Khi Tóc Mai Đã Bạc, Người Có Còn Bên Ta?

Chương 39



Y như lời cô y tá trẻ ấy nói, chưa tới nửa tiếng đồng hồ, cuộc giải phẫu kết thúc, Du Dao và em bé cùng nhau bị đẩy ra ngoài, đưa tới phòng bệnh. Toàn bộ quá trình không hề có gì ngoài ý muốn, vô cùng thuận lợi.

Vì có gây tê, Du Dao không cảm thấy đau, vẫn khá tỉnh táo, có điều cô có chút mơ hồ, nằm ở trên giường không thể ngồi dậy. Cô nhìn chằm chằm vào đứa bé nhăn dúm dó kế bên, là một bé gái, cô thở nhẹ ra một hơi, cười nói với Giang Trọng Lâm: “Vậy là anh vui rồi nhé, là một bé gái Qua Qua đấy.”

Cô biết Giang Trọng Lâm vẫn luôn muốn có một đứa con gái.

Giang Trọng Lâm ngồi bên cạnh cô, dưới đáy đôi mắt dịu dàng lấp lánh một chút ánh sáng nhu hoà, anh nắm chặt tay của Du Dao, cười gật đầu, “Anh rất vui, em mau nghỉ ngơi đi, anh sẽ chăm sóc tốt cho con.”

Du Dao nhắm mắt lại, qua một lát lại mở mắt ra, “Tụi mình thương lượng với nhau một chút, anh đừng có làm món canh móng heo hầm đậu phộng cho em nữa được không?”

Giang Trọng Lâm: “……Được.”

Thấy anh đồng ý, cô biết sau khi mình tỉnh dậy không cần phải đối mặt với chuyện uống canh móng heo hầm đậu phộng đến muốn ói ra nữa, Du Dao yên tâm đi ngủ. Sau đó ngủ chưa được bao lâu, liền tỉnh dậy. Con nhóc vừa được cô sinh ra đang ‘oe oe’ khóc lớn, tiểu nha đầu này vừa ra đời đã nặng gần 3,5 kg, là một đứa bé rất khoẻ mạnh, cô y tá đến kiểm tra nói con bé này mở mắt vô cùng sớm, rõ ràng là một đứa nhóc linh động, lanh lợi, nguyên nhân là do lúc mang thai được chăm sóc kỹ càng, hiển nhiên là một em bé thông minh.

Thông minh hay không Du Dao nhìn không ra, cô chỉ cảm thấy con bé này phỏng chừng giống cô đây, rất ồn ào, may mà Giang Trọng Lâm có đủ kiên nhẫn, ôm bé dỗ dành, sau đó đút dịch dinh dưỡng dành cho trẻ sơ sinh do bệnh viện điều chế cho bé uống.

Bây giờ trong phòng bệnh của mẹ bầu, có đặt một cái nôi chuyên dành cho em bé, cái nôi nho nhỏ, Du Dao vừa mở mắt, thì thấy Giang Trọng Lâm đang ôm bé từ trong đấy ra, còn con bé thì há to miệng gào khóc kêu to ‘oe oe’. Rõ ràng hồi còn trong bụng rất là ngoan, nhưng vừa chào đời lại có tính nết khó chiều như thế, con bé lừa đảo, chắc là hồi trước còn ở trong địa bàn của cô không dám làm càng, bây giờ cánh cứng cáp rồi muốn tự mình bay nên đòi tạo phản đây mà.

Trong bụng Du Dao đang nghĩ lung tung cả lên, nói một tiếng, “Ôm con bé qua đây.”

Thấy cô tỉnh, Giang Trọng Lâm ôm bé con đến, có chút do dự nói, “Em bị ồn nên thức giấc hả?”

Du Dao duỗi tay, bảo anh ôm em bé đặt kế bên người mình. Giang Trọng Lâm làm theo đặt em bé bên cạnh người cô, Du Dao nhẹ nhàng nựng bàn tay bé tí của con bé, giống như nắm trúng đệm thịt mềm mại của ‘trái dưa’ này vậy, cô nói với đứa con gái vừa được sinh ra không bao lâu của mình: “Không được ăn hiếp ba của con nghe chưa hả, sao lại quấy như vậy chứ, con mà quấy nữa mẹ nhét con lại vào bụng bây giờ.”

Giang Trọng Lâm dở khóc dở cười, con bé lại nghe không hiểu.

Nhưng con bé thật sự không khóc nữa, mở to đôi mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng của Du Dao, cái miệng bé tí đỏ tươi mấp máy, hai má tròn trịa núng nính.

