Bị anh khiêu khích, Hứa Uyển cảm thấy vô cùng căng thẳng, tay chân hơi luống cuống.
Cô rất hiếu thắng nhưng không phải loại phụ nữ tùy tiện, nếu không lăn lộn trong làng giải trí lâu như vậy đã không phải đóng vai phụ đến tận bây giờ.
Cô cũng không ngu ngốc, cô biết Ô Tĩnh đối với mình có hảo cảm.
Nhưng cô cũng biết, đàn ông như anh không thể động vào được.
Cô là trẻ mồ côi, không có bối cảnh gì. Mà cô lại còn vì tiền mà qua lại với Lê Hân.
Ô Tĩnh ưu tú như vậy, cô không xứng với anh!
Giờ phút này, tay của anh đang ôm chặt lấy lưng cô, mặt anh áp xuống xương quai xanh khiến cho Hứa Uyển có chút hoảng.. Lúc này, nếu không hô một tiếng " đừng" e rằng không thể cứu vãn được.
Hứa Uyển biết rõ là, trong lúc này ngàn vạn lần không thể nói kích, cũng như trực tiếp phản kháng là hành động ngu xuẩn nhất.
Huống chi, cửa lại bị khóa, tối nay dù muốn cô cũng không đi ra ngoài được.
Vì vậy, cô cố gắng trấn định lại, hai tay dịu dàng giữ lấy mặt anh, cúi đầu nhìn anh:" Anh có muốn uống thêm mấy ly nữa không?"
Ách! Ánh mắt Ô Tĩnh nóng rực nhìn cô.
Cô tránh đi ánh mắt của anh:" Rượu vẫn còn hơi một nửa chai, không thể lãng phí được, anh nói có đúng không?"
Ô Tĩnh thở hổn hển, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu.. Vừa rồi, có phải anh quá vội vàng rồi không? Còn cô thì lại quá lạnh nhạt? Anh phát hiện, hình như cô không phản ứng gì với mình.
Thấy anh không lên tiếng, Hứa Uyển ngừng thở, đẩy anh ra sau đó xuống khỏi người anh, nhanh nhẹn rót cho anh một ly rượu, khẽ cười nói:" Cạn ly?"
Ô Tĩnh buồn bực nhận lấy ly rượu, một hơi cạn sạch sau đó nhìn cô.
Hứa Uyển mím mím môi, hướng ly về phía anh đang muốn uống thì ly bị anh đoạt đi. Anh buồn bực uống cạn cả ly rượu của cô,
Cô cố ý cười cười, cầm chai rượu muốn rót tiếp:" Ô Tĩnh, tửu lượng anh khá lắm. Em rất bất ngờ đấy."
Ô Tĩnh đoạt lấy chai rượu, đặt cả chai và ly lên bàn sau đó nhìn cô ấp úng:" Em muốn đùa giỡn anh đến bao giờ?"
Cô cố gắng giả bộ tự nhiên:" Anh nói gì vậy?"
" Hứa Uyển." Anh nắm lấy tay cô, nhìn cô rồi chất vấn:" Em nói thật cho anh biết, em có hảo cảm với anh không?"
Hứa Uyển hơi giật mình, không nghĩ đến anh sẽ hỏi thẳng như vậy. Cô khẽ cười, cố ý nói:" Em đối với những người đàn ông như anh, đều có hảo cảm. Cũng giống như đóng phim vậy, diễn viên nam nào em cũng có hảo cảm.."
" Đừng loanh quanh." Ô Tĩnh xiết chặt tay, sắc mặt khẽ biến thành lãnh, nhìn cô nói:" Hứa Uyển, anh yêu em."
Hứa Uyển vô cùng xúc động, nhưng lại làm bộ cười mỉa mai:" Vậy sao, vậy thì vinh hạnh cho em rồi." Ngược lại hỏi:" Anh như thế này là tỏ tình sao? Nhưng em muốn hỏi một chút, người được anh tỏ tình như thế này đã đến 2 con số chưa? Hay là phải 3 con số?"
