Đại Boss nhìn đồng hồ, lúc này có lẽ cô vẫn chưa ngủ dậy. Anh khẽ thở dài, ngồi trong xe hút thuốc lá.
--
Tống Khinh Ca tỉnh dậy vẫn chưa đến 7 giờ. Cô đi đến cửa sổ, kéo tấm rèm cửa ra, bên trong nhà vì chưa bật đèn nên có chút tối. Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời hơi u ám, có lẽ hôm nay sẽ mưa.
Đột nhiên, cô nhìn thấy chiếc xe Land Rover đang đỗ ở bên đường, mặc dù không nhìn thấy biển số xe nhưng trái tim cô đã lỗi nhịp từ lúc nào: Là anh sao?
Ngày đó, sau khi nói ra 3 điều quy định, cô không gặp anh nữa. Nhưng mỗi ngày anh đều gọi điện thoại, cô biết anh bộn bề nhiều việc bởi vì tối qua, khi gọi điện thoại cho Ô Tĩnh để hỏi về bản hợp đồng cô nghe Ô Tĩnh báo oán, nói rằng gần đây Đại Boss rất độc ác, mỗi ngày đều duy trì họp đến rạng sáng mới nghỉ.
Rạng sáng anh mới họp xong, vậy sao lại đến đây? Mà đến đây sao lại không đi lên nhà?
Cô muốn gọi điện thoại cho anh nhưng suy nghĩ một chút rồi lại thôi. Vì vậy, liền bật đèn phòng ngủ lên, thấy đèn sáng, anh chắc sẽ biết được cô đã ngủ dậy.
Cô tựa người bên cửa sổ, quả thật rất nhanh đã thấy bóng dáng cao lớn của Đại Boss bước ra khỏi xe. Cô nhìn anh cười yếu ớt, có chút chờ mong.
Rất nhanh, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô sửa sang lại mái tóc, ổn định lại hô hấp sau đó đi ra mở cửa.
Vừa mới mở cửa ra, khí lạnh bên ngoài tràn vào. Anh đứng ở cửa, bóng dáng cao lớn, khuôn mặt anh tuấn mang theo tia vui vẻ nhìn cô.
Thấy bộ dạng hăng hái của anh, Tống Khinh Ca mấp máy môi, dời ánh mắt đi chỗ khác, hỏi:" Sao anh lại đến đây?" Nói xong, liền xoay người đi vào phòng khách.
Đại Boss đóng cửa lại, sau đó bước nhanh ôm lấy cô.
Tống Khinh Ca nằm trong ngực anh, vô lực phản kháng.
" Sao Em dậy sớm vậy?" Đại Boss đến sát bên tai cô, thấp giọng hỏi. Ngồi trong xe, anh mới hút hết 2 điếu thuốc thì thấy đèn ở phòng cô bật sáng.
Hô hấp của anh ở bên tai chọc cho cả người cô tê dại, mùi thuốc lá dụ hoặc lấy đi vài phần suy nghĩ của cô, cô quay đầu đi nói:" Tỉnh ngủ liền dậy." Anh mới từ bên ngoài vào, áo khoác và tay còn mang theo hơi lạnh như băng.
Đại Boss ôm lấy hông cô, thấp giọng nói:" Ngủ thêm một lát với anh nhé?"
Cô làm sao mà không hiểu ý anh, muốn đẩy anh ra nhưng anh lại đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô.
Tống Khinh Ca cảm thấy hơi căng thẳng, đại não trống rỗng. Nụ hôn của anh triền miên khiến cô mê muội quên mất phản kháng, cô hơi nhắm mắt lại thuận thế ngẩng đầu ôm lấy cổ anh, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.
Tiểu biệt mấy ngày, giờ phút này không cần nói nhiều cũng biết là thắng áp đảo tân hôn.
Chuyện về sau, tựa hồ cũng là thuận lý thành chương.
Áo ngủ của cô rơi ở phòng khách, áo khoác của anh rơi ở phòng ngủ. Anh đem cô áp ở trên giường, cô không như trước đây giãy giụa đẩy anh mà ngược lại dịu dàng đón nhận anh.
