Cố Phong Thành khẽ nhíu mi, không bao giờ nghĩ mình lại lỡ tay làm tổn thương cô như vậy.
Anh càng đến gần, cô càng lùi về phía sau. Thấy tay anh muốn chạm vào mình, cô quay đầu đi, khẽ nói:" Đừng đụng vào tôi!"
Nhìn thái độ của cô đối với mình sợ hãi, cánh tay Cố Phong Thành hơi ngừng lại, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Tống Khinh Ca đau đến hoảng hốt, trong mắt đã sớm ẩm ướt, cô lùi về phía sau 2 bước, cố ý nói:" Đừng đi theo tôi nữa." Nói xong, cô xoay người bước đi.
" Khinh Ca?"
Cô không phản ứng lại, rất nhanh bóng dáng đã biến mất khỏi hành lang.
Cố Phong Thành vô cùng ảo não, khi anh đuổi theo ra đến bên ngoài thì thấy cô đã ngồi trên 1 chiếc xe rời đi.
Tôn Thần nhìn qua kính chiếu hậu thấy Cố Phong Thành đuổi theo ra, sau đó nhìn sang bên cạnh, khóe môi Tống Khinh Ca dính máu. Anh nói với người lái xe:" Đi bệnh viện."
" Không cần, em không sao." Tống Khinh Ca khẽ từ chối ý tốt của anh, vừa rồi vì muốn đi khỏi đó thật nhanh, cô đã lên xe của Tôn Thần.
" Cằm em sưng thế này, còn nói là không sao?" Tôn Thần cầm khăn giấy, muốn giúp cô lau đi máu ở khóe môi.
Anh khẽ giơ tay nhưng Tống Khinh Ca lại quay đầu đi khiến cho cánh tay anh rơi vào không trung, không khí có chút ngượng ngùng, cô cúi đầu khẽ nói:" Em thật sự không sao, bôi thuốc là sẽ khỏi."
Cô tránh khiến cho Tôn Thần có chút lúng túng:" Khinh Ca, đến viện đi. Gặp bác sĩ xong anh sẽ lập tức đưa em về nhà."
Giọng của anh ôn hòa khiến cho cô không có cách nào cự tuyệt.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, nói rằng trừ khóe môi Tống Khinh Ca có 1 vết rách nhỏ, những chỗ khác không có vấn đề gì.
Sau đó, Tôn Thần đưa cô về nhà. Ngồi lên xe, ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những ngọn đèn neon hai bên đường sáng rọi khiến cho tâm tình cô càng thêm phức tạp, im lặng không nói gì.
Rất nhanh xe đã đến tiểu khu, cô xuống xe, lễ phép nói:" Tôn tổng, cảm ơn anh."
Tôn Thần khẽ lắc đầu.
Tống Khinh Ca xuống xe, lúc này trời mưa phùn càng khiến không khí lạnh hơn. Cô đeo hộp đàn, thuận tay kéo áo khoác lại nhưng gió lạnh vẫn tạt vào khiến cho cô rùng mình.
Tôn Thần ngồi trong xe, nhìn bóng dáng cô, trong lòng hơi khó chịu.
" Khinh Ca!"
Tống Khinh Ca quay đầu lại, thấy Tôn Thần bước từ xe xuống, đi về phía mình. Rồi không chút nghĩ ngợi anh dang tay ôm lấy cô.
Bởi vì bất ngờ, cô có chút hoảng hốt đẩy anh ra, lúng túng nói:" Tôn tổng?"
" Khinh Ca, kết hôn với anh nhé?" Tôn Thần nho nhã, trầm ổn là thế mà giờ phút này trong giọng nói tràn đầy xúc động nói cầu hôn với cô.
Tống Khinh Ca kinh ngạc nhìn anh, nhất thời quên không đẩy anh ra, quên nữa là trả lời.
" Hãy để anh chăm sóc em." Anh đã yêu cô từ rất lâu, lúc này nhìn bóng dáng cô đơn của cô thì thương yêu không dứt, anh không muốn khoanh tay đứng nhìn nữa mà muốn ôm lấy cô vào lòng.
Khi cô còn đang kinh ngạc chưa biết phải trả lời thế nào thì nhìn thấy Cố Phong Thành ở cách đó không xa. Cô lâp tức phục hồi lại tinh thần, đẩy Tôn Thần, khẽ nói:" Em xin lỗi.."
Tôn Thần từ từ buông cô ra, nhìn cô nói:" Là bởi vì anh ta sao?" Anh cũng nhìn thấy Cố Phong Thành ở cách đó không xa.
Tống Khinh Ca cúi đầu, tâm tình phức tạp, tự dối lòng:" Không phải."
Tôn Thần nhíu mày:" Em còn yêu anh ta?"
" Không phải!" Cô lập tức phủ định nhưng trong lòng lại đau đến nhói buốt.
" Nếu như không phải vì anh ta, tại sao không cho anh một cơ hội?" Tôn Thần nhíu nhíu mày, mỗi lần anh ngỏ lời với cô, cô luôn từ chối. Nếu như hôm nay không phải vì cô đến đó biểu diễn e rằng gặp được cô vô cùng khó.
