Đại Boss ở viện ngây người hơn một tháng mới xuất viện. Khi xuất viện đã là mùa thu, gió thu se lạnh, thỉnh thoảng có mưa bay bay.
Anh vừa trở lại biệt thự thì thấy Thím Thanh đang từ trên lầu bước xuống, trong tay xách một cái vali lớn. Khi bà đi ngang qua người anh thì có một trang giấy rơi xuống. Anh cúi người nhặt lên, là một bức tranh. Người trong bức tranh này không phải anh sao? Là ai vẽ? Anh kinh ngạc:" Thím Thanh, vali này đựng gì vậy?"
" Những đồ trong phòng tranh lầu 3 không dùng đến nữa." Thím Thanh quay đầu lại:" Cốc tiểu thư bảo tôi dọn dẹp lại, nói là muốn dùng căn phòng đó."
Đại Boss nhíu nhíu mày, không vui nói:" Cô ta trở thành chủ nhà từ bao giờ thế?" Anh đối với Cốc Tâm Lôi, không thể nói là thích, nhưng cũng chưa đến mức chán ghét. Chỉ là không vui vì thấy cô tự tiện di chuyển đồ đạc trong nhà.
Sắc mặt Thím Thanh lúng túng, đứng yên tại chỗ không biết làm sao.
" Để đồ lại chỗ cũ." Đại Boss nhướn mày nói:" Không có sự đồng ý của tôi, không được phép di chuyển bất cứ đồ đạc nào trong nhà này." Anh không thích người khác tự tiện kể cả là Cốc Tâm Lôi, điều này khiến cho anh có cảm giác cuộc sống riêng tư của mình bị xâm phạm.
" Nếu Cốc Tiểu thư hỏi thì tôi phải nói thế nào?" Thím Thanh hỏi, Cốc Tâm Lôi sau này sẽ trở thành nữ chủ nhân ở đây, nhưng tính tình vô cùng khó chiều, động chút là la hét, không dịu dàng như Tống Khinh Ca.
" Cứ theo lời tôi mà nói." Đại Boss nói.
Thím Thanh lại mang vali lên lầu 3.
Sau đó, Đại Boss đi lên lầu 3, đẩy cửa phòng vẽ tranh ra. Cảm giác bên trong vắng lạnh. Nhìn trong vali, thấy một tập giấy vẽ, và mấy quyển tranh to.
Anh tiện tay cầm một quyển tranh lên, mở ra. Ở trang bìa viết " Cố tiên sinh", phía dưới ghi " Cố phu nhân, ngày 28 tháng 3 năm 20XX". Nhìn Nét chữ rất đẹp, lại vô cùng cứng cáp. Bất giác trong lòng cảm thấy nao nao.
Lật thêm một tờ nữa, là bức phác họa khuôn mặt của anh. Trong tranh, lông mày anh hơi nhíu lại, sống mũi thẳng, môi mỏng mím chặt.. Cố Phong Thành không thể không thừa nhận, tranh vẽ rất sinh động. Dưới bức tranh có một dòng chữ " ngày 30 tháng 3 năm 20XX, anh đi ngày thứ 3." Không biết tại sao, nhìn dòng chữ này, tim anh liền đau nhói.
Tiếp tục lật thêm vài trang nữa, tất cả quyển tranh đều là vẽ anh. Trong tranh, Anh đứng yên lặng, đang ngồi, đang cười, hoặc đang ngủ.. Đủ loại dáng vẻ, đủ loại góc độ, mà phía dưới mỗi bức trang đều viết " Ngày.. tháng.. năm…, anh đi ngày thứ X". Thậm chí, có mấy bức còn viết " Anh đã gọi điện thoại về ". Sau đó, còn phụ họa thêm vào đó một khuôn mặt tươi cười. Nhìn những dòng chữ này, trong lòng anh co rút đau đớn.
Sang Lan Cầm nói với anh rằng, Tống Khinh Ca căn bản không yêu anh, chỉ lợi dụng việc mang thai sau đó ép anh phải kết hôn, thậm chí còn bày ra vụ tai nạn xe để giành tài sản của anh..
Nhưng những bức tranh này là thế nào?
