào bác cả đi."

Cố Hướng Hằng lấy điểm tâm ra "dụ dỗ" cậu bé: "Thiên Hữu, đây có phải món con thích ăn không? Nếu không thích bác lấy lại nha."

Nhóc con không khắc chế được dụ hoặc từ món ăn ngon, do do dự dự ló đầu ra: "......"

Âm thầm quan sát.jpg

Cố Hướng Hằng đặt điểm tâm vào trong lòng bàn tay, chờ cậu bé tới lấy.

Tề Phán Đệ cổ vũ cậu bé: "Đi lấy đi, con không muốn ăn sao? Vậy bà lấy đó nha?"

Lúc này cậu bé nhỏ mới thử tính giơ chân bước ra, sau đó chậm rì rì đi tới, vừa lấy được điểm tâm liền bịch bịch bịch chạy về lại sau lưng bà nội.

So sánh với cậu bé, cô em gái 1 tuổi của cậu lại thành thật mười phần, cô bé ở trên ghế nhìn Cố Hướng Hằng nước miếng chảy ròng.

Cố Hướng Hằng: "Trước đó thân thể cháu nó không thoải mái, giờ tốt hơn chưa bác?"

Tề Phán Đệ: "Khá hơn nhiều rồi, giờ còn đang uống thuốc, nếu không có tái phát thì ăn tết không cần đi bệnh viện nữa."

Cố Hướng Hằng: "Về sau vẫn sẽ như vậy sao?"

Tề Phán Đệ: "Bác sĩ nói về sau chờ cháu nó lớn lên rồi, dần dà sẽ giống như người bình thường vậy. Lúc này ít nhiều có Hướng Hỉ ở đây, chứ không bác không lo liệu hết quá nhiều việc."

Nghe đến đó, Giang Cảnh Du mới hiểu được vì sao cái nhà có 2 người công nhân chính thức thêm một nhân viên tạm thời, mà cuộc sống lại còn chắp vá đến vậy.

Này đây nếu mà trong nhà có một bệnh nhân trường kỳ, xác thật rất khó tồn được tiền.

Cũng khó trách...... Đứa nhỏ này rõ ràng là 3 tuổi, sang năm là lên 4 tuổi rồi, lại vẫn nhỏ gầy đến vậy.

Ở cái niên đại này có rất nhiều trẻ con không nuôi sống được, nguyên nhân đầu tiên là bởi vì những năm này vật tư thiếu thốn, nguyên nhân thứ hai chính là điều kiện chữa bệnh kém.

Ví dụ như bà ngoại Giang Cảnh Du sinh nhiều con mà kết quả chỉ sống được có 5 đứa.

Trước kia cô còn từng nghe người ta nói một chuyện, có một hộ gia đình sinh một đứa con bị bệnh, sau khi hỏi thăm chữa bệnh cần bao nhiêu tiền một chút thì trực tiếp từ bỏ nó, lại sinh một đứa con khỏe mạnh khác.

Có thể nói là máu lạnh, nhưng mà rất nhiều người khi nói đến chuyện đó lại không cảm thấy đó là máu lạnh, đấy là hiện thực đấy.

Chính mình cũng không nuôi sống nổi, nào còn có nhiều thời gian với tinh lực đi nuôi một đứa con như thế?

Cố Hướng Hỉ: "Em cũng không có làm cái gì, Thiên Hữu rất ngoan, nó chỉ là có hơi sợ người lạ, ở chung một đoạn thời gian, cháu nó quen mặt rồi là sẽ không như vậy nữa." Cô nàng giải thích với Giang Cảnh Du.

Giang Cảnh Du: "Mấy đứa nhỏ đa phần đều là vậy."

Cố Hướng Hằng: "Em dọn dẹp đồ đạc hết chưa? Đi về thôi."

Cố Hướng Hỉ: "Dọn xong rồi."

