Trong phòng một mảng tối đen, Cốc Tâm Lôi không dám bật đèn chỉ dựa vào trí nhớ sau đó rón rén đi về phía mép giường. Đây là lần đầu tiên cô chủ động quyến rũ đàn ông, dĩ nhiên là tim đập chân run, hồi hộp muốn chết rồi. Khi sờ được vào mép giường thì cảm thấy vô cùng kích động.
Trời ạ, nghĩ đến giờ khắc đó, cô quá mức khẩn trương, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cố gắng nhẩm lại những gì vừa đọc trên baidu, chỉ sợ đến lúc thực hành lại quên lý thuyết. Chuẩn bị xong, cô lặng lẽ bò lên giường.
" Phong Thành?" Tiếng cô như mèo, giả bộ ỏn ẻn yêu kiều, tay bắt đầu lần mò ở trên giường.
Không có ai đáp lại, chẳng lẽ Đại Boss đã ngủ say?
Lần mò nửa ngày, chẳng thấy cái gì. Cô tiếp tục sờ soạng, lúc sau mới phát hiện chẳng có ai ở trên giường. Bởi vì tối, trên giường lại lùng nhùng chăn gối, cô lại loay hoay sờ soạng, không cẩn thận ngã nhào xuống đất, đầu đụng vào tủ đầu giường, hai mắt nổ đom đóm, đau đến nghiến răng. Sau đó, đành bò dậy bật đèn ở đầu giường lên.
Ách! Cốc Tâm Lôi đầu đầy vạch đen, Cố Phong Thành làm gì có ở trên giường? Hại cô sờ soạng nửa ngày, lại còn bị ngã cộc đầu nữa chứ. Cô buồn bực ngồi ở đầu giường, mãi sau mới phục hồi lại tinh thần.
Thế nhưng, cô lại không thấy giận. Nếu anh không có ở đây, thì cô sẽ nằm đây chờ anh. Khi anh trở về, thấy cô nằm ở trên giường của anh, nhất định sẽ không kiềm chế được mà lao đến! Vừa nghĩ đến điều này, Cốc Tâm Lôi lại đỏ mặt.
Cô cười khúc khích sau đó tắt đèn nằm xuống giường, nghĩ đến cảm giác khi anh chạm vào người mình..
Cốc Tâm Lôi tưởng tượng ra rất nhiều tư thế, sau đó vô cùng kích động. Nhưng mà, chờ thật lâu mà vẫn chưa thấy Đại Boss trở lại, chờ mãi chờ mãi hai mi mắt sắp dính vào nhau mà anh vẫn chưa về. Sau đó, ngủ quên lúc nào không biết.
--
Tan tầm, Ô Tĩnh lập tức chuồn đi, Cao Tử Thụy cũng bị mẹ Cao thúc giục về để đi xem mắt chỉ còn Đại Boss ngồi ở phòng làm việc, nhưng anh lại chưa muốn về. Vì vậy, anh mang văn kiện ra xử lý, sau đó lại xem những báo cáo hạng mục của các bộ phận đưa đến. Làm xong tất cả mọi việc, anh nhìn đồng hồ lúc này đã là 9 giờ.
Anh cầm áo khoác bước ra ngoài cửa, nhưng lại không muốn về nhà. Vì vậy, lái xe đi loanh quanh trong thành phố. Đêm đông, trên đường chỉ có lác đác người qua lại.
Ở một ngã tư đường, trong lúc chờ đèn xanh, anh tựa tay vào cửa xe nhàm chán nhìn ra bên ngoài. Vô tình, thấy một bóng dáng nhỏ gầy ở phía xa xa. Dưới màn đêm, nương theo ánh đèn đường yếu ớt, Đại Boss không nhìn rõ mặt cô nhưng không biết tại sao lại xác định đó là cô. Cô mặc một chiếc váy rộng, trên vai đeo một túi lớn, giống như đang chờ ai đó.
Thấy bóng dáng cô đơn ấy, trong lòng Đại Boss không hiểu sao đau nhói. Nghĩ đến mấy quyển tranh, trái tim anh đột nhiên mềm nhũn, nhìn cô đến xuất thần. Đến khi nghe thấy tiếng còi xe ở phía sau anh mới phục hồi lại tinh thần, nhìn phía trước đã chuyển đèn xanh từ bao giờ. Anh vội khởi động xe, lái qua ngã tư đường.
