Một khi đã nếm được thứ gọi là mĩ vị, sẽ không cách nào có thể buông bỏ dễ dàng được.
Mộ ảnh đế thật sự không biết tiết chế, được một lần sẽ có lần hai, lần ba. Cứ như vậy không biết bao nhiêu lần vượt quá giới hạn vốn có cùng Mộ Oản…
Sau khi Dương Ninh rút khỏi bộ phim của đạo diễn Kiều, cô ta vậy mà không xuất hiện nhiều trên tin tức như trước nữa. Cũng không rõ vì lí do gì, đại đa số nhãn hàng quảng cáo cùng đạo diễn phim từng qua lại với Dương Ninh đều đồng loạt hủy hợp đồng nhanh chóng.
Trong suốt mùa xuân, cái tên Tiểu Thanh Mai dậy sóng vài lần trên hot search, nhưng rất nhanh như vết bẩn bám trên ô cửa sổ, bị nước mưa gội rửa không để lại chút dấu vết nào.
Tiết trời thay đổi xoành xoạch đến mức khó mà có thể kiểm soát, đầu xuân trận tuyết lớn đổ xuống mang theo hơi lạnh bất chợt. Đến cuối xuân chỉ còn lại mưa phùn rả rích rơi cùng hơi lạnh chưa tan.
Hàn Nghệ chạy đôn chạy đáo, nhờ quan hệ khắp nơi cuối cùng cũng tìm được một nữ diễn viên tuyến mười tám mới nổi để thay thế vị trí của Tiểu Thanh Mai.
Cô gái này dung mạo tầm thường, nhưng khả năng diễn xuất lại vượt hẳn các đàn anh, đàn chị khác đi trước.
Cả mùa thu tiếp theo thời tiết thành phố T mát mẻ hơn nhưng năm trước đó, bộ phim này cũng vì thế mà rất nhanh đã được hoàn thành trước dự tính.
Sau một vài chuyện, thái độ của Mộ Oản dành cho Mộ Đông Phong đã khác hẳn.
Mộ Đông Phong mỗi ngày đều treo trên môi nụ cười vui vẻ, hạnh phúc. Cảm giác hình như còn muốn cho cả thế giới biết mối quan hệ tốt đẹp của anh cùng Mộ Oản.
Mộ Oản mấy ngày này luôn thấy trong người không khỏe, lúc nào cũng thấy vô cớ mệt mỏi. Đã thế tâm trạng đôi khi nặng nề, nhìn cái gì là bực dọc cái đó.
Cô ngồi trong phòng làm việc, cẩn thận xem lại bệnh án của bệnh nhân.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi áo rung lên, người gọi đến không ai khác là Mộ Đông Phong
“Hôm nay em bận không?”
Mộ Oản xem lại lịch trình một chút, đến chiều sẽ có một ca phẫu thuật. Còn lại đều là thời gian trống.
Cô đáp: “Tối nay không bận!”
“Vậy, anh đến đón em, chúng ta đến ăn tối cùng bố mẹ.”
“Được.”
Quan hệ của hai người từ sau hôm đó dần khởi sắc. Mộ Đông Phong lại không biết nhìn trước ngó sau, lúc nào cũng dính chặt vào người Mộ Oản.
Bố mẹ Mộ già rồi, nhưng hai mắt không mờ. Liếc mắt là hiểu được tâm tư của Mộ Đông Phong.
Bọn họ thật ra còn mong ngóng chuyện này hơn ai khác. Dù sao Mộ Oản ở lâu trong nhà như vậy, yêu thích thôi thì không đủ, với họ cô chính là một phần không thể thiếu, cũng không cách nào có thể loại bỏ.
Mộ Oản sắp xếp lại bệnh án, đến thăm vài phòng bệnh. Đến chiều còn phải trừng mắt ở trong phòng phẫu thuật. Khi đã xong xuôi tất cả liền có cảm giác mệt mỏi đến mức muốn trực tiếp chui vào một góc ngủ thiếp đi.
Cô thay đồ, chuẩn bị chút vật dụng cá nhân rồi ra khỏi Lưu Hoa. Bên kia đường chiếc Peugeot đang đậu cách đó không xa.
Đối phương mở cửa xe, vừa thấy Mộ Oản đã cong môi mỉm cười.
Mộ Đông Phong đưa tay ra, khẽ vẫy với Mộ Oản.
Cô nhìn vạch kẻ đường dưới chân, cẩn thận qua đường.
Rõ ràng xung quanh không quá náo nhiệt, cũng không có nhiều xe qua lại.
Nhưng thứ nằm trong vòng kiểm soát của vận mệnh đến rất nhanh. Vốn dĩ không cách nào có thể tránh khỏi.
Cuối đường chiếc xe tải lao nhanh mất kiểm soát, trên đường còi xe vang vọng chói tai, tiếng hét thất thanh cũng ngày một rõ.
Mộ Oản chỉ kịp thấy được Mộ Đông Phong hoảng loạn mở cửa xe chạy về phía cô.