Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 40



Lục Thịnh nhanh chóng rời đi, Từ Qua ngẩn ngơ mấy giây, cô xoay người đóng cửa lại, đứng tựa lưng vào cửa, bụm mặt cười khúc khích. Cô không thể nhịn cười được, Lục Thịnh mua đồ ăn sáng cho cô sao?

Từ Qua xoa xoa mặt, thu lại nụ cười, cô hít sâu một hơi, bây giờ phải nhanh chóng thu dọn để đến đơn vị. Vụ án vẫn chưa có tiến triển gì. Từ Qua tắm rửa xong, thay áo sơ mi rộng kết hợp với quần bò rồi đi lên lầu.

Lúc gõ cửa cô suy nghĩ rất nhiều, vừa vươn tay định gõ cửa thì cửa đã mở ra, Lục Thịnh xoay người đi vào trong: “Vào ăn cơm.”

“Em còn chưa kịp gõ cửa.” Từ Qua hơi xấu hổ, giơ tay sờ lỗ tai, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc. Cô che trái tim nhỏ đi theo Lục Thịnh vào trong nhà, Lục Thịnh kéo một cái ghế ở bàn ăn ra rồi mới đi vòng sang bên kia ngồi xuống.

Anh liếc nhìn Từ Qua, nhanh chóng dời ánh mắt. Cổ áo sơ mi của Từ Qua hơi rộng, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn. Lục Thịnh đẩy bát cháo đến trước mặt Từ Qua, đưa cho cô một cái thìa.

Từ Qua không cẩn thận chạm vào ngón tay của anh, cô vội vàng rụt tay lại, nhịp tim đập rộn ràng, lén lút nhìn Lục Thịnh thì bị anh tóm gọn.

“Nhìn gì thế?”

Từ Qua mím môi, vẻ mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, thu tầm mắt lại: “Anh thức suốt đêm à? Hôm nay vẫn phải làm việc?”

“Ừm.” Lục Thịnh húp cháo, giọng nói trầm thấp: “Án giết người liên hoàn gây ảnh hưởng rất xấu, phải nhanh chóng phá được án.”

“Địa điểm vứt vali không có camera giám sát?”

Lục Thịnh nhíu mày: “Camera giám sát ở gần trạm xe buýt đã bị hỏng nửa năm nay.”

Từ Qua cắn một miếng bánh quẩy: “Xem ra hung thủ hiểu rất rõ địa hình xung quanh đây, có lẽ hắn là người Thành phố C. Bên pháp y đã có kết quả giám định rồi sao? Có phải cùng một người gây án không?”

Lục Thịnh gật đầu: “Cùng một người gây án, vị trí trầy da ở đầu gối và phương thức cắt thi thể đã chứng minh là cùng một người, có thể nộp đơn xin điều tra song song.”

“Đã tìm ra danh tính của thi thể?”

“Tạm thời chưa điều tra ra.” Lục Thịnh thấy Từ Qua nhìn chằm chằm đĩa dưa cải bèn đẩy cái đĩa đến trước mặt cô: “Một lát nữa em đi điều tra cái này.”

“Ừm.”

Họ vội vàng ăn bữa sáng, ăn xong Lục Thịnh lấy áo khoác, hai người đi ra ngoài cùng nhau. Thời tiết lại thay đổi, trên trời mây đen kéo dày đặc, những cơn gió thổi mạnh qua khiến người người có cảm giác muốn bay theo gió. Từ Qua mặc áo sơ mi kín mít mà vẫn cảm thấy hơi lạnh, cô vòng tay ôm lấy người, Lục Thịnh đột nhiên quay người kéo cô vào trong ngực, anh cầm áo khoác choàng lên người Từ Qua: “Mặc vào.”

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Từ Qua có thể cảm nhận được hơi ấm trên người anh, cả người cô bị bịt kín, không gian chật hẹp khiến cô thấy khó thở. Từ Qua mím môi, vội vàng mặc áo khoác vào: “Vậy anh mặc cái gì?”

