"Reng... reng... reng" khi cả bọn đang muốn làm nhục Trương Doanh thì tiếng chuông điện thoại của tên cầm đầu vang lên khiến hắn bực mình chửi rủa:
- Mẹ cha thằng nào phá niềm vui của tao!
Thế nhưng khi nhìn thấy tên của người đó, khuôn mặt hắn vội tái nhợt liền nhắc nhở bọn đàn em:
- Chúng mày! Im lặng cho tao, tả hộ pháp đang gọi đến!
Bọn đàn em nghe vậy, không thằng nào dám ho he nửa lời, thế nhưng Mạc Đinh cô ta không biết, thấy chúng dừng lại liền quát lên:
- Chúng mày còn đứng đó làm gì? Nhanh xử lý nó cho tao, tao bỏ tiền ra thuê chúng mày chứ không phải bỏ không!
- Im miệng! Muốn chết cả lũ hả?
Tên cầm đầu trong bọn chúng quát lên, ánh mắt như muốn giết người hiện lên khiến Mạc Đinh sợ hãi không dám nói gì. Cảm thấy tất cả đều im lặng, lúc này hắn mới dám bắt máy nói:
- Allo! Thưa tả hộ pháp!
-...
- Xin lỗi tả hộ pháp, em đang bận nên bắt máy chậm ạ!
-....
- Dạ, xin tả hộ pháp gửi ảnh qua cho em ạ!
-...
-Dạ, dạ, em biết rồi tả hộ pháp!
Cúp điện thoại, bọn đàn em xúm lại hỏi hắn:
- Anh! Có chuyện gì sao?
- Chúng ta phải tìm người!
- Tìm người?
- Đúng vậy! Tả hộ pháp nói là vợ lão đại bị mất tích nên điều động tất cả bọn đàn em đi tìm! Tao đang chờ tả hộ pháp gửi ảnh qua!
- Vậy... vậy còn con bé kia thì sao???- một thằng đàn em lên tiếng.
"Bốp" một cái tát vang lên gián thẳng vào mặt thằng vừa hỏi, hắn nói:
- Mày muốn chết thì cứ ở lại mà vui vẻ, nó còn ở đây mày lo cái gì?
- Không được, tôi không đồng ý!- Mạc Đinh nghe bọn chúng nói chuyện cô liền lên tiếng phản đối.
Thấy vậy, tên cầm đầu bước lại gần cô ta, hắn gằn giọng nói:
- Nếu cô muốn chết thì tôi sẽ không tiếc gì đâu! Đừng tưởng bỏ ra có mấy đồng tiền thì muốn nói gì cũng được đâu!
"Píp" tiếng báo tin nhắn vang lên, tên cầm đầu vội vàng mở ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh người bọn hắn cần tìm, hắn vội vàng quay phắt lại nhìn Trương Doanh đang bị trói chặt trên giá, vừa nhìn cô vừa nhìn hình ảnh mà hắn vừa nhận được. "Píp" một tiếng báo tin nhắn nữa vang lên, mở sang tin nhắn, lại lần nữa hắn chết lặng, trên tin nhắn hiện lên hai chữ "Trương Doanh".
Bọn đàn em nhìn thấy hắn nhận tin nhắn xong làm ra những hành động kỳ quặc, sau đó thấy hắn khuôn mặt tái mét liền xúm lại hỏi hắn:
- Anh! Có chuyện gì vậy? Sao mặt anh tái mét vậy?
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Tiếng bọn đàn em vang lên đánh tỉnh hắn, hắn vội vàng quát lên với bọn đàn em:
- Nhanh! Nhanh, lấy quần áo che cho Trương tiểu thư!
- Anh!- bọn đàn em không biết gì đứng im gọi hắn.
- Nhanh đi, lát nữa chúng mày sẽ biết, làm nhanh may ra chúng ta còn mạng sống!
Vội vàng giục đàn em xong hắn liền cởi chiếc áo của mình mặc lên cho Trương Doanh. Bọn đàn em thấy vậy cũng nhao nhao lên ra xe tìm kiếm bộ quần áo để mặc tạm thời cho cô.
Mạc Đinh thấy vậy, cô ta hét lên:
- Các ngươi làm gì vậy? Vì sao không hãm hiếp cô ta?
Mạc Đinh không lên tiếng thì thôi, cô ta lên tiếng làm cho tên cầm đầu nhớ ra kẻ đầu sỏ gây ra chuyện tày đình này liền gọi đàn em lại bắt Mạc Đình lại, nếu có chết chúng cũng phải cho cô ta chết cùng, vì cô ta mà giờ bọn chúng không biết được mình sẽ bị xử lý như thế nào.
Mặc cho sự kêu gào la hét của Mạc Đinh cùng ánh mắt kinh ngạc của Trương Doanh. Tên cầm đầu bấm số gọi đi, tiếng người bên đầu máy vang lên, hắn vội vàng nói:
- Thưa tả hộ pháp, chúng em đã tìm thấy người cần tìm rồi ạ!