" Em Đừng có giả bộ." Ô Tĩnh nhíu nhíu mày.
Cô ngượng ngùng:" Anh đang nghiêm túc sao?"
" Anh như thế này, giống như nói đùa sao?" Ô Tĩnh ngược lại hỏi:" Anh không thích em, sẽ hôn em sao? Anh không thích em, sẽ đưa em về nhà sao? Anh không thích em, sẽ nhìn em với người đàn ông khác cảm thấy trong lòng ê ẩm sao?"
Cô nhíu mày, hỏng rồi. Làm thế nào bây giờ?
" Tiểu Uyển." Anh nghiêm túc:" Em có đồng ý làm bạn gái anh không?"
Hứa Uyển cảm thấy tim mình loạn nhịp, lần đầu tiên cô nghe một lời tỏ tình chân thành như vậy.. Nhưng cô hiểu, sự chênh lệch giữa cô và anh quá lớn.. Cô mỉm cười:" Em nên cảm thấy vui vẻ đúng không, chẳng gì thì cũng được một luật sư ưu tú như vậy yêu mến?" Cô mím môi, lẩm bẩm tính toán nói:" 1, 2.. 10..12.. 18.." Cô suy nghĩ một chút:" Ô Tĩnh, anh thật sự muốn làm bạn trai thứ 18, à, bạn trai thứ 19 của em sao?"
Ách! Nhìn dáng vẻ của cô, Ô Tĩnh giận:" Anh đang nói chuyện nghiêm túc đó."
" Xin lỗi, hình như em tính nhầm. Còn sót 1 người nữa." Hứa Uyển làm bộ nghiêm túc nói:" Anh đứng thứ 20."
" Hứa Uyển!" Người phụ nữ đáng chết này! Tay anh nắm tay cô, gia tăng thêm sức.
" Ô Tĩnh, anh làm đau em đấy." Hứa Uyển giùng giằng, tức giận:" Những người bạn trai trước đó của em, không bạo lực như anh.."
Trong lòng Ô Tĩnh ghen tuông cuồn cuộn, cắn răng nói:" Vậy bọn họ như thế nào?"
Hứa Uyển tránh thoát khỏi tay anh, cố ý nói:" Anh muốn hỏi lúc hôn hay là lúc ở trên giường?"
" Hứa Uyển!" Ô Tĩnh phẫn nộ, ép sát cô vào tường.
" Anh như vậy, quá kích động. Em có rất nhiều bạn trai. Cộng thêm anh nữa khi ăn cơm có thể ngồi được 2 bàn, chơi mạt chược cũng được 5 bàn.. Anh cũng biết, người trưởng thành nói chuyện yêu đương không thể nằm đắp chăn mà nói chuyện phiếm được.. Ô Tĩnh, nếu anh không chịu được, thì lời tỏ tình kia em sẽ coi như chưa nghe thấy."
Ô Tĩnh bị chọc giận, áp sát lên người cô, cả giận nói:" Nếu như em đã cũng lên giường với nhiều đàn ông như vậy, thì sẽ không để ý mà lên giường với tôi chứ?"
Cô không chịu thua nói:" Em chưa từng ngủ với đại luật sư, không biết kỹ thuật trên giường của anh thế nào? Nếu như không tốt.. thì quên đi."
Ô Tĩnh ôm lấy hông cô, tức giận nói:" Em không thử làm sao mà biết được?" Dứt lời, ôm cô đi về phía phòng ngủ. Vào đến cửa, một tay anh đẩy cô ngã xuông giường. Anh không còn nho nhã như ngày thường, lúc này vì tức giận nên quên mất dịu dàng. Bàn tay anh không ngần ngại tiến vào trong người cô.. Cô giãy giụa, suýt nữa thì đá ngã anh xuống giường.