Cô nhìn anh khẽ nói:" Em muốn ra nước ngoài." Tôn Thần là người đàn ông tốt nhưng trái tim cô đã sớm trao cho người khác rồi.
" Khinh Ca." Anh nhìn cô, biết rõ không thể nhưng vẫn cố gắng thuyết phục:" Khoảng cách không phải là lý do."
" 10 năm." Cô nói:" Có lẽ em sẽ đi 10 năm.."
Tôn Thần hơi giật mình:" Em có thể không đi không?"
Cô nhìn anh, lắc đầu.
Tôn Thần khẽ cười khổ, lý do của cô quá mức gượng gạo, sao anh có thể không nhìn ra, trái tim cô đã trao cho người đàn ông khác. Anh có chút tuyệt vọng, thế nhưng cũng không muốn khiến cô buồn:" Khinh Ca, chúng ta vẫn làm bạn tốt chứ?"
Tống Khinh Ca mỉm cười, đúng vậy. Làm bạn tốt, nếu như không yêu anh thì cũng không nên để cho anh bất cứ hy vọng gì. Tình bạn so với tình yêu có lẽ lâu bền hơn.
" Vậy sau này, nếu gặp việc gì khó khăn hãy đến gặp anh." Tôn Thần nhìn cô nói.
Cô vô cùng cảm động, khẽ gật đầu.
Một đoạn tình cảm chưa bắt đầu mà đã phải dừng lại, mặc dù đã sớm biết trước nhưng Tôn Thần vẫn cảm thấy mất mát. Anh lại ôm lấy cô, sau đó giúp cô chỉnh lại áo khoác.
Nhìn Tôn Thần rời đi, Tống Khinh Ca xoay người lại phát hiện người trước đó đứng dưới những ngọn đèn neon đã không còn ở đó nữa.
--
Sắc mặt Cốc Vĩnh Thuần âm trầm, với tay lấy khung ảnh ở bàn làm việc. Khung ảnh trừ bức ảnh gia đình, bên trong không còn gì cả.
" Hai ngày qua, trừ Chu phu nhân và Chu thủ trưởng chỉ có Cốc phu nhân là ở trong phòng làm việc của ngài." Giang Thần nơm nớp lo sợ nói.
Cốc Vĩnh Thuần hơi giật mình, giống như nghĩ đến điều gì sắc mặt càng lạnh hơn.
Ánh mắt Giang Thần nhìn xuống, thấp giọng nói:" Ngài có cần tôi đi hỏi Cốc phu nhân.."
" Không cần." Sắc mặt Cốc Vĩnh Thuần rất khó nhìn, tính tình Cốc Nhược Thu ông rất rõ, chắc chắn không bao giờ lấy đồ của ông đi, Chu thủ trưởng lại càng không.. Như vậy, xem ra người lấy tấm ảnh đi là ai đã quá rõ ràng.
Giang Thần không dám nói gì thêm, qua một lúc lâu sau mới nhắm mắt nhắc nhở:" Bí thư, tối nay có buổi tiệc." Đã 5 giờ chiều rồi, không đến 2 tiếng nữa buổi tiệc sẽ bắt đầu, vì vậy ông có chút khẩn trương.
--
Bữa tiệc được cử hành ở một hội trường lớn. Bởi vì cấp trên đi nước ngoài công tác nên bữa tiệc tối nay Cốc Vĩnh Thuần là người chủ trì. Đây là tiệc tiếp đãi thủ tưởng của nước Lan Đai.
Nước Lan Đai, là một đất nước ở châu á. Có trữ lượng dầu mỏ lớn, hơn nữa phong cảnh đất nước này rất đẹp, thu hút được rất nhiều du khách hàng năm đến du lịch.
Khi còn trẻ Cốc Vĩnh Thuần từng công tác ở bộ ngoại giao, vì vậy khả năng anh ngữ của ông không tệ. Ông cùng với thủ tướng Lan Đai nói chuyện vô cùng vui vẻ. Sau khi nói chuyện về các vấn đề chính trị xã hội, thủ tướng Lan Đai có lời mời Cốc Vĩnh Thuần đến thăm Lan Đai.
Bởi vì gần đây muốn cùng Lan Đai bàn về vấn đề cung ứng gas, nên Cốc Vĩnh Thuần vui vẻ đồng ý.
" Cốc bí thư, tôi từng xem qua mấy tác phẩm văn học của ngài, cảm thấy vô cùng thích."
Nói xong, vị thủ tướng Lan Đai vui vẻ nói:" Ngài có thể giúp tôi viết một câu thơ không?" Vừa nói dứt lời, một người nhân viên đứng gần đó mở ra một bức tranh.
