** Lại là Tiểu Lộc đây! Tui đã quay trở lại rồi đây! *Tung bông*. Để cảm ơn những người đã ủng hộ tui trong suốt thời gian qua, tui quyết định sẽ bão chương ó!! Chúc mọi người 30/4, 1/5 zui zẻ!!!
Thế nhưng mấy người Chung Khải cũng không biết, người bọn họ đang nói đến, cũng đang điều tra về bọn họ. Chung Khải và Sử Nhã cảm nhận được mùi vị nguy hiểm toát ra từ trên người Từ Huyên Huyên, vậy cô ấy cũng có thể cảm nhận được thứ đó trên người 2 người họ.
Đặc biệt là Từ Huyên Huyên còn có dị năng tiên đoán, cảm nhận về nguy hiểm của cô còn tốt hơn những dị năng giả cùng cấp khác rất nhiều. Vậy nên, ngay từ lúc liếc mắt nhìn qua lúc ở chợ trong căn cứ lần trước, Từ Huyên Huyên đã chú ý đến bọn họ.
Từ Huyên Huyên lười biếng ngồi trên ghế dựa trong chiếc xe RV đầy đủ tiện nghi, trong tay là tài liệu liên quan đến Chung Khải và Sử Nhã mà cô mới nhận được. Tỉ mỉ đọc lướt qua, mặc dù tin tức không nhiều, thế nhưng cũng đủ để Từ Huyên Huyên có đánh giá cơ bản về cặp vợ chồng kì lạ kia. Nhìn cách đối nhân xử thế và thái độ thường ngày của hai người, đều được đánh giá rất cao, lại thêm thực lực không tần thường. Thực sự đáng giá để kết bạn qua lại lâu dài....
Lúc này, một thân hình diễm lệ nhào vào trong lòng Từ Huyên Huyên, khẽ hừ hừ mấy tiếng:
- Đến giờ đi ngủ rồi! Đừng có làm việc nữa!!
Tiền Giai Giai vừa nói vừa rút tập tài liệu trên tay đối phương ra. Từ Huyên Huyên thấy vậy cũng không tức giận, chỉ là trở tay ôm ngược lại người trong lòng, sau đó cùng nhau nằm lên giường.
- Được rồi!! Đi ngủ thôi, bảo bối!
Đúng như suy nghĩ của Sử Nhã, quan hệ của bọn họ thật sự là quan hệ yêu đương thuần khiết. Tất nhiên, "thuần khiết" này không phải thuần khiết kia, nên làm gì đều đã làm hết rồi.
Hôn chúc ngủ ngon xong, hai người liền từ từ chìm vào giấc ngủ. Một đêm vô mộng......
... ...
Tốc độ của đoàn xe khá chậm, đến trưa ngày thứ tư mới đến địa điểm chỉ định. Đó là một khu vực đồi núi san sát nhau, mặc dù đều là núi nhỏ đồi thấp, thế nhưng lại có rất nhiều. Đây thực sự là nơi vô cùng thích hợp cho dị thú lẩn trốn.
Có điều, chỉ cần có mồi nhử thích hợp, không sợ không nhử được bọn chúng ra khỏi nơi trú ẩn. Mục tiêu lần này của bọn họ, là săn được số lượng dị thú ít nhất đủ cho căn cứ ăn trong vòng 2 tháng.
Đây thực sự là một mục tiêu rất lớn, thế nhưng cũng không quá khó. Dù sao cũng không phải là yêu cầu đi liều mạng đánh gϊếŧ dị thú, gặp dễ thì lên gặp khó thì rút. Chỉ cần cẩn thận một chút là không có vấn đề gì cả.
Sau khi ổn định lại đội hình, các nhóm dị năng giả và quân đội tự động tách ra đi vào rừng săn bắt dị thú. Căn cứ có cử người đi theo đoàn xe để quản lý và bảo quản dị thú mà người nhận nhiệm vụ săn được. Dựa theo số lượng và chất lượng dị thú mà mọi người săn được, bọn họ cũng sẽ cho điểm tích lũy tương ứng. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ do căn cứ phát ra cũng như có nhiều người nhận, vậy nên cách tính điểm cũng không thể như bình thường được.
... ...
Sử Nhã nhanh như cắt chém đứt cổ của một con dị thú có vẻ ngoài khá giống nai sừng tấm. Đây đã là dị thú cấp thấp giống nai sừng tấm thứ 26 cô săn được trong buổi sáng hôm nay rồi. Cũng không biết loài động vật đặc hữu của vùng băng giá này làm gì ở đây nữa.
Chung Khải đi theo sau thấy vậy liền vung tay lên thu dị thú vào không gian. Sau đó hắn lại lấy một cái khăn lông ướt đưa cho vợ mình, để cô lau sạch máu trên tay đi.
Lúc này đi săn chỉ có 2 vợ chồng thôi, đi săn nhiều người quá sẽ khiến cho dị thú dễ dàng phát hiện ra bọn họ, sau đó chạy biến không còn tung tích luôn. Hơn nữa, năng lực của hai người đều có khác biệt cả về chất lẫn lượng so với những người khác. Vậy nên hai người liền tách ra rồi đi vào sâu hơn để săn những loài cấp cao hơn. Ngay cả đám nhóc của họ cũng chỉ đi săn ở vòng ngoài cùng với những người khác thôi.
Sử Nhã nhìn xung quanh, khẽ cau mày:
- Chúng ta cũng đã vào khá sâu rồi mà sao không thấy con dị thú nào cấp 3 nhỉ?!
- Sao mà dễ tìm như vậy được! Nếu dị thú cấp 3 mà không tốn chút sức nào cũng gặp phải thì những người ở vòng ngoài cũng chẳng sống nổi nữa... Cứ bình tĩnh thôi, Nhã Nhã. Dù sao chúng ta cũng không vội gì.
Chung Khải vừa nghe liền biết Sử Nhã đi loanh quanh trong rừng lâu quá nên bắt đầu không kiên nhẫn rồi. Vậy nên hắn quay sang an ủi cô mấy câu rồi lấy từ trong không gian ra hai hộp cơm đã được chuẩn bị từ trước: - Không thì chúng ta ăn cơm trưa trước rồi đi săn tiếp ha?!
Sử Nhã hơi buồn bực giẫm giẫm chân lên đám lá mục dưới chân:
- Vậy được rồi! Chúng ta cứ ăn cơm trước đi đã.
Cả buổi sáng leo núi săn thú cô cũng thấm mệt rồi, bụng đã kêu réo kháng nghị từ lâu. Hai người liền chọn một chỗ khá bằng phẳng thoáng đãng ngồi xuống nghỉ ngơi ăn cơm trưa, thuận tiện khôi phục lại dị năng luôn. Tất nhiên, chủ yếu vẫn là Sử Nhã cần khôi phục.