Ô Tĩnh dễ dàng lật người cô lại, ép cô xuống giường khiến cô không thể nào nhúc nhích, lúc này chỉ còn biết cầu xin.
" Ô Tĩnh.. xin anh.. đừng "
" Vừa rồi không phải em rất mạnh miệng sao? Lúc này cầu xin có phải quá muộn rồi không?"
--
Sáng sớm, Đại Boss tỉnh lại. Nhìn trong phòng bệnh không thấy bóng dáng Tống Khinh Ca đâu cả.
" Đại Boss, anh đã tỉnh rồi?" Hứa Khiêm từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một hộp giữ nhiệt:" Em mua bữa sáng cho anh."
" Cô ấy đâu?" Đại Boss hỏi.
Hứa Khiêm ngẩn ra:" Anh nói ai?"
Đại Boss cau mày nói:" Tống Khinh Ca."
" Phu nhân?" Hứa Khiêm hơi kinh ngạc, sau đó cảm thấy mình dùng từ sai liền nói:" Đại Boss, anh muốn nói đến Tống tiểu thư sao? Chị ấy không đến đây."
Đại Boss ỉu xìu nói:" Sao cậu biết tôi ở bệnh viện?"
" Y tá gọi điện thoại báo cho em biết." Hứa Khiêm đem bữa sáng đặt vào trong bát:" Nói là anh đang nằm ở viện.."
Ách! Đại Boss cảm thấy có chút hít thở không thông, nói vậy cô đã đi rồi.. Hôm qua, khi anh nắm lấy tay cô thì cô nhìn anh, không lên tiếng. Giờ khắc đó, anh cứ nghĩ cô sẽ không còn giận nữa. Vậy mà..
Sang Lan Cầm đến bệnh viện thì thở phào nhẹ nhõm. Sáng nay, phát hiện con trai không có trong phòng, bà vô cùng lo lắng. Chỉ sợ con trai lại đi tìm Tống Khinh Ca. Nhưng vừa rồi, nhận được điện thoại nói rằng con trai đang nằm ở viện thì liền chạy đến đây. Nhưng nói cho cùng bà vẫn phải nghĩ các xử lý triệt để Tống Khinh Ca mới được, nếu không xử lý triệt để, sớm muộn gì cô ta cũng gieo họa.
--
Đại Boss ngồi ở giường bệnh, Tử Thụy ngồi ở ghế, giọng trêu chọc:" Đại Boss, thân thể cậu lúc nào thì trở lên mảnh mai như vậy? Cảm mạo một chút mà đã bị viêm phổi là sao hả?"
Đại Boss không để ý đến, trong đầu đều là hình ảnh Tống Khinh Ca.
Ô Tĩnh đến, vừa vào phòng bệnh, Tử Thụy thấy anh thì phì cười:" Ô Tĩnh, mặt cậu thế nào lại bị thương thế kia? Đừng có nói là bị phụ nữ cào nhé."
Ách! Ô Tĩnh đầu đầy vạch đen. Sáng nay anh mới phát hiện, bên má trái bị Hứa Uyển cào.
Tử Thụy nhìn nhìn Ô Tĩnh, cười nói đùa:" Người phụ nữ nào mà cuồng nhiệt như vậy? Ngay cả mặt của luật sư Ô cũng dám cào, không sợ bị kiện sao?"
Ách! Ô Tĩnh lườm lườm bạn. Tối qua, Hứa Uyển nói:" Nếu anh dám dùng sức với em, em sẽ tố cáo anh tội QJ *!" Lúc đó anh trả lời:" Tố cáo hả, tôi ủng hộ em! Nhớ lưu lại bằng chứng!" Lúc đó, mặt Hứa Uyển tái xanh, nghĩ đến dáng vẻ của cô, Ô Tĩnh lại thấy buồn cười.
* Cưỡng gian
Tử Thụy thấy khóe mắt bạn không che dấu nổi ý cười, liền tiến đến:" Ai, tối qua thực sự có tình huống?"