" Khinh Ca, anh yêu em." Hô hấp của anh vô cùng nóng bỏng.
Cô nghe xong cảm thấy trái tim nhảy nhót điên cuồng, ôm lấy anh cùng anh hòa quyện.
--
Khi Tống Khinh Ca tỉnh lại cảm thấy thân thể đau nhức, cô nhìn sang bên gối vắng vẻ. Nếu không phải chăn gối xộc xệch thì cô sẽ nghĩ rằng vừa rồi chỉ là mộng mà thôi.
Cô nhìn thời gian, đã gần đến trưa, vì vậy liền vội vàng rời giường. Bởi vì buổi tối còn phải đi biểu diễn ở đêm dạ tiệc của hội liên hiệp công thương thành phố Z.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Là nhân viên của nhà hàng Đào Nhiên Cư.
Nhìn hộp cơm, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, không cần suy nghĩ cũng biết là ai đặt mang đến.
Trước khi ăn cơm, cô gửi tin nhắn cho anh: [ Cảm ơn.]
Đại Boss đang họp, điện thoại di động đặt bên tay trái hơi rung. Anh nhìn qua thấy tin nhắn cô gửi đến. Đây là lần đầu tiên cô chủ động gửi tin nhắn cho anh, tay anh nhanh chóng vuốt lên màn hình, sau đó nhắn: [ So với "cảm ơn", anh muốn em selfie gửi cho anh hơn.]
Thấy anh gửi tin nhắn lại, Tống Khinh Ca mấp máy môi, hừ, được voi đòi tiên? Nhưng Sau đó, đúng là cô có chụp ảnh gửi qua cho anh, còn nhắn thêm: [ Muốn ăn không?]
Đại Boss nhìn hình cô gửi đến, thấy buồn cười. Cô ngốc này, selfie mà lại chụp mấy món ăn gửi qua là sao? Anh lập tức nhắn lại: [ Hiện tại anh không đói, sáng nay đã được em cho ăn no rồi.]
Lại bị anh đùa giỡn!
Người đàn ông này, lúc nào cũng có thể đùa giỡn được! Tống Khinh Ca đỏ mặt, không thèm để ý đến nữa. Nhìn trên bàn những món ăn ngon, cô đói đến luống cuống vì vậy không khách khí liền ăn ngon lành.
--
Sau trưa, Tống Khinh Ca gọi điện thoại cho Ô Tĩnh, chuẩn bị hợp đồng mang nhờ Ô Tĩnh xem qua hộ.
" Khinh Ca, anh đang họp không qua lấy được." Ô Tĩnh nhìn Đại Boss nói:" Em mang hợp đồng đến đây, Anh đang ở tập đoàn ZK."
Cô suy nghĩ một chút, nói:" Được, đợi em."
Sau khi mang hợp đồng đến cho Ô Tĩnh, cô còn phải đến khách sạn nơi tổ chức dạ tiệc của liên hiệp công thương thành phố Z. Vì vậy, khi đi liền mang theo hộp đàn. Qua mấy trạm xe điện ngầm, cuối cùng cô cũng đến được tập đoàn ZK.
Cô trần trừ, mấy người nhân viên trong tập đoàn ZK đều biết cô.. Nếu bước vào.. Về sau, cô không vào mà gọi điện thoại cho Ô Tĩnh, nói anh đi xuống lấy hợp đồng.
Hội nghị đang trong giờ giải lao, Đại Boss đang ngồi trong phòng họp xem văn kiện. Ô Tĩnh đi đến nói:" Đại Boss, đi xuống lầu cầm giúp tôi văn kiện."
Ách! Mọi người trong phòng họp nhìn nhau, đầu đầy vạch đen. Ô luật sư lá gan cũng thật là to, dám sai Đại Boss xuống lầu lấy đồ sao?
Đại Boss mi cũng không động:" Hứa Khiêm, đi giúp Ô luật sư.."
