"Viện trưởng Giang, ngày mốt không biết cô có rảnh đến trường không? Sự việc đã trở nên nghiêm trọng nên nhà trường không có cách nào giải quyết, trước hết muốn mời cô đến xem qua một chút."
"Có thể nghiêm trọng đến thế nào? Chẳng phải chỉ là mấy đứa nhỏ nghịch ngợm phá rối trật tự trường học thôi sao sao?" Giang Nhan nói không lưu tình: "Chủ nhiệm Đan, chẳng lẽ chỉ có ông là có việc, còn tôi thì không có việc sao?"
Đột nhiên bị tát nước vào mặt, người bên đầu dây bối rối im lặng.
Trầm mặc một lúc, đối phương nhạy bén cảm giác được tâm tình cô lúc này không tốt, thăm dò hỏi: "Bác sĩ Giang, tối nay cô uống rượu sao?"
Nghe được sự quan tâm của đối phương, Giang Nhan đột nhiên bật cười, vừa khóc vừa cười.
Đan Khu là lãnh đạo cấp cao của trường trung học Minh Đỉnh, đồng thời cũng là người phụ trách chính của trường.
Việc hợp tác đã được thảo luận kỹ lưỡng, mặc dù họ thực sự vội vàng thúc dục cô, nhưng điều đó không vi phạm hợp đồng, họ chỉ muốn Giang Nhan giúp đỡ.
Ông không biết mình đã đắc tội chỗ nào, nhưng qua giọng nói lạnh lùng của cô thì ông đã đoán ra cô uống rượu, uống rất nhiều, vô tình chuốc hết tức giận lên người mình.
Giang Nhan là bác sĩ tâm lý mà họ mời về, Cục Công an trước đó cũng đã liên lạc với cô nhờ hỗ trợ giải quyết một vấn đề khó khăn trong trường hoc, Đan Khu chỉ có thể yên lặng chịu cơn tức giận này, ai bảo mình đã gọi không đúng lúc.
"Viện trưởng Giang, bọn trẻ bây giờ mạnh bạo hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng. Hôm qua có mấy đứa nhỏ xảy ra chuyện, chờ cô qua sẽ biết. Hai ngày nay khi nào cô có thời gian thì mời cô đến trường một chuyến, trường học chúng tôi rất cảm kích. Người đàn ông nói năng uyển chuyển, có vẻ khép nép.
Giang Nhan lặng im vài giây, châm chọc nói: "Hiện tại những đứa trẻ này quả thật rất lợi hại."
Giang Nhan thực sự rất khó chịu với cuộc gọi này, nhưng ngay cả khi cô vô cùng tức giận cũng biết rằng lửa giận này không nên liên quan đến người vô tội, đặc biệt là khách hàng
Hôm nay quả thật là không khéo, đối phương lại đụng trúng hòng súng của cô.
Cô nắm chặt điện thoại, lặng lẽ cười giễu cợt chính mình đã không khống chế được cảm xúc.
Cô thu lại suy nghĩ, thanh âm nặng nề: "Tôi sẽ qua xem một chuyến"
"Vậy tôi không quấy rầy cô nữa, chúc cô buổi tôi vui vẻ."
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nhan đờ đẫn nhìn hành lang, nhếch môi cười.
Vui vẻ, thật là một câu nói mỉa mai?
Vào lúc một giờ sáng, hành lang vắng tanh không có một bóng người, đèn cảm ứng chập chờn như sắp hỏng, Giang Nhan uống quá nhiều, hoa mắt choáng đầu, ánh đèn chớp liên tục làm cô thêm muốn nôn.
Cô dựa vào tường đi xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa đi vừa cười, rất buồn.
Cuối cùng sau khi leo đến cửa nhà, cô nhìn lại thang máy và cười càng miễn cưỡng hơn.
Tự cười mình và giận mình.
Nàng dựa vào vách tường xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa đi vừa cười, cười đến thê lương.
Thật vất vả lết tới cửa nhà, cô quay đầu nhìn lại thang máy, nụ cười càng miễn cưỡng.
Cười chính mình, giận chính mình.
Tửu lượng cô ấy không tốt, nhưng hôm nay phá lệ uống quá nhiều, nhìn cái gì cũng mơ hồ, phải mất lúc mới tìm ra chìa khóa.
Mở cửa bước vào nhà, phòng khách tối om, lạnh lẽo.
Sau khi nôn hết thì cảm giác khó chịu cũng giảm bớt, người thanh tỉnh không ít.
Cô nhìn vào gương, đầu tóc rối bù, quầng mắt sưng đỏ, phấn nền cũng không che được vẻ hốc hác trong mắt cô.
Giang Nhan ngây người thật lâu, trái tim cô như bị một vũ khí sắc bén nào đó đâm mạnh vào, đau âm ỉ dữ dội.
Sao cô lại biến thành dạng này?
Không phải chỉ là trải qua một hôn nhân thất bại thôi sao? Có gì quan trọng chứ, đàn ông trên đời nhiều như vậy, không có người này thì sẽ có người khác.
Nghĩ là vậy nhưng hốc mắt vẫn ươn ướt, Giang Nhan siết chặt tay thành nắm đấm, sau khi bình tĩnh lại, cô lấy khăn mặt dùng một lần ra lau mặt, quay người định ra ngoài dọn dẹp phòng khách, đột nhiên cô dừng lại và quay lại nhìn về phía bồn rửa mặt
Vị trí đặt lọ nước hoa đã thay đổi, mặc dù chỉ có một chút khác biệt nhỏ, nhưng dựa vào trực giác nhạy bén của mình cô vẫn có thể phát hiện ra đồ vật đã có người động.
Nhưng đã một tháng rồi cô không thuê người giúp việc, Diêu Chấn càng không thể quay về vào lúc này.
Giang Nhan cho rằng mình hoa mắt nên cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện vị trí đã thực sự thay đổi.
Không đúng, đã có ai đó ở đây.
Ăn trộm sao?
Cô chợt bừng tỉnh, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa phòng tắm, nín thở nhẹ nhàng bước ra ngoài.
"Cô tìm tôi à?"
Sau lưng vang lên một giọng nói, Giang Nhan giật mình, thiếu chút nữa hồn muốn bay ra ngoài.
Khi tỉnh táo lại, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, tiến vào trạng thái chiến đấu, quay đầu cười lạnh một tiếng: "Diêu Chấn..."
Không phải... Người này không phải Diêu Chấn......
Giang Nhan nghi ngờ, cô đã nhận ra có điều gì đó không ổn, cô đang định quay đầu lại, thì bị bịt mũi, một mùi lạ xông vào khoang mũi, không chờ cô kịp làm gì trước mắt đã tối sầm, ngã xuống đất.