Giang Cảnh Du nhìn hành lý của cô nàng, âm thầm gật đầu trong lòng. Xem ra cuộc sống của cô bé ở trong nhà này còn khá được, chứ nếu bị bạc đãi thì có thể có hành lý gì chứ?

Nhà họ Cố hồi trước là nghèo thiệt, cho nên mới sẽ để con trai nhỏ đi ra ngoài ở rể.

Không vì cái gì khác, chỉ vì có thể sống sót.

Lúc đó Cố Hướng Hằng mới vừa vào bộ đội, là dựa vào nhà thợ may nên hai anh em này mới có thể vượt qua đoạn thời gian gian nan nhất sau khi ba mình qua đời.

Cố Hướng Hằng khiêng hành lý của mình lên, động tác nhẹ nhàng mười phần: "Bọn con đi đây, hẹn gặp lại."

Tề Phán Đệ: "Về sau lại tới ngồi chơi nhiều nha."

Ba người lên đường về nhà, Cố Hướng Hỉ là cô nàng văn tĩnh, không chủ động nói chuyện với cô bé thì cô bé cũng sẽ không mở miệng nói chuyện.

Giang Cảnh Du liền bắt đầu hàn huyên với cô bé, hỏi xem tình huống của cô bé ở trường, hỏi cô bé ngày thường làm cái gì.

Cố Hướng Hỉ vốn đang có chút khẩn trương, nhưng trong lúc một hỏi một đáp thế này, động tác của cô bé đã không câu nệ đến vậy nữa.

Lúc trở lại trong thôn, nhìn thấy tổ hợp này, có người cười trêu ghẹo: "Ế, đại đội trưởng, đón em gái về nhà rồi ha."

"Hướng Hỉ, chị dâu với anh cả đi đón con về, vui vẻ không?"

Chỗ bọn họ là tới cửa xác định quan hệ xong, trên cơ bản chính là người một nhà rồi.

Giang Cảnh Du còn nhìn thấy có mấy người trộm nghị luận sau lưng cô với Cố Hướng Hằng. Vào lúc như này cũng coi như không có việc gì mà đi chào hỏi.

Trên mặt một bộ, sau lưng lại là một bộ. Lá mặt lá trái.

Vẫn là quá nhàn.

Bọn họ về tới nhà. Cố Hướng đã dọn dẹp ra một căn phòng từ rất sớm rồi. Trước đó khi Cố Hướng Hỉ về nhà có xem qua, bên trong đều đầy đủ hết, có giường có tủ, còn có cả bàn ghế.

Cô nàng nhét hết đồ đạc của mình vào, ngăn tủ hoàn toàn chứa được.

Giường cũng đã trải chăn sẵn rồi. Cô bé sờ sờ chăn, cái này là anh cả đã chuẩn bị trước hết rồi, hiện tại cô bé có thể ngửi được hơi thở của ánh mặt trời. Anh cả đã giặt rồi phơi.

Cố Hướng Hằng: "Em ở căn phòng này, về sau em muốn chỉnh nó như thế nào thì cứ chỉnh như thế ấy."

Cố Hướng Hằng xây nhà khá lớn, có 4 cái phòng có thể cho người ở. Trừ bỏ phòng ngủ chính của anh và gian phòng Cố Hướng Hỉ ở đây, 2 gian phòng khác có một gian là thư phòng của anh, còn một gian là để cho cả nhà em trai anh nếu về nhà có chỗ để trọ lại, hoặc nếu có khách khứa khác cũng có thể ở.

Bởi vì là nhà mới xây, cộng thêm phần đất nền nhà của anh trên cơ sở vốn có của nhà cũ, khoách rộng ra bên ngoài, nếu mà người nhiều còn có thể ngăn cách trong gian phòng tạo ra một phòng nữa.

Cho nên trước đó Cố Hướng Hỉ nguyện ý chen chúc ở bên nhà họ Trần, ngủ giường ván gỗ cũng không trở lại cũng chỉ là vì có cảm tình với bên kia, không bỏ được thôi.

