Cơm nước xong xuôi, cả nhà lại ngồi ăn trái cây tráng miệng, chính là mấy trái xoài hai anh em mang về. Đó là món quà nhỏ mà Từ Huyên Huyên cho hai cậu nhóc.
Xem ra, cô ấy đang thể hiện sự thân thiện với bọn họ, có vẻ như muốn tạo lập mối quan hệ thiên về tình cảm hơn với gia đình nhỏ của họ. Điều này thực sự không thường thấy lắm.
Bởi vì trong thời đại mạt thế này, mọi người thích những mối quan hệ hợp tác sòng phẳng hơn. Dù sao, để phát triển một mối quan hệ thì đều cần đầu tư thời gian và sức lực vào nó.
Thế nhưng trong cái thực tại tàn khốc này, mọi người đều dành phần lớn tinh lực vào việc kiếm miếng ăn chỗ ở cho bản thân và người nhà rồi, nào còn hơi sức để ý những chuyện khác nữa.
Ngoại trừ những người quen biết từ trước mạt thế hoặc đã hợp tác lâu dài, là đồng đội vượt qua sinh tử cùng nhau. Thì bình thường mọi người ít chủ động mở rộng vòng giao tiếp lắm. Ngoài ra, trái tim con người đều là máu thịt cả, cũng biết đau chứ. Bây giờ trả giá tình cảm chân thành rồi ngày mai đối phương chết queo ở đâu đó thì người đau khổ cũng là mình thôi.
Đã như vậy, gặp dịp hợp tác hoặc chơi chơi xã giao là được. Giống như những người chạy nạn thời xưa ấy, lúc gặp gỡ có thể ngồi tán dóc uống rượu cả buổi, thế nhưng ngày hôm sau hỏi tên người kia có khi còn không biết.
Cuộc đời là những cuộc gặp gỡ và chia ly không ngừng, giữ tâm thế thoải mái đối mặt với nó, thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Quay trở lại mấy trái xoài. Sử Nhã dùng nĩa trái cây xiên một miếng xoài bỏ vào trong miệng, cảm nhận vị ngọt dịu hơi chua của loại trái cây đã lâu không ném thử, cảm giác như cả người cô đều đang vui vẻ ca hát. Lúc trước, cô rất thích ăn xoài. Mà thành phố H lúc trước cô sống có thể nói là có xoài quanh năm, có thể nói là muốn ăn lúc nào cũng được. Thế nhưng sau mạt thế, mọi thứ đều thay đổi, loại trái cây đã từng phổ biến như vậy nay lại trở nên xa xỉ hiếm có đến mức này.
Sử Nhã khẽ thở dài một hơi:
- Cái hương vị này... Dù qua bao lâu vẫn tuyệt vời như vậy!!
Chung Khải cũng gật đầu đồng ý:
- Đáng tiếc là ở vùng này không trồng được xoài.
Chung Sử Bân ngồi bên cạnh bình phẩm:
- Con thích xoài thái hơn, mấy trái này chín mềm quá!
Chung Sử Huyền không mặn không nhạt nói:
- Có ăn là tốt rồi, bây giờ đào đâu xoài thái cho em ăn?!
- Thì em cũng chỉ nói vậy thôi mà... - Cậu nhóc bĩu môi đáp lại.
Căn cứ cũng có trồng cây ăn trái, thế nhưng bởi vì thời tiết thất thường, vậy nên sản lượng rất ít. Hơn nữa, thành phố H cũng thuộc sứ lạnh nên vốn dĩ cũng không có cây xoài. Cũng không biết, Từ Huyên Huyên lấy đâu ra chỗ xoài này. Có điều, chỉ cần biết đối phương đã hao tâm tổn sức rất nhiều là được. Quan niệm của Chung Khải là, có thêm một người bạn tốt hơn là có thêm một kẻ thù. Hơn nữa, nếu bọn họ đã quyết định ở lại lâu dài ở đây, thì việc giao tiếp mở rộng mối quan hệ là điều tất yếu.
Bây giờ có sẵn một người vươn cành ôliu ra với bọn họ, quan trọng nhất là đối phương cả thực lực lẫn nhân cách đều không tồi. Ngoài ra, gia đình nhỏ của Chung Khải đều có ấn tượng khá tốt về đối phương.
Không có lí do gì nghiêm trọng mà từ chối cơ hội này thì thật đúng là đầu óc có vấn đề. Vậy nên, ăn xong xoài, Chung Khải liền cắt một phần thịt con tằm biến dị làm quà đáp lễ để hai anh em đưa qua chỗ Từ Huyên Huyên.
Con tằm biến dị vốn dĩ rất lớn, cắt một khúc đưa đi cho cũng không thấy tiếc. Mà thịt tằm biến dị cao cấp này rất quý, làm quà đáp lễ cũng không có vẻ như nhà bọn họ keo kiệt, hoàn hảo. Doanh trại mặc dù nhiều người, thế nhưng bởi vì an toàn, nên khoanh vùng cũng không lớn. Mọi người đều suy nghĩ vì mạng sống của mình, thành ra chật chội một chút vẫn có thể chịu được.
Hai anh em Chung gia chỉ đi có mười lăm phút là trở về rồi. Lúc này, mới hơn 6 giờ tối một chút. Xung quanh đều là ánh lửa bập bùng và tiếng ồn ào náo nhiệt, tách biệt hẳn với khu rừng u tối âm trầm lúc này.
Có lẽ là đã ngủ đủ rồi, bé gái trong lòng Sử Nhã cựa quậy một chút rồi dần dần mở mắt ra. Khuôn mặt ngái ngủ cùng đôi mắt to tròn xinh đẹp khiến trái tim cô như muốn rụng rời.
Mọi người đều không tự chủ được nín thở nhìn bé gái, giống như một giây sau là cô bé sẽ làm ra chuyện gì đó vô cùng kinh người vậy. Dù sao, sự xuất hiện của đứa trẻ này cũng rất kì lạ. Thế nhưng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bé gái lại chẳng ừ hử một tiếng nào. Cho dù vừa mới tỉnh lại, còn đang ngái ngủ, vậy mà cô bé cũng chỉ xoay người chổng mông ra phía ngoài. Sau đó ngoan ngoãn im lặng lấy ngón tay nghịch tóc Sử Nhã.