Du Dao cúi đầu đối diện với ánh mắt của con bé, lại nắn mấy cái lên tay nhỏ của bé con, độ ấm trong phòng rất thích hợp, được điều chỉnh vừa phải, trên cơ thể em bé cũng không có quá nhiều quần áo trói buộc, Du Dao nắn xong tay của bé con, lại nắn tiếp tới đôi chân nhỏ, có điều trên chân của bé con đang mang đôi vớ ngỗng vàng, đây là do Dương Quân lúc trước mua cho.

Du Dao sờ nhẹ cọ cọ vào tóc máu mềm mại, đen nhánh của con mình, “Dưa này chín rồi, phải có tên thôi.”

Ông lão Giang im lặng nhìn hai mẹ con, trong lòng ngập tràn thứ tình cảm không cách nào diễn tả bằng lời, giống như có một khoang nước ấm được bơm đầy vào, sau đó nó nhẹ nhàng lưu chuyển, đong đưa trong lòng, cảm giác ấm áp mềm mại thông qua các mạch máu truyền tới khắp cơ thể. Anh đã có một đứa con gái rồi, Giang Trọng Lâm thầm nghĩ, sau này không những anh phải bảo vệ chăm sóc cho Du Dao thật tốt, mà anh còn có thêm một đứa con gái bé bỏng nữa, anh phát hiện bản thân có thêm rất nhiều sức mạnh, sức mạnh có thể tiếp tục bước đi càng dài lâu hơn.

Du Dao không nghe thấy tiếng Giang Trọng Lâm nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện hình như anh bị sinh mệnh mới chào đời này làm cho cảm động sắp khóc rồi.

Cô sờ vào gương mặt nhỏ mềm mại trơn bóng của con gái, trong bụng thầm nói, xem ra Giang Trọng Lâm đúng là rất thích con gái, vui tới mức nói không nên lời luôn.

Thế là cô cười ‘ha ha’ nhìn Giang Trọng Lâm, đợi anh lấy lại tinh thần. Giang Trọng Lâm đối diện với gương mặt tươi cười của cô, ngồi xuống, chớp chớp mắt, “Cảm ơn em, em vất vả rồi.”

Du Dao thản nhiên tiếp nhận, mang thai em bé đúng là rất cực khổ, sau đó cô cũng nói với ông lão Giang một câu, “Em cũng cảm ơn anh, anh cũng vất vả rồi.”

“Lại làm phiền anh một chút, Qua Qua này của chúng mình cần phải có tên rồi, anh nghĩ ra chưa?” Lúc trước em bé chưa được sinh ra cô đã nói Giang Trọng Lâm đặt tên cho bé, nhưng anh kiên trì nói phải đợi em bé ra đời rồi mới đặt tên, anh kêu như thế mới càng trịnh trọng, nghiêm túc. Du Dao cũng không biết việc đặt tên trước và đặt tên sau khác nhau chỗ nào, có điều ông lão Giang hơi coi trọng hình thức một chút, cô thấy nhiều nên cũng không trách, cũng tuỳ ý anh thôi.

Toàn thân của ông lão Giang mang đầy khí chất văn nhân, thư sinh nho nhã, anh nhìn mấy cành hoa bên ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng nói: “Qua Qua sinh vào mùa xuân, mùa xuân là thời điểm vạn vật sinh sôi phát triển, con bé băng qua giá rét, ra đời ngay tại thời khắc này, sau này chắc chắn sẽ là một đứa trẻ có thể khoẻ mạnh trưởng thành, kiên cường và tràn trề sức sống.”

Du Dao cảm thấy, khả năng tự suy diễn của của thầy Giang hơi nghiêm trọng, bé con mới ra đời sao có thể nói một cách khẳng định như thế? Nói không chừng sau này sẽ là bé gái yếu đuối nũng nịu đấy.

Ông lão Giang khen con gái một lượt xong, cuối cùng nói: “Anh muốn lấy chữ ‘Thuỵ’ cho con, Giang Thuỵ, mang ý nghĩa là điềm lành may mắn.”

Du Dao thấy có hơi ngoài ý muốn, cái tên đơn giản vậy thôi á? Cô còn tưởng thầy Giang sẽ nói có sách mắt có chứng, trích dẫn điển tích, điển cổ, lật tìm một cái tên mang đầy ngụ ý tốt lành, khi kêu ra miệng cũng sẽ vô cùng bùi tai chứ, không ngờ là … lại bình thường tới mức có hơi bất ngờ.

Ông lão Giang hình như cũng cảm nhận được suy nghĩ của cô, cười cười giải thích nói: “ ‘Thuỵ’ là một chữ rất đẹp, anh hy vọng sau này con có thể như ý cát tường, dẫu cho sau này có gặp phải hiểm nguy, cũng có thể nhận được sự giúp đỡ thoát khỏi tình cảnh khó khăn, anh cũng mong con có thể ‘bình thường’, chỉ cần con gái có thể bình thường, an yên lớn khôn là tốt rồi.”