Cố Hướng Hỉ nghĩ đến về sau mình sẽ được ở một mình chỗ này, cũng cười rất vui vẻ: "Cảm ơn anh cả."

Cố Hướng Hỉ là người không ngồi yên được, mới vừa thả đồ đạc xuống là muốn làm việc liền, nhưng mà dạo hết một vòng, cô nàng phát hiện trong nhà mình hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, vệ sinh sạch sẽ. Cố Hướng Hằng đã quét tước vệ sinh rồi.

Cố Hướng Hằng dẫn em gái vào trong bếp: "Đồ ăn chuẩn bị ăn tết anh cũng đã chuẩn bị gần như đủ hết rồi, cơ bản đều ở trong ngăn tủ."

Chờ khi Giang Cảnh Du về đến nhà, Diệp Hồng Tú biết được cô đi làm cái gì rồi, liền túm lấy cánh tay cô: "Thế nào, con bé là người dễ ở chung chứ?"

Bà là đang lo Giang Cảnh Du về sau sẽ bị cô em chồng làm khó dễ.

Giang Cảnh Du vỗ vỗ mu bàn tay bà: "Tính cách con bé rất dễ chung sống, có chút giống với em họ."

Diệp Hồng Tú: "Vậy thì tốt rồi."

Giang Cảnh Du: "Hôm nay tâm tình ông nội thế nào rồi mẹ?"

Diệp Hồng Tú: "Khá hơn nhiều rồi, ông nội con lòng dạ rộng lớn, sẽ không để nghẹn ra bệnh đâu."

Giang Cảnh Du gật đầu. Không thể không nói, đấy đúng là một ưu điểm.

Nếu mà ông nội để bụng, vậy thì cục tức này sẽ phải mãi nghẹn không nhổ được, lại đang cái tuổi này, sức khỏe cũng không phải quá tốt nữa, rất dễ để mình nghẹn ra bệnh.

Diệp Hồng Tú: "Đừng xem thường ông nội con, ông nội qua trải qua nhiều chuyện rồi, nên chút chuyện này chẳng tính là cái gì."

Đảo mắt cái, đã tới đêm giao thừa.

Bữa nay là ngày mà mọi người nhàn nhã tự tại nhất, đám con nít vui vẻ nhất. Ăn tết có đồ ăn ngon nè, phạm sai lầm thì người lớn cũng sẽ khoan dung với lũ nhỏ hơn, có mấy nhà sẽ còn chuẩn bị quần áo mới đi ăn tết cho con cái nữa, nên không có gì để nghi ngờ, nếu mình có được quần áo mới, mình chính là đối tượng để các bạn nhỏ hâm mộ.

Năm nay bởi vì thu nhập gia tăng nên không ít người đều cố gắng nhẫn tâm với tiền, làm quần áo mới.

Giang Cảnh Tường chính là một trong số những bạn nhỏ có quần áo mới.

Diệp Hồng Tú dùng len sợi Trịnh Nhạc Anh tặng lúc mới tới dệt cho con trai nhỏ một chiếc áo len, đã đẹp lại ấm áp.

Vừa tắm rửa xong, cậu bạn nhỏ liền gấp không chờ nổi mà mặc áo mới vào đi khoe khoang với tiểu đồng bọn.

Trừ bỏ nhóc con, những người khác trong nhà đều chỉ mặc quần áo cũ trông khá mới.

Diệp Hồng Tú lấy bộ đồ Giang Cảnh Du tặng mình lúc ăn sinh nhật ra mặc vào. Bà mặc rất tỉ mỉ cẩn thận, hiện tại lấy ra mặc, hoàn toàn có thể xem như là quần áo mới.

Cũng may mắn là tết năm nay thời tiết không có quá lạnh, chứ không thì bộ quần áo này bà chỉ có thể xem làm áo kép mặc bên trong.

Trừ bỏ quần áo mới ăn tết, để cho người ta chờ mong chính là bữa tiệc lớn phong phú.