“Anh không lạnh.” Lục Thịnh nhìn Từ Qua mấy giây, nắm tay cô bước nhanh về phía bãi đậu xe. Tay anh nắm chặt tay Từ Qua, đôi mắt anh nhìn thẳng phía trước. Từ Qua bước đi theo anh, bàn tay của anh rộng lớn và ấm áp bao lấy bàn tay của Từ Qua.

Mặt Từ Qua nóng như lửa đốt, cô nhìn chằm chằm lỗ tai của Lục Thịnh, dường như lỗ tai của anh hơi đỏ lên.

“Lục Thịnh.” Từ Qua khẽ gọi tên anh, tim của cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Thích một người chẳng cần lý do gì cả, chỉ cần ở cùng anh đã cảm thấy vui vẻ, trong lòng ngập tràn bóng dáng của anh.

Lục Thịnh bước đến trước xe ô tô, mở cửa xe để Từ Qua ngồi vào trước rồi mới đi vòng sang bên kia ngồi lên xe, đôi mắt đen nhìn Từ Qua với vẻ sâu xa: “Em —— có chuyện?”

Giọng anh trong vắt như nước, ánh mắt dịu dàng như biển lớn. Từ Qua nhìn anh chằm chằm, đột nhiên nghiêng người ghé sát người anh, chỉ còn cách môi anh khoảng hai cm thì đột nhiên dừng lại, ngón tay dịu dàng lau mặt Lục Thịnh, nén cười nói: “Có bông liễu—”

Lục Thịnh cúi đầu che phủ bờ môi cô, những ngón tay anh xuyên qua mái tóc mềm mại của Từ Qua, giữ chặt gáy cô. Môi Lục Thịnh hơi lạnh, rất mềm. Từ Qua trợn to mắt, đầu óc trống rỗng, gương mặt Lục Thịnh gần trong gang tấc đã trở nên mơ hồ, cô khẽ liếm môi Lục Thịnh. Chỉ trong nháy mắt cô bị anh kéo mạnh vào trong ngực, anh mạnh mẽ hôn cô như mưa to gió lớn che khuất cả đất trời.

Chuông điện thoại chói tai vang vọng trong khoang xe, Lục Thịnh dừng động tác, trầm mặc trong giây lát, anh buông Từ Qua ra, cúi đầu tìm điện thoại. Anh hơi nhíu mày, cái điện thoại di động này không được tích sự gì!

Lúc anh và Từ Qua ở cùng nhau, chướng ngại lớn nhất chính là điện thoại! Là công việc! Họ chẳng có thời gian để nói chuyện! Nếu không nói rõ thì không biết cô ngốc này sẽ nghĩ gì nữa.

Những ngón tay Lục Thịnh khẽ cọ mặt Từ Qua, anh thở dài, giọng nói trầm thấp khàn khàn có chút mập mờ khiến người khác mặt đỏ tim run: “Đợi một chút, anh nghe điện thoại đã.”

Lý trí vốn mất đi của Từ Qua dần quay trở lại, cô quay mặt sang hướng khác, gật đầu: “Ừm.”

Lục Thịnh cầm điện thoại di động lên nhìn thấy người gọi là Lưu Dương, anh bắt máy: “Nói.”

“Tôi đã kiểm tra danh sách báo án trong mười ngày gần đây, không tìm được thông tin trùng khớp với nạn nhân.”

“Mở rộng phạm vi, kể cả những huyện xung quanh cũng phải điều tra. Nạn nhân hai mươi lăm tuổi, giới tính nữ, đã từng sinh con. Có khả năng đã ly hôn, điều tra lại lần nữa.”

“Rõ.”

Cúp điện thoại, Lục Thịnh quay sang nhìn Từ Qua vẫn đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,  gương mặt cô đỏ bừng. Lục Thịnh cong môi, không biết cô đã ném can đảm trêu chọc anh hồi nãy đi đâu rồi?