Người đời thường nói: “Vọng tử thành long, vọng nữ thành phượng.”, nhưng thầy Giang lại không hề mong muốn con mình sẽ trở nên vượt trội xuất sắc, Du Dao phát hiện trong anh ngập tràn tình yêu thương chân thành của một người ba, trong lòng cũng có chút cảm giác không nói thành lời, cuối cùng cô nằm lại chỗ cũ, giao con gái vào tay ông lão Giang, “Ba ba tốt, đi nào, đi chăm sóc tiểu Qua Qua của anh đi.”

Nhưng tiểu Qua Qua không nể mặt ba mình chút nào, lúc bị bế ra khỏi bên cạnh mẹ liền ‘oe oe’ bật khóc, không còn cách nào, Giang Trọng Lâm chỉ đành để con gái ngủ bên cạnh Du Dao.

Du Dao: “……” Cô nhìn chằm chằm vào bé con, rơi vào trầm tư miên man.

Giang Trọng Lâm nói: “Em yên tâm ngủ đi, anh sẽ trông chừng, không để em đè lên người con đâu.”

Du Dao bị phát hiện tâm tư, cô cũng không thấy ngại ngùng gì cả, “Vậy anh phải trông coi cẩn thận đấy nhé, tướng ngủ của em không tốt, thật tình không biết có đá nó xuống giường hay không nữa.”

Lúc trước Dương Quân đã kể cho cô nghe một số chuyện đáng hổ thẹn khi bản thân bà ấy vừa sinh con xong, ví dụ như buổi tối dỗ con ngủ, hai vợ chồng mệt quá rồi, kết quả nửa đêm đứa con bị rớt xuống giường, vì thảm lót rất dày nên bé không bị tỉnh giấc, bé lăn tới dưới gầm giường ngủ một đêm, sau khi hai người tỉnh dậy không thấy em bé đâu hết, bị doạ đến phát khiếp, cuối cùng là do đứa bé tỉnh dậy khóc to ở dưới gầm giường, mới được hai vợ chồng phát hiện ra.”

Du Dao nghe xong không biết nói gì, giờ đến lượt mình, cô cũng hơi lo Qua Qua sẽ lăn tới gầm giường mất.

……

“Ái chà chà, tiểu bảo bảo đâu mà đáng yêu quá vậy nè! Nào, để bà nội nuôi ôm ôm nha~” Dương Quân ôm Qua Qua lên, đầy mặt yêu thương.

Du Dao đang tách hạt óc chó nghe thấy, lấy một mảnh nhỏ óc chó quăng lên đầu bạn thân, “Không được ‘lợi dụng’ tao!”

Dương Quân không thèm để ý cô, vẫn ôm lấy Qua Qua dỗ dành, “Nào, gọi bà nội nuôi nha~”

Du Dao nhai quả óc chỏ, lạnh lùng nói: “Nếu mày có thể làm cho Qua Qua mở miệng kêu ‘bà nội nuôi’ ngay bây giờ, tao sẽ nhận mày làm mẹ nuôi liền.”

Đứa bé nhỏ như thế, sao có thể mở miệng gọi chứ, con bé chỉ biết phun bong bóng ‘pao pao pao’ thôi.

Dương Quân ôm Qua Qua một lát, đứa bé này lại bắt đầu ‘oe oe’ khóc lên, chỉ có ở trong tay Du Dao bé mới im lặng thôi, có lẽ là hơi thở trên người cô khá quen thuộc với bé, làm cho bé cảm thấy an toàn. Du Dao để con gái ngủ bên cạnh mình, con bé liền bắt đầu đảo cặp mắt lúng liếng của mình, tay chân vung vẫy, không yên tĩnh lắm, có điều bây giờ bé thật sự nhỏ quá, muốn vẫy đạp lăn lộn cũng chẳng vẫy được ở phạm vi quá lớn, Du Dao cảm thấy mấy tiếng động này giống như bên cạnh có quấn một con rùa đen nhỏ vậy.

Dương Quân ngồi trước giường, hỏi cô: “Ba ngày trước Qua Qua phải uống dịch dinh dưỡng bệnh viện điều chế, ba ngày sau thì tới lượt mày cho bé bú sữa rồi, mày xuống sữa chưa, có cần máy hút sữa không?”

Du Dao: “Ngực đúng là có hơi trướng, nhưng mà cái thứ đó xài sao, Giang Trọng Lâm có mua không?”

