Ông chủ Hà sở hở là đỏ mặt ngại ngùng, một tuần liền tránh né Tang Hạ.
Mỗi lần thấy cô sẽ lập tức quay đi phía khác, không nói một lời nào. Nhưng nếu Tang Hạ không ở bên cạnh, sẽ lại rục rịch không yên.
Cuối tuần Tôn Nghiên đến, bà ấy thân thiết nắm lấy tay Tang Hạ kéo cô ra ngoài phòng bệnh.
“Tiểu Hạ Hạ, A Thâm thế nào rồi?”
Tang Hạ hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi trầm mặc trên giường bệnh, thẳng thắn đáp: “Anh ấy rất hay đỏ mặt!”
Tôn Nghiên khó hiểu: “Đỏ mặt?”
“Vâng! Đỏ đến tận mang tai luôn đó.” Tang Hạ chỉ vào lỗ tai, ra hiệu cho Tôn Nghiên hiểu.
Người bà sững ra một lúc, bỗng nhiên vì chuyện này mà bật cười. Tôn Nghiên vuốt ve tay Tang Hạ, đôi mắt hơi nheo lại, cười đến mức không kiểm soát được khoé mắt cũng phải nhếch lên: “Vậy con chăm sóc cho nó thật tốt, bị như vậy… Không biết bao lâu mới có thể đi lại bình thường.”
Đến đây mặt bà thoáng chùng xuống, một tia mệt mỏi hiện lên nơi đáy mắt. Nhưng ngay tức khắc, không để Tang Hạ nhìn thấy đã lập tức thu lại ánh mắt đó.
“Sẽ sớm bình phục thôi, tuần sau cháu sẽ giúp anh ấy tập đi.” Tang Hạ nhìn Hà Diễn Thâm trong phòng bệnh, đáp lời Tôn Nghiên.
Anh ta vậy mà cũng đang chăm chú nhìn cô.
Khi ánh mắt cả hai giao nhau, người Hà Diễn Thâm hơi cứng lại. Sau đó lập tức quay mặt đi phía khác không nhìn nữa.
…
Một tuần trước khi Tết đến, Tang Hạ gấp rút chuẩn bị đồ đạc cá nhân. Không có tâm trạng chăm sóc ai kia nữa.
Hà Diễn Thâm bị bỏ lại trong phòng bệnh nửa ngày trời, cuối cùng không chịu nổi. Dùng điện thoại khẩn cấp gọi cho y tá, nói muốn gặp Tang Hạ.
Cô lúc này đang ở trong phòng làm việc của Mộ Oản, lật giở mấy sấp bệnh án của Hà Diễn Thâm, xem xem rốt cuộc bệnh tình của anh ta nặng đến mức nào.
Rõ ràng chỉ có nửa thân dưới không cử động được, nhưng lúc nào cũng bắt Tang Hạ đút cho ăn.
Hay là do sếp Hà lười đến mức không muốn hoạt động đến tay?
Nghĩ đến đây Tang Hạ đã thấy không vui, nhất định ngày mai phải lôi anh ta ra ngoài, bắt anh ta tập đi cho đến khi không đi nổi nữa mới thôi.
Lúc này có y tá đến, cô ấy cười bí hiểm gọi Tang Hạ: “Hạ Hạ, anh Hà đang tìm cô đấy.”
Tang Hạ ngừng tay lại, ngước mắt nhìn lên đồng hồ trên tường, cắn môi cằn nhằn: “Tôi vừa mới cho ăn ta ăn trưa rồi còn gì? Tìm tôi lại là có chuyện gì nữa?”
Cô nhăn nhó mặt mày, không muốn đứng lên rời khỏi. Mộ Oản ngồi bên cạnh liếc nhìn một chút, mấy ngày này trong bệnh viện đồn đại khá nhiều chuyện, chỉ là… Có vẻ vẫn chưa lọt vào tai Tang Hạ.
Bọn họ luôn nói đại phu nhân Tôn Nghiên tìm được con dâu rồi. Sếp lớn Hà Diễn Thâm cũng không có ý kiến gì về chuyện này.
Mà nhân vật chính được mọi người nhắc đến không đâu khác chính là tiểu cô nương Tang Hạ của chúng ta.
Cảm thấy cô nhóc này thật sự vô cùng may mắn, chỉ mới đó có một tuần, chưa gì đã sắp trở thành tiểu phu nhân nhà họ Hà rồi.
Có điều mấy chuyện này chưa chuyện nào đến được tai Tang Hạ, cảm thấy cô ấy ngây ngốc đến đáng thương.
Rất nhiều lần Mộ Oản nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Hà Diễn Thâm rơi xuống người Tang Hạ, cô còn tưởng lúc đó mình nhìn nhầm rồi.
Phải nói khoảng cách tuổi tác của hai người này quá mức xa vời đi, đã thế thân phận địa vị cũng cách biệt.
Hà Diễn Thâm là chủ tịch của tập lớn chuyên về công nghệ thông tin ở thành phố T, mà Tang Hạ chỉ là cô y tá nhỏ có gia cảnh không lớn.
Cô ấy trước nay đều vô lo vô nghĩ, nếu dính phải một người có tiếng như Hà Diễn Thâm. Không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện lớn nhỏ.
Mộ Oản cụp mắt, dù sao đây cũng không phải chuyện của cô. Cô không muốn nghĩ đến, càng không có cách can thiệp.
Nếu mọi chuyện đã diễn ra theo một hướng chẳng thể ai lường trước như thế, vậy cứ để nó như vậy đi.
Tương lai sau này còn rất dài, hiện tại Tang Hạ cũng chưa có chút tình cảm nào với anh ta.
Không chừng Hà Diễn Thâm đó cũng chỉ vì được Tang Hạ chăm sóc, nên mới nhất thời phát sinh tình cảm với cô ấy.
“Tang Hạ.” Mộ Oản lấy lại tập hồ sơ bệnh án trên tay Tang Hạ: “Cô đi gặp Hà Diễn Thâm đi.”