Thái hậu chứng kiến cảnh này bà ta như muốn ngất đi, Lưu Ngũ Dư thì luôn miệng ra lệnh:
- Người đâu… Mau… Mau cản Phúc công tử lại…
Nhưng ở đây chỉ có cấm quân của Hiên Đế là đủ dũng đủ mưu bắt giữ được Phúc Đạt thôi. Ngài ấy không ra lệnh thì chẳng ai "động" càng không nghe lệnh của Lưu Thừa tướng, nên là cứ vươn mắt nhìn xem Phùng thái y thành con "dê" tế đàn.
Đánh đến khi thấy Phùng thái y thành "tương" thì Phúc Đạt quay qua tìm mục tiêu mới để giải khát chứng "nổi điên" của hắn. Mục tiêu hắn nhìn tới lần này chính là Nguyệt Y.
Ở Nguyệt Y từ lúc nãy đã có mùi vị gì khiến cho Phúc Đạt cảm thấy rất thích thú, hắn liền buông xác chết của Phùng đại phu ra lao đến gần Nguyệt Y.
Mạc Chu nhìn thấy hướng Phúc Đạt lao tới liền liều mạng xông vào bảo vệ Nguyệt Y.
- Nguyệt Y cẩn thận…
Khoảng cách của Hiên Đế với Phúc Đạt lại ngắn hơn, hắn vừa loạn choạng lao đến thì đã bị Hiên Đế một tay chụp lấy cổ, nâng hắn hỏng lên khỏi mặt đất. Làm cho Phúc Đạt hai chân vùng vẫy tay co lại bấu vào cánh tay to khỏe của Hiên Đế mà kêu ú ớ.
- Ngươi muốn chết thì để bổn quân thành toàn cho ngươi.
- Minh Thượng, Phúc Đạt là hậu duệ duy nhất của Phúc gia xin người nương tay.
Hiên Đế bàn tay càng siết chặt vào cổ của Phúc Đạt hơn khiến hắn ú ớ thành từng tiếng mỏng, gương mặt đỏ bừng lên sắp nghẹt thở chịu không nổi.
Thái hậu biết tính Hiên Đế khác người, lại chống đối bà ra mặt nên bây giờ bảo vệ được Phúc Đạt chỉ còn một cách.
Gia Túc đứng bên cạnh hiểu ý chủ liền rút trâm cài trên đầu ra thật nhanh, rồi bất ngờ nắm lấy Nguyệt Y đang ở cách đó không xa, kề trâm nhọn vào cổ của nàng ta. Thái hậu được thế liền ra giá với Hiên Đế:
- Nếu Phúc Đạt chết Ai gia sẽ để ả xấu xí này lót xác cho hắn.
Thái hậu nghe mấy lời “trời đánh” của Hiên Đế thì cơn thịnh nộ càng lớn hơn, nuôi nhi tử dạy dỗ bao nhiêu năm bây giờ đòi diệt môn cả nhà ngoại tử Thái hậu bà ta đúng là khéo dạy.
- Con…
Máu dồn lên não, Thái hậu tuổi đã cao xúc động mạnh khiến bà ta khó thở, tay chân loạng choạng phải nhờ Lưu Ngũ Dư dìu đỡ. Lưu Ngũ Dư một tay đỡ Thái hậu giọng có phần xuống nước nói:
- Minh Thượng người xem như là chiều ý Thái hậu một lần, tha chết cho Phúc Đạt giữ mạng của hắn được không? Thần cầu xin người…
Gia Túc cũng không dám làm “căng” với Hiên Đế, so với việc diệt tộc thì mạng sống của Phúc Đạt chỉ là thứ nhỏ. Tay ả nô tì liền thu trâm nhọn thả Nguyệt Y ra, người cúi xuống xin tội:
Hiên Đế thấy Nguyệt Y an toàn rồi liền vung tay ném mạnh Phúc Đạt về phía Thái hậu. Chân lướt nhanh qua nắm lấy Nguyệt y kéo nàng ta về phía của ngài ấy.
Phúc Đạt văng xuống đất toàn thân đau đớn, họ sặc sụa, thiếu một chút nữa thì đã nghẹt thở. Sẵn bản tính hung tàn hắn vừa thoát ra được là tiếp tục cơn điên, lao về phía Thái hậu
Gia Túc đứng hầu bên cạnh thấy Phúc Đạt đang lao về liền kéo Thái hậu lùi lại, Lưu Ngũ Dư cũng hoảng hồn kêu lên:
- Hộ giá… Người đâu bắt giữ Phúc Đạt lại.
Phúc Đạt chân tay loạn xạ đuổi theo Thái hậu như một tên điên, còn Gia Túc thì kéo bà ta bỏ chạy cả Lưu Ngũ Dư cũng phải liều mạng hộ giá. Cấm quân cũng vội chạy vào ngăn cản nhưng chẳng nhiệt tình lắm. Cả đám cứ như đang bắt gà loạng choạng, lùa qua, đuổi lại náo lên cả một ngục giam, như một trò hề.
Đến tối hôm đó.
Tại Trường Thọ cung, Thái hậu một phen kinh hoảng uống cả chén thuốc định thần lớn mà tâm cũng còn chưa an.
Thấy Gia Túc cô cô từ bên ngoài trở về Thái hậu liền hỏi:
- Phúc Đạt sao rồi?
Gia Túc bước gần đền cúi người bẩm báo:
- Bẩm Thái hậu Lưu Thừa tướng đã sắp xếp Phúc thiếu ổn thỏa rồi, nơi giam giữ cũng là đại lao của Hình Bộ, người của Lưu Thừa tướng trông coi nên không có gì lo lắng.
- Có điều Phúc thiếu chân gãy mất mấy đoạn xương, đang được thái y băng bó tạm thời không thể duy chuyển được. Để tránh y phát bệnh Lưu Thừa tướng cũng đã cho trói giữ lại.
Thái hậu nghe vậy thì thở dài, gương mặt càng tỏ ra mệt mỏi hơn, bà đưa tay xoa lên trán rồi buồn bã nói:
- Ta nợ đứa trẻ này quá nhiều! Đáng ra không nên giao nó cho Phúc Lâm nuôi dạy, giữ bên cạnh biết đâu sẽ không mắc chứng bệnh như lão ấy. Hôm nay cũng đã không ra nông nỗi này.
Gia Túc chân bước gần đến, tay trót tách trà ấm đưa cho Thái hậu dùng rồi nói:
- Thái hậu người đã tự trách mình suốt hai mươi năm nay rồi còn gì. Lúc ấy Tiên Đế đã nghi ngờ huyết mạch của Phúc thiếu, nếu không đưa cho Phúc Lâm đại nhân mang đi sợ là vướng tội tru di. Người cũng là nghĩ cho đại cuộc nên phải làm như thế.