Không biết tại sao, sau đó anh lại quay xe lại. Chầm chậm đi theo bóng dáng ấy. Anh mím môi, mắt không rời khỏi cô.
Cô vẫn đang đứng một mình ở đó, không biết đang nghĩ gì mà xuất thần. Sau đó tiếng chuông điện thoại không ngừng kêu lên, nhưng phải một lát sau cô mới lấy ra nghe. Sau đó, cô bắt đầu bước đi. Cô lơ đãng bước đi, cả người như lạc vào cõi thần tiên. Đại Boss lái xe chầm chậm đi theo, cách cô chừng 50 m. Đi được một đoạn, cô không cẩn thận vấp phải thứ gì đó, cả người lảo đảo ngã xuống bồn hoa. Trong nháy mắt, Đại Boss không tự chủ được đưa hai tay ra phía trước hướng về phía cô, sau đó mới phát hiện mình đang ở trong xe, ngoài tầm tay với.
Anh nhìn cô đứng lên, vỗ vỗ vào đầu gối, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, không biết có phải vì ngã khiến cho đầu gối bị đau hay không mà cô đi có chút cà nhắc. Không hiểu sao tim anh lại nhói đau.
Cứ thế anh lái xe theo cô, Cho đến khi cô đi vào một khu trung cư, bóng dáng biến mất không thấy nữa thì anh mới phục hồi lại tinh thần. Trời ạ, anh đang làm gì vậy? Đi theo dõi vợ trước sao? Thậm chí, anh không thể dời mắt khỏi cô? Sao anh lại có hành động hoang đường, buồn cười như vậy?
Anh lắc đầu, có chút ảo não. Nhìn bóng dáng của cô, anh cảm thấy cô không hề giống với những gì Sang Lan Cầm đã nói.. Sau khi ly hôn, cô không còn bất cứ dây dưa gì với anh. Thậm chí còn không mở miệng muốn một phần tiền.. Chỉ có điều luôn nói đến Bạn nhỏ Cố..
Đột nhiên, anh muốn biết khoảng thời gian trước của anh và cô.. Nhưng vừa nghĩ đến điều này, trong đầu anh lại vô cùng đau đớn. Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?
Đại Boss cười tự giễu, sau đó lái xe về biệt thự. Dọc đường đi, anh không ngừng suy nghĩ, trong đầu đều là hình ảnh của cô.
Anh lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ sau đó bật đèn lên. Khi nhìn thấy người phụ nữ trên giường của mình thì mặt đổi sắc, nhíu mày lạnh giọng nói:" Cốc Tâm Lôi! Cô vào phòng tôi làm gì?"
Cốc Tâm Lôi tỉnh lại, bị ánh đèn làm cho chói mắt, cô lấy tay che che. Khi cô nhìn thấy Đại Boss đang đứng quay lưng về phía mình thì tâm tình bay bổng, bò xuống giường đi đến trước mặt anh, tư thế mê người làm nũng:" Phong Thành, anh về rồi?"
Đại Boss không nhìn cô, không nhịn được ra lệnh:" Trở về phòng của mình đi."
Ách! Cô ăn mặc thế này mà anh không nỡ nhìn một cái sao? Cốc Tâm Lôi đời nào chịu đi, lại đứng trước mặt anh làm nũng:" Phong Thành.."
Đại Boss cau mày, cảm thấy vô cùng ghê tởm, mất hết kiên nhẫn liền lôi tay cô.
Bị anh cầm tay, Cốc Tâm Lôi cảm thấy tim mình loạn nhịp. Trời ơi, chẳng lẽ anh ấy không chịu nổi muốn chủ động sao? Quả thật, chiêu này quá lợi hại.. Nhưng chưa kịp vội mừng, cô cảm thấy thân thể của mình bị lôi đi, sau đó cổ tay cảm thấy đau đau.
" Phong Thành, anh làm gì vậy?" Anh bước đi rất nhanh, cô phải chạy mới theo kịp.
Đại Boss đột nhiên kéo cửa ra, một tay đẩy cô ra ngoài. Rầm một tiếng, đóng cửa phòng lại, sau đó khóa trái.