" Đại Boss!" Ô Tĩnh cười như không cười cắt đứt lời anh:" Đồ này của tôi, phải đích thân cậu đi lấy giúp."
Đại Boss vẫn ngồi xem văn kiện, kiên quyết từ chối:" Không thấy tôi đang bận sao? Tự cậu đi lấy đi!"
Bị sặc ngôn, Ô Tĩnh cũng không tức giận, cười ha ha:" Hôm qua, có một người bạn nhờ tôi xem giúp hợp đồng, cô ấy hiện đang ở dưới lầu.. Đại Boss nếu không có thời gian, vậy thì tôi đi lấy vậy."
Đại Boss nghe ra được ý vị trong lời của Ô Tĩnh, liền ngẩng đầu hỏi:" Cô ấy đến?"
Ô Tĩnh dương dương mi:" Cậu Có đi hay không?"
Đại Boss không lên tiếng, đặt văn kiện sang một bên sau đó sải bước ra khỏi phòng họp.
Trong phòng họp, mọi người đều rơi vỡ mắt kính. Có người kéo Ô Tĩnh, đưa một ngón tay cái ra ý nói thán phục:" Ô luật sư, ngay cả Đại Boss mà cũng sai được, cậu thật là giỏi."
Ô Tĩnh cười.
Đại Boss đi ra đại sảnh của tập đoàn ZK, nhìn thấy Tống Khinh Ca đang đứng xoay lưng về phía mình, trên vai đeo hộp đàn, tay xách một chiếc túi. Nhìn bóng dáng cô nhỏ gầy khiến cho anh không hiểu sao cảm thấy đau lòng.
Tống Khinh Ca đột nhiên quay đầu lại, giật mình, tại sao lại là anh? Nghĩ đến sáng nay cùng anh triền miên, mặt lại cảm thấy nóng lên.
Đại Boss đến gần cô, thấy cô thì vô cùng vui vẻ:" Em lại đi tập đàn?"
" Tối nay tôi có buổi biểu diễn." Cô nói. Sau đó nhìn ra phía sau đại sảnh, Ô Tĩnh sao vẫn chưa đến? Vì vậy, liền lấy điện thoại định gọi cho Ô Tĩnh.
" Không cần gọi." Đại Boss nhíu nhíu mày, cô cứ như vậy không muốn gặp anh sao?:" Cậu ấy nói em có đồ gì muốn đưa thì đưa cho anh."
Tống Khinh Ca nhìn Đại Boss, thiếu chút nữa cô quên Ô Tĩnh là bạn thân nhất của anh.. chẳng lẽ Ô Tĩnh đã biết cô và anh lại một lần nữa ở cùng một chỗ hay sao? Cô nhíu mày, khẽ sẵng giọng:" Ai cho phép anh nói quan hệ của chúng ta với Ô Tĩnh?"
" Chúng ta quan hệ như thế nào?" Đại Boss nhạo báng hỏi.
Ách! Tống Khinh Ca hơi quẫn, không muốn cùng anh nhiều lời vì vậy liền lấy trong túi xách một túi giấy:" Anh đưa cái này cho anh ấy."
Đại Boss nhận lấy, nhìn cô không để ý đến mình liền thấp giọng hỏi:" Em giận?"
Cô không lên tiếng.
" Anh không nói cho cậu ấy biết, mà cậu ấy đoán được." Đại Boss giải thích.
Tống Khinh Ca chỉnh lại dây đeo đàn, không nhìn anh nói:" Tôi đi đây."
Nhìn bóng dáng cô biết mất trong gió lạnh, Đại Boss nhíu nhíu mày sau đó xoay người đi vào.
--
Ở cửa sổ sát đất lầu 6 của tập đoàn ZK, Sang Lan Cầm vừa nhìn thấy một màn kia thì lửa giận ngút ngàn.
--
Đại Boss vào thang máy, nhìn tập văn kiện trong túi. Hợp đồng gì mà phải nhờ Ô Tĩnh xem giúp? Sau đó, anh rất không quân tử mở túi giấy ra, bên trong là một phần văn kiện bằng tiếng anh.