Bức tranh với nét vẽ vô cùng đơn giản. Trên đó, vẽ một cánh cửa sổ, ngoài cửa sổ cành liễu bay bay. Cốc Vĩnh Thuần hơi giật mình, ánh mắt rơi vào phía dưới bức tranh. Khi ông nhìn thấy chữ ký phía dưới là "Sênh" thì hốt hoảng, giọng nói không được bình tĩnh:" Đây là.."
" Bức tranh này là của một người đưa cho tôi." Vị thủ tướng nói.
Cốc Vĩnh Thuần chỉ tay vào chữ " Sênh ":" Người đó.. là ai vậy?"
Ha Giả khẽ mỉm cười:" Là một vị trưởng bối trong gia đình chúng tôi."
Cốc Vĩnh Thuần cười tự giễu, sao ông lại có thể vì một bức tranh mà lập tức nghĩ đến người đó, có phải là ông quá nhạy cảm rồi không? Chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp thôi.
" Cốc bí thư?" Ha Giả khẽ hắng giọng gọi.
Cốc Vĩnh Thuần phục hồi lại tinh thần:" Vừa rồi ngài muốn tôi làm thơ sao?"
Ha Giả chỉ vào bức tranh, cười nói:" Nếu như Cốc bí thư có thể làm một câu thơ với bức tranh này, thì quá tuyệt vời rồi."
Sau đó, Giang Thần mang bút lông lên, Cốc Vĩnh Thuần viết lên mấy chữ:" Để hoàn chi hậu, tha hựu đề thượng." Dưới câu thơ, ông đề thêm hai chữ " Vĩnh Thuần".
--
Hơn 9 giờ buổi tiệc mới kết thúc. Lái xe đưa Cốc Vĩnh Thuần về nhà. Khi đi ngang qua một công viên, thấy có nhiều đèn lồng ông nói với người lái xe dừng xe.
Công viên này, là công viên nổi tiếng của thủ đô. Lúc này, người người qua lại tấp nập. Giang Thần thấy vậy khẽ nhíu mi, đứng sau lưng Cốc Vĩnh Thuần khẽ nói:" Bí thư, nơi này quá nhiều người.." Ý muốn nói là nơi này không an toàn.
Cốc Vĩnh Thuần nhàn nhạt nói:" Mấy người về trước đi, tôi muốn vào đó đi dạo."
" Bí thư." Giang Thần nào dám để Cốc Vĩnh Thuần đi một mình ở nơi như vậy.
" Không sao." Cốc Vĩnh Thuần chắp hai tay sau lưng, đi vào trong công viên. Bức ảnh bị mất khiến cho ông vô cùng không vui, không muốn về nhà. Vì vậy, muốn vào công viên đi dạo một chút.
Giang Thần nào dám đi về, lập tức sắp xếp để cho một số vệ sĩ lặng lẽ đi theo.
Công viên này, được xây dựng theo ven một con sông. Lễ hội hoa đăng thường tổ chức tại đây, những chiếc đèn lồng sẽ được thả xuống dòng sông sau đó trôi theo dòng nước tạo thành một vòng lớn. Cốc Vĩnh Thuần cùng dòng người đi lại quanh công viên, nhìn cảnh vật suy nghĩ của ông trở về 25 năm trước.
Cũng là ngày này năm đó, cũng là một đêm se lạnh như thế này. Cốc Vĩnh Thuần đưa theo Kim Sênh lặng lẽ rời khỏi đại viện, tới nơi này ngắm nhìn hoa đăng. Hội hoa đăng ngày đó, không được lộng lẫy như bây giờ. Tiết mục hay nhất chính là đoán đố đèn.
Kim Sênh rất thích đoán câu đố trên đèn. Dọc theo hành lang đèn lồng, đi qua một bước đều phải đoán 1 lần. Nếu câu nào Kim Sênh không đoán được, sẽ xoay người làm nũng với Cốc Vĩnh Thuần để Cốc Vĩnh Thuần đoán. Nếu như Cốc Vĩnh Thuần cũng không đoán được, Kim Sênh sẽ nhìn Cốc Vĩnh Thuần, nũng nịu nói:" Oh, thì ra anh ba cũng không biết."
Nghĩ lại về người đó, Cốc Vĩnh Thuần lại thấy trong mắt cay cay.
Nghĩ đến người mình yêu, khiến cho ông như trở về hồi ức.
Đột nhiên, rất nhiều người ở phía sau lưng Cốc Vĩnh Thuần đột nhiên bước nhanh về phía trước, một vài người vội vã nên vô tình đẩy vào ông khiến ông lảo đảo. Cốc Vĩnh Thuần với tay vịn vào hàng đèn bên đường, vô tình làm 1 chiếc đèn lồng rơi. Đột nhiên, ông nhìn thấy ở phía xa 1 người.
Thời gian, phảng phất trở lại nhiều năm trước, khi Cốc Vĩnh Thuần không thấy bóng dáng người đó, liền vội vàng gọi tên. Người đó nấp sau những chiếc đèn, nghe tiếng Cốc Vĩnh Thuần gọi sẽ vén những chiếc đèn lồng ra nhìn Cốc Vĩnh Thuần cười nói:" Anh ba, em ở đây."