Cốc Tâm Lôi cực kỳ tức giận, đập cửa:" Phong Thành!"
Đại Boss nhíu nhíu mi, không thèm để ý đến. Xoay người lại thì phát hiện trên giường chăn gối xộc xệch, nghĩ đến Cốc Tâm Lôi vừa nằm ở trên đó, trong lòng lại cảm thấy ghê tởm. Anh tức giận, mở cửa ra. Cốc Tâm Lôi đang đập cửa, đột nhiên cửa bị mở ra khiến cho cô lảo đảo hướng về phía ngực anh ngã xuống.
Mắt thấy cô sắp ngã xuống, Đại Boss nghiêng người, tránh qua một bên. Cốc Tâm Lôi theo quán tính cả người lao vào trong phòng, không may té xuống thảm trải sàn.
Nghe thấy tiếng động ở trên lầu, thím Thanh vội vàng chạy đến cầu thang. Đại Boss thấy bà, cau mày nói:" Thím Thanh, giúp tôi đổi ga gối."
Thím Thanh vội vàng ôm một bộ ga gối mới lên, khi nhìn thấy Cốc Tâm Lôi ngã sóng soài ở dưới thảm trải sàn thì giật mình, không dám nhìn nữa.
" Cố Phong Thành! Anh có ý gì?" Cốc Tâm Lôi giận không hề ít, vừa rồi bị té, mũi đập xuống sàn đau đến nghiến răng, trước đó cô đã đi chỉnh mũi, không biết có bị lệch không nữa.
Đại Boss không để ý đến, nói với Thím Thanh:" Tôi sang thư phòng, khi nào dọn xong thì gọi tôi."
Nhìn anh tuyệt tình đi vào thư phòng, Cốc Tâm Lôi tức giận, nhìn thấy thím Thanh ôm một bộ ga gối mới lên thì bực bội:" Nhìn cái gì, cút ngay!"
Thím Thanh đầu đầy vạch đen, cúi thấp đầu căn bản không nhìn Cốc Tâm Lôi.. Hơn nữa, Cốc Tâm Lôi ăn mặc thế kia.. bà cũng không dám nhìn.
Thấy thím Thanh không để ý đến mình, Cốc Tâm Lôi cảm thấy vô cùng khó chịu, vùng vằng trở về phòng. Cô vô cùng tức giận, vớ được cái gì liền ném cái đó, sau đó nằm lỳ ở giường bắt đầu gào khóc, mắng Đại Boss không biết điều.
Đại Boss đứng ở cửa sổ sát đất trong thư phòng muộn phiền hút thuốc lá.
Sang Lan Cầm nói với anh rằng, anh yêu Cốc Tâm Lôi.
Nhưng anh lại cảm thấy, anh đối với Cốc Tâm Lôi vô cùng chán ghét. Thậm chí, không muốn chạm vào cô ta
Rốt cuộc, anh và Cốc Tâm Lôi từng xảy ra chuyện gì? Một người phụ nữ trơ trẽn, cố tình gây sự như vậy sao anh lại có thể yêu được? Hiện tại, anh cùng cô ta ở trong một nhà, anh đã cảm thấy vô cùng chán ghét, nếu thực sự phải kết hôn..
Đột nhiên, bóng dáng cô đơn của Tống Khinh Ca không báo trước đột nhiên hiện ra trước mắt anh, bóng dáng mỏng manh nhưng vô cùng kiên cường, khiến cho lòng anh lại co rút đau đớn.
Mỗi lần đau lòng thì cơn đau đầu lập tức kéo đến.
--
Tống Khinh Ca vừa về đến nhà, chưa kịp đổi giày thì Hứa Uyển đã bước đến, hơi trách cứ:" Khinh Ca, cậu đi đâu vậy, sao bây giờ mới trở về?" Chưa đợi Khinh Ca trả lời, cô lo lắng:" Điện thoại di động của cậu sao vậy, sao mình gọi mà không liên lạc được?"
" Điện thoại di động của mình bị hết pin." Tống Khinh Ca đặt túi tranh ở bên cạnh tủ giày, tóc cô có chút rối, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
" Chắc cậu chưa ăn cơm." Hứa Uyển nói:" Mình đi nấu mì cho cậu nhé."