Năm nay chịu chơi, giết một con gà đã chẳng thế nào đẻ trứng để làm một nồi gà hầm nấm, mặt khác còn có các món như thịt khô xào mộc nhĩ, còn gói sủi cảo nữa. Sủi cảo thì nhân chia làm 2 loại, một loại là nhân cải trắng, một loại là thịt thêm cải trắng. Sau đó còn có món cá kho. Vậy là có được 3 món là thịt.

Mấy món còn lại cơ bản đều là đồ chay, ví dụ như củ cải hầm, rau cải thìa xào, đậu hủ chiên, đậu hủ kho vân vân, gom đủ 10 món, lấy ý thập toàn thập mỹ.

Lúc nhìn thấy những món ăn đó, Giang Cảnh Tường đều sửng sốt một phen, "Đồ ăn tết nay thiệt phong phú nha. Mẹ ơi, chúng ta có thể ăn tết mỗi ngày không?"

Diệp Hồng Tú cười, tay đang bế Chương Học Thành đều run rẩy theo: "Tưởng bở!"

Hình như Chương Học Thành cũng thèm, nằm trong lòng bà nhìn chằm chặp cả một bàn đồ ăn kia, vươn tay ra, nỗ lực mà với với với trong không khí, tựa hồ là muốn bắt được những thứ đồ thơm tho kia.

Giang Nguyên Đồng ngồi trên vị trí chủ xị, nhìn cả một bàn đồ ăn tràn đầy này, còn có nhiều người như vậy nữa, cười: "Hôm nay là một ngày lành, mọi người đều nếm thử đi."

Ông lấy ra rượu ông trân quý, chỉ có một bình nhỏ vậy thôi, hiện tại nói muốn nếm thử cũng chính là chia mỗi người một muỗng nhỏ nếm thử vị thôi.

Đây là lần đầu tiên thân thể này của Giang Cảnh Du uống rượu, nhưng có lẽ là trời sinh, dù rượu này có hơi mạnh, nhưng cô lại không có cảm giác gì. Còn Trịnh Nhạc Anh uống một ngụm nho nhỏ đã đỏ mặt rồi.

Giang Cảnh Tường cảm thấy đây là thứ tốt: "Ông nội, con cũng muốn uống."

Giang Nguyên Đồng: "Con không được, con quá nhỏ."

Giang Cảnh Tường làm nũng: "Ông nội, ông nội ——"

Giang Nguyên Đồng dùng đũa chấm chấm chút, đưa cho cậu nhóc.

Đũa vừa cho vào mồm, mặt Giang Cảnh Tường liền nhăn túm lại, sau đó vẻ mặt cậu nhóc hoài nghi mà nhìn bình rượu: "Đây là thứ tốt hả?"

Không có ngon nha!

Cả nhà cười to.

Giang Nguyên Đồng cười lớn tiếng nhất: "Chờ con trưởng thành rồi là biết được nó tốt chỗ nào."

Bữa cơm tất niên vô cùng náo nhiệt, ăn xong rồi liền đến lúc phát tiền mừng tuổi, mấy đứa nhỏ chưa kết hôn đều mỗi người được một bao lì xì.

"Cảm ơn ông nội, đại cát đại lợi."

"Cảm ơn mẹ, vạn sự thuận lợi."

......

Giang Cảnh Du cũng nhận được lì xì, cô cười tủm tỉm nhận lấy.

Tiếp theo đây chính là lúc mấy đứa nhỏ chơi đùa. Giang Minh Trí chặt không ít tre trúc trên núi xuống, chính là để cho mấy đứa nhỏ ăn tết đốt chơi. Về phần bảo tiêu tiền đi mua pháo trúc à... có đó, nhưng đó cũng chỉ là số ít. Bọn họ muốn chơi cho đã ghiền thì đương nhiên là cây trúc không cần tiền này lợi ích thực tế hơn. Dùng lửa đốt trúc cũng có thể phát ra tiếng vang bùm bùm bùm.

Cái hoạt động này hấp dẫn lấy đám trẻ, trên từ Giang Cảnh Đằng, dưới xuống Giang Cảnh Tường, mọi người lứa tuổi đều dính.

