Nghe lời của Cẩn Đề nói Hoàng hậu như đứng không vững, chân muốn khụy xuống. Tố Dung và vài nữa tỳ khác đứng bên cạnh phải vất vả lắm mới đỡ được Hoàng hậu đứng vững lại.
Thật không ngờ Nghinh gia nhiều đời hiển hách, như vách tường lớn trụ giữa sông mà bây giờ lại rơi vào thảm kịch toàn gia gần như diệt. Nói Hiên đế lạnh lòng hay là tàn nhẫn. Ngày nào tay còn ôm lấy nàng ta, môi còn đậm tình vậy mà bây giờ nói diệt gia là diệt. Dù sao cũng phu thê nàng ta cũng còn đang mang nhi tử của ngài ấy vậy mà một câu là đã đuổi đi.
Hoàng hậu gương mặt nức nở, đôi mắt đầy lệ, nghẹn từng lời chẳng hiểu vì sao Hiên đế lại đối xử tàn nhẫn với nàng ta như thế. Thà là chọn nữ nhân xấu xí kia chứ không chọn một người như hoa như ngọc, gia thế hiển hách, hiền tuệ như nàng ta. Đúng là ông trời sinh Nghinh Ngạc sao còn sinh thêm một Bạch Nguyệt Y.
Hoàng hậu cùng vài thái giám, cung nữ lặng lẽ rời khỏi Hoàng cung trên chiếc xe ngựa cũ kỹ, dằn xóc đến ê cả mông. Lúc vào Cung vinh quang người ngựa châu báu đỏ cả con đường, đến lúc rời đi cả cỏ cây cũng chẳng buồn nhìn.
Tường Tần đứng một góc bên nhìn theo xe ngựa xấu xí của Hoàng hậu trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
- Nghe nói Hoàng hậu trước khi rời Cung có đến gặp Thái hậu thì phải?
Nô tì Thí Nhi đứng bên cạnh liền nói:
- Dạ phải thưa chủ tử, nhưng Thái hậu không gặp Hoàng hậu. Từ ngày xảy ra chuyện Minh thượng trúng độc ở Ngự phòng là Thái hậu không ra khỏi Thọ An cung nữa.
Tường Tần chân bước đi, gương mặt vui vẻ nói:
- Hoàng hậu, Tuệ phi coi như đã xong, trong cung này không còn ai cản trở ta nữa.
Nô tì Thí Nhi lại nói:
- Nhưng bên cạnh Minh thượng còn một ả xấu xí kia.
Tường Tần mỉm cười, giọng đắc ý nói:
- Không vội…
- Nam nhân trong thiên hạ này là kẻ si cái đẹp, nữ nhân xấu xí kia được bao lâu? Không có ân sủng nhưng cần phải có người quản lý hậu cung, ngươi nghĩ xem trong Cung này còn ai khác ngoài ta. Cứ nắm quyền trước đã tự khắc ân sủng cũng sẽ đến.
Thí Nhi nghe vậy thì liền hiểu ra tâm ý của chủ tử mình, gương mặt ánh lên sự vui mừng, giọng thủ thỉ như chúc mừng tân Hậu mới.
Trời bắt đầu đỗ tuyết, mùa đông năm nay của Đại An quốc xem ra bắt đầu muộn và sẽ kết thúc trễ hơn mọi năm. Tuyết dày rơi đầy đường, trắng xóa cả Cung cấm, nơi nào cũng lạnh lẽo khiến cho con người ta mặc hết ba bốn bộ y phục dày rồi mà vẫn chưa đủ ấm.
Hoàng Cung ấm nhất lúc này có lẽ là ở Ngự Phòng. Đỉnh đồng sưởi lớn gần sáu bảy cái đặt ngoài tường, bên trong thêm một đỉnh đồng, hơi ấm lan tỏa cả phòng nhờ vậy mà xương cốt yếu ớt của Bạch Nguyệt Y cũng nhẹ đi nhiều, không đau nhức vì cái giá lạnh của tuyết trời.
Mơ màng tỉnh lại sau giấc ngủ sâu Nguyệt Y vội ngồi dậy.
- Phu nhân may quá người tỉnh rồi?
Yên cô cô mừng rỡ đỡ Nguyệt Y ngồi dậy.
- Ta… Ta ngủ bao lâu rồi?
Yên cô đáp lời:
- Phu nhân ngủ ba ngày rồi. Từ sau khi người nối xương cho Thức Vương và Mạc đại nhân xong là ngủ đến giờ này.
Cẩn Đề đứng bên cạnh liền nói thêm vào:
- Minh thượng lo cho người lắm đã mời Tiết thần y hồi cung, lão ấy vừa chăm cứu là phu tỉnh lại liền.
- Để nô tài đi báo tin cho Minh thượng biết.
Nguyệt Y khẽ chớp mắt, gương mặt hồng hào hơn, đúng là y thuật của lão Tiết cao minh, cơ thể Nguyệt Y cũng nhẹ đi rất nhiều, xương cốt không còn bị độc tính chi phối đau nhức.
Nguyệt Y nói:
- Tiết thần y?
Yên cô đáp lời:
- Phải rồi phu nhân, Tiết thần y được Minh thượng mời vào cung khám bệnh cho người.
Thì ra trong cơn ngủ mơ hồ lão y ngồi bên cạnh châm cứu thuốc thang cho Nguyệt Y là Tiết đại phu được mệnh danh là Thần y. Con cháu mười đời Tiết gia nghiên cứu thuốc hành y nhiều năm chưa có kỳ nan tạp chứng nào mà chưa thấy qua, hay là không trị được.
Nguyệt Y hướng mắt nhìn xung quanh rồi lại hỏi:
- Bây giờ là ban ngày hay ban đêm vậy Yên cô cô?
Lời của Nguyệt Y làm cho Yên cô và Cẩn Đề ngớ người ra đến lo lắng, Yên cô liền nói:
- Phu… Phu nhân giờ là ban đêm… Người…?
Nguyệt Y khẽ cười, trấn an Yên cô nói:
- Ta hơi hoa qua mắt, chắc là ngủ nhiều rồi nên không nhìn thấy rõ.
Nghe vậy Yên cô và Cẩn Đề cũng đỡ lo lắng hơn.
- Cẩn công công ta muốn tự đi tìm Minh thượng ông đưa ta đi được không?
- À… Ông đợi ta trang điểm thay y phục một chút được không?
Cẩn Đề nghe vậy thì đồng ý ngay, còn giúp Yên cô chọn bộ y phục đẹp cho Nguyệt Y, dặn nô tì chuẩn bị nước ấm cho nàng ta tắm rửa.
Cùng lúc này Hiên đế một mình tay cầm bình rượu đến dãy tường thành của Hoàng cung. Vừa bước lên bật thang cuối cùng thì ngạc nhiên vì có bóng dáng một nữ nhân, người khoác áo choàng lông màu xanh nhạt, dáng hình xinh đẹp thoát tục, đầu ngẩn lên nhìn bầu trời tuyết, gương mặt rạng rỡ.