Lục Thịnh khởi động xe, anh ngoặt xe rời khỏi bãi đỗ xe, rẽ vào đường cái. Những ngón tay thon dài gõ nhẹ vào vô lăng, anh liếc nhìn Từ Qua: “Em chưa cài cúc áo.”

Từ Qua vội cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình, phát hiện đã có một cúc áo bị bung ra, tay chân luống cuống cài lại áo.

“Ừm.”

“Vừa nãy em muốn nói gì?”

Từ Qua nhét tay vào túi áo khoác, cô mân mê những ngón tay, mở miệng hỏi: “Tại sao anh nhận định nạn nhân là phụ nữ đã ly hôn?”

Ánh mắt Lục Thịnh trầm xuống, nhìn con đường phía trước: “Nạn nhân đã từng sinh con, nhưng trên ngón tay của cô ấy không có dấu vết đeo nhẫn. Không thể khẳng định một trăm phần trăm, nhưng đây cũng là một chứng cứ.”

Từ Qua trầm tư, cô lại liếc mắt nhìn trộm Lục Thịnh: “Đội trưởng Lục, anh từng có bạn gái à?”

Lục Thịnh vừa định nói chuyện thì chuông điện thoại lại vang lên.

Anh đeo tai nghe, ấn nút nhận cuộc gọi: “Tôi là Lục Thịnh.”

Người gọi đến là pháp y Trần: “Đã có báo cáo xét nghiệm DNA của thi thể vô danh.”

“Tôi sẽ đến đó ngay.”

Cúp điện thoại, Lục Thịnh đặt điện thoại về lại vị trí cũ, ngoặt xe rẽ vào một con đường khác. Anh nhíu mày suy nghĩ một lát rồi bấm gọi một dãy số, nói với người bên kia điện thoại: “Tôi là Lục Thịnh, hắn lại xuất hiện, lần này nhất định phải nộp đơn xin điều tra song song.”

Chiếc xe lướt như gió chạy thẳng đến đơn vị. Sau khi xuống xe, Lục Thịnh bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa nói với Từ Qua: “Em kiểm tra lại camera một lần nữa, Lưu Dương sẽ hỗ trợ em.”

“Vâng.”

Từ Qua nhìn gương mặt đẹp trai của Lục Thịnh, tạm thời bỏ qua những suy nghĩ rối loạn trong đầu. Phá án là chuyện quan trọng nhất, vụ án giết người liên hoàn có ảnh hưởng rất lớn, nếu không phá được án thì sẽ tiếp tục có người bị hại, người người cảm thấy bất an dẫn đến xã hội rối ren.

Từ Qua đến phòng giám sát kiểm tra lại toàn bộ camera giám sát xung quanh trạm xe buýt. Xem cả buổi sáng, cô vẫn chưa nhìn thấy cái vali này xuất hiện trên màn hình.

Hung thủ có phương tiện đi lại, địa điểm xảy ra vụ án lại ở gần nhà ga, số lượng xe cộ di chuyển trên đường rất đông, muốn tìm một chiếc xe quả thực rất khó khăn. Từ Qua tập trung nhìn màn hình máy tính, nhíu mày sờ túi áo tìm thuốc lá, lúc này cô mới nhận ra áo khoác mặc trên người không phải là áo của mình.

Trầm mặc trong giây lát, Từ Qua vội quay đầu nhìn Lưu Dương, cô mặc áo của Lục Thịnh đi vào văn phòng, trời ạ! Cô xong đời rồi. Từ Qua vội vàng cởi bỏ áo khoác, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, đặt áo khoác xuống ghế, nói với vẻ tùy ý: “Vừa nãy tôi gặp Lục Thịnh, anh ấy cho tôi mượn áo khoác. Tôi quên mất lại mặc đến đây. Lưu Dương, anh nhìn thấy sao không nhắc tôi?”

Lưu Dương phì cười ra tiếng, quay đầu nhìn Từ Qua, lại nhìn thấy hương vị phụ nữ trên người Từ Qua, quả thật không thể tưởng tượng nổi cô và Lục Thịnh đang yêu nhau: “Cô và đội trưởng Lục đang yêu nhau à? Tôi nghe Thẩm Thiến nói cô từng tuyên bố sẽ đốt pháo ở cổng Cục Công An. Bao giờ mới đốt?”