Dương Quân đột nhiên bật cười, cười tới mức gục đầu xuống mép giường luôn, thật lâu sau vẫn chưa nói nên lời.

Du Dao không hiểu gì hết, “Làm gì thế, cười dữ vậy?”

Dương Quân khó khăn lắm mới ngưng cười được, lau khoé mắt, nhỏ giọng nói với cô: “Thật ra, là Giang Trọng Lâm kêu tao tới hỏi mày đó, ông ấy thấy ngại khi nói với mày chuyện này, nên kêu tao tới truyền đạt lại kinh nghiệm một cách chi tiết cho mày… Tao sắp cười bể bụng rồi đây này, mày không biết là lão Giang nhà mày ngại ngùng đến mức nào sao!”

Sau khi Du Dao ngạc nhiên cũng bật cười, sờ trán có chút cạn lời, “Bình thường lúc ông ấy chăm sóc tao đều rất bình tĩnh, nhìn không ra có chút ngượng ngùng nào luôn á, đúng là giả bộ tài ghê.”

Đợi Giang Trọng Lâm xách cơm hộp tới đây, Dương Quân đi về ăn cơm, Du Dao nhìn Giang Trọng Lâm, nói với anh: “Anh có mua cái máy hút sữa không?”

Ông lão Giang vô cùng bình tĩnh trả lời cô: “Buổi chiều anh đi mua, bên bệnh viện chắc cũng có bán.”

Du Dao ‘Ờ’ một cái, lại hỏi: “Vậy anh biết xài không?”

Giọng nói của ông lão Giang vô cùng bình tĩnh và nghiêm túc, “Chắc là có giấy hướng dẫn dử dụng.”

Du Dao nhìn anh đang miễn cưỡng chống đỡ sự ngại ngùng, bản thân cũng cố gắng kìm nén không bật cười, cúi đầu chơi với cái tay nhỏ của Qua Qua một chút, giọng nói cũng nghiêm túc giống anh hỏi: “Em chưa nói với anh là em bị trướng đau, sao anh lại biết vậy, hỏi y tá hay tự tra trên mạng đấy?”

Ông lão Giang nghe ra rồi, Du Dao đang cố ý trêu anh, anh bất đắc dĩ hơi đẩy cặp mắt kính lên, “…Em không thoải mái chỗ nào, thì nên nói với anh mới phải.” Thật ra anh phát hiện việc này là vào lúc giúp bà xã giặt áo lót.

Du Dao nhướng mày, “Em không ngại nói với anh, em sợ anh ngại nghe thôi thầy ơi.”

Qua Qua rầm rì một tiếng, ba Giang lập tức nói: “Để anh ôm con qua một bên đút dịch dinh dưỡng.”

Du Dao lấy hộp cơm thầy Giang vừa mới mở nắp chưa kịp bày ra bàn qua, vừa bày thức ăn ra vừa nói: “Ông xã, em khuyên anh nên sớm làm quen đi nha.”

Ba Giang ôm con gái ‘Ừm’ một tiếng, Du Dao lấy đũa và muỗng ra, nửa buồn cười nửa khó hiểu hỏi anh: “Em thấy anh hồi trước không phải rất bình tĩnh sao, lúc em mang thai anh còn giúp em lau bụng với bóp chân nữa, em còn tưởng giờ đây anh đã rủ bỏ hồng trần, nhìn hồng nhan như nhìn bộ xương khô nữa, bây giờ anh ngại ngùng cái gì chứ.”

Thầy Giang không nói chuyện. Nếu như không phải Du Dao, mà là những người khác, anh ngược lại có thể bình tĩnh phẳng lặng, vì trong lòng không có loại tình ý ấy, nên không hề để tâm, nhưng đây là Du Dao, là người trong lòng anh yêu thương trân trọng rất nhiều năm, và hiện giờ cô vẫn là người vợ anh hết mực yêu thương, cho nên anh mới ngượng ngùng.

Có lẽ còn có phần hổ thẹn nữa, cuối cùng thì anh đã là một ông già rồi.

Bên kia Du Dao gọi anh: “Tỉnh lại đi ba Giang ơi, anh sắp đút dịch dinh dưỡng lên lỗ mũi của Qua Qua luôn rồi kìa.”

Qua Qua tức giận phun nước mũi với ba Giang đang mất tập trung, ‘phù’ một cái phun đầy nước mũi lên tay anh.

Du Dao đang ở một bên nhìn thấy thảm kịch này, cười phá lên như mất trí. Ông lão Giang nhìn một lớn một nhỏ này, cũng nở một nụ cười chân thành xuất phát từ trái tim.

Thôi vậy, hai đứa nhỏ không bớt lo.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.