Bọn họ ở trong sân chơi vui vẻ vô cùng.

"Bùm ——"

"Bùm ——"

Tiếng pháo trúc thường thường phát ra chẳng dọa đến Chương Học Thành tí nào, bé con đang mở đôi mắt to tròn đây. Chẳng qua, không được bao lâu là nhóc con đã ngủ rồi.

Ăn tết phải đón giao thừa, nhưng mà không bắt buộc đám con nít phải làm vậy.

Không được bao lâu, Giang Cảnh Tường chơi mệt rồi cũng bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, bị Diệp Hồng Tú đuổi đi ngủ. Mấy người còn có thể lưu lại thức đêm thì cùng nhau tán gẫu chuyện trò, cũng không có đề tài cố định gì, được tới đâu hay tới đó.

Càng về sau khi không có gì hàn huyên nữa, liền lấy mấy bản phác thảo của Giang Cảnh Du ra, bắt đầu đu truyện cập nhật.

Thẳng đến đêm khuya.

"Bùm bùm bùm ——"

"Bùm bùm bùm ——"

Một năm mới, đã tới rồi.

Mùng một tết là ngày nhà nhà đi chúc tết, người có bối phận càng cao, nhân duyên càng tốt thì càng được nhiều người đi chúc tết. Giang Nguyên Đồng không cần ra khỏi cửa, ông chỉ cần ngồi trong nhà thôi, chỉ có phần người khác đến chúc tết ông thôi à.

Đám bác cả gái với bác hai gái đều tới, Giang Nguyên Đồng cũng phát lì xì cho mấy đứa nhỏ nhà họ.

Diệp Hồng Tú cũng đã phát.

Ở phương diện này thì bây giờ là bên Diệp Hồng Tú kiếm lời, bởi vì hiện tại phòng thứ ba nhà họ có 3 đứa nhỏ chưa kết hôn, còn phòng lớn chỉ có một mình Giang Nhược Thư, phòng hai là hai anh em.

Hiện tại có thêm Trịnh Nhạc Anh với hai anh em Chương Học Tri là 3 người, bên bác cả với bác hai phải đưa một hơi 6 cái bao lì xì.

Lúc móc bao lì xì ra, vẻ mặt bác cả gái và bác hai gái đều có chút cứng đờ.

Lúc đi ra chỗ không có ai, Giang Cảnh Du mở bao lì xì ra nhìn một cái, và chẳng hề ngoài ý muốn, 2 phân tiền thôi.

Nhìn biểu hiện của hai nhà kia, cô còn tưởng bở năm nay họ cho nhiều hơn á.

Sau đó Cố Hướng Hằng cũng tới chúc tết, lại còn bắt đầu làm thiện tài đồng tử phát bao lì xì.

Giang Cảnh Tường nhận được lì xì thì trộm mở ra, sau đó kinh hỉ, vì đây là số tiền lớn – 5 mao!

Cậu nhỏ kêu lên một tiếng đã hấp dẫn Diệp Hồng Tú đi tới, Diệp Hồng Tú liếc mắt một cái, cười, sau đó xòe tay ra đưa về phía cậu nhỏ.

Giang Cảnh Tường dẩu môi: "......"

Nhóc không muốn nộp lên, nhưng mà dưới tầm mắt của Diệp Hồng Tú, vẫn là phải chậm rì rì nộp lên 5 mao tiền, sau đó nhận về 2 phân tiền.

Dù cho bây giờ cậu nhóc còn chưa chính thức đi học, cậu cũng biết 5 mao tiền là rất nhiều rất nhiều cái 2 phân tiền, cậu có thể mua rất nhiều kẹo đó. Đợt này lỗ nặng rồi.

Diệp Hồng Tú lấy được tiền, vừa bỏ vào túi vừa không chút để tâm mà an ủi: "Mẹ là để dành cho con trước, chờ con lớn lên liền trả cho con."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.