Từ Qua súy chút nữa sặc nước miếng, cô cố gắng giải thích: “Anh nói bậy bạ gì thế? Yêu đương cái gì? Cái gì pháo? Trí tưởng tượng của anh phong phú quá.”

“Ánh mắt trốn tránh, cô đang nói dối.” Lưu Dương gõ tay xuống mặt bàn, nín cười nhìn Từ Qua: “Khi nào đi đốt pháo?”

Khóe miệng Từ Qua giật giật, cưỡng ép nói sang chuyện khác: “Người báo án còn ở đây không? Tôi phải đi gặp người báo án tâm sự.”

“Chắc là chưa về, cô tìm cô ấy làm gì?”

“Đã lấy lời khai rồi à? Lúc ấy trạm xe buýt có nhiều người như vậy mà cũng tìm được người?” Hiện giờ chuyện giữa cô và Lục Thịnh vẫn rất mơ hồ, Lục Thịnh còn chưa xác nhận, Từ Qua không dám nói lung tung. Không biết sao Lưu Dương lại biết, có lẽ là do Trịnh Húc nói ra chuyện xấu hổ tối hôm đó.

“Manh mối từ camera theo dõi quá ít.” Cô xoay người chỉ một vị trí trên bản đồ: “Chỗ này có mấy ngã rẽ không có camera giám sát, những chiếc xe đi qua trạm xe buýt nhưng không xuất hiện trong phạm vi của camera rất nhiều, muốn tìm ra chiếc xe không hề dễ.”

Lưu Dương gật đầu: “Đúng vậy.”

Từ Qua đứng dậy: “Một cái vali lớn như thế được đặt ở khu vực đó không thể nào không khiến người khác chú ý. Chắc chắn có người nhìn thấy hung thủ, chúng ta phát động nhân dân truy tìm manh mối.”

Lưu Dương nhíu mày: “Sao mà tìm được? Tuyên truyền tin này ra bên ngoài à? Vụ án giết người liên hoàn sử dụng thủ đoạn hung tàn, sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực.”

Từ Qua cắn môi, cô cũng đang cân nhắc đến vấn đề này: “Hiện giờ trên mạng có tin tức gì không? Thi thể được phát hiện ở khu đông người, chẳng lẽ không có ai đưa tin?”

“Không biết, tôi vẫn chưa thấy gì.” Lưu Dương nhìn vào màn hình: “Vẫn kiểm tra video giám sát à?”

“Những đoạn băng này chẳng giá trị gì, anh đến đoạn đường không có camera tìm mấy cửa hàng có lắp camera, xem có manh mối gì không.”

“Ừm, tôi đi đây.” Lưu Dương vừa nói vừa cầm điện thoại lên xem tin tức: “Từ Qua, có phải đội trưởng Lục —— ai! Cái gì thế này?” Lưu Dương đột nhiên nói lớn: “Đậu xanh, vụ án thi thể nữ vô danh bị lộ rồi? Sao tốc độ của báo chí nhanh thế?”

Từ Qua vội vàng thò đầu nhìn qua, đập vào mắt là một cái tiêu đề to tướng “Phát hiện một thi thể nữ lõa thể ở giữa khu phố sầm uất của Thành phố C, theo tin đồn đây đã là thi thể thứ ba trong vụ án băm thây, hung thủ giết người hàng loạt khiến người dân hoảng sợ.”

Nếu không có những dòng chữ ám chỉ cảnh sát Thành phố C vô năng, Từ Qua còn nghĩ đây là tin tức do Bộ Thông tin và Truyền thông đưa ra, những bình luận ở phía dưới lại càng nhức mắt hơn. Từ Qua mím chặt môi đọc hết một lượt. Cô lấy điện thoại ra vừa định gọi cho Lục Thịnh thì điện thoại đã đổ chuông.

Hết chương 40.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.