Nhìn những bức tranh, anh có thể thấy được nỗi buồn phiền, nỗi thống khổ của cô. Thậm chí, anh còn thấy được mình tuyệt tình, bởi vì, mỗi một bức tranh, đều có ghi " Anh đi ngày thứ X ". Trong đầu anh rất loạn, giống như hàng ngàn mũi kim châm vào, vô cùng đau đớn.. Ban đầu tại sao anh lại muốn rời xa cô.. Mà cô, đối với anh như thế nào mà lại vẽ cho anh cả một quyển tranh như vậy? Tại sao nhìn quyển tranh này tim anh lại đau nhói?
Đại Boss cầm một quyển tranh khác lên, ngoài bìa viết " Bạn nhỏ Cố ", phía dưới ghi " Mẹ". Quyển này, vẽ tất cả là trẻ con, hoặc nam hoặc nữ. Bé trai thì giống anh, còn bé gái thì giống cô. Anh lật từng trang một, dừng lại ở một trang có dòng chữ " Ngày X tháng X năm 20XX, Bạn nhỏ Cố đã biết đạp ". Anh lại lật thêm vài tờ nữa, thì thấy mộtdòng chữ " Bạn nhỏ Cố, nếu con còn nghịch ngợm làm mẹ không ngủ được, đợi ba về mẹ sẽ mách với ba!"
Dòng chữ này, chứa đựng nồng đậm cưng chiều cùng yêu thương, có thể tưởng tượng khi cô viết những dòng chữ này đã gửi vào đó biết bao tâm tình. Anh không thể nào ghép một người phụ nữ dịu dàng, tinh tế như vậy với những lời miêu tả mà Sang Lan Cầm đã nói trước đó.
Đại Boss không hiểu sao ngực cứ nhói đau, hô hấp không được bình thường, trong mắt lại ướt át.
Đột nhiên, có một vài hình ảnh hiện ra trong đầu anh, khiến cho đầu anh như muốn nổ tung, toàn thân đau đớn.
--
Hai tháng sau, Thành phố Z bước vào mùa đông, vô cùng lạnh.
Hứa Uyển vừa kết thúc vai diễn ở đoàn làm phim thì lập tức trở về thành phố Z. Cô bước vào nhà, giật mình vì cảm thấy trong nhà so với ngoài trời lạnh ngang nhau. Cô đặt vali ở cửa, nhìn thấy Tống Khinh Ca đang mặc quần áo ngủ ngồi ở cửa sổ sát đất, hai tay ôm đầu gối, mắt nhìn ra cửa sổ.
" Khinh Ca, trời lạnh thế này sao cậu không bật máy sưởi?" Hứa Uyển chà hai tay vào nhau, vừa đi từ bên ngoài vào hai tay cô lạnh buốt.
Tống Khinh Ca vẫn mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Hứa Uyển nhìn bộ dạng của bạn, thở dài. Ba tháng nay, Khinh Ca vẫn như vậy. Lúc nào cũng ngẩn người, như lạc vào cõi thần tiên, khi nói chuyện luôn không tập trung, cả người vô cùng tiều tụy.
Hứa Uyển mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong không có gì cả. Trời ạ, nửa tháng qua Khinh Ca ở nhà ăn gì?
Sau đó, cô kiên quyết lôi Khinh Ca đi siêu thị.
Trong siêu thị, có điều hòa nên vô cùng ấm áp. Tống Khinh Ca thẫn thờ đẩy xe, Hứa Uyển lăng xăng chạy đi lấy rau, củ, quả, gạo, đồ ăn nhanh.. Đi qua quầy đông lạnh, nhìn thấy thịt bò thì nói:" Khinh Ca, tối nay ăn thịt bò bít tết có được không?"
Không nghe thấy Khinh Ca trả lời, Hứa Uyển lại hỏi:" Cậu xem mộtchút, thịt bò này có mới không?" Vẫn chẳng nghe thấy tiếng cô đáp lại:" Khinh Ca, Khinh Ca?" Hứa Uyển kêu tên cô, sau đó quay người lại, phát hiện cô đang nhìn gì đó đến xuất thần. Theo ánh mắt cô, Hứa Uyển nhìn thấy Đại Boss cùng Cốc Tâm Lôi. Đại Boss đang đẩy xe, còn Cốc Tâm Lôi đi bên cạnh anh, đang chỉ vào mấy món đồ như muốn hỏi ý kiến anh.
" Một đôi cẩu nam nữ!" Nhìn hai người đi sát vào nhau, Tống Khinh Ca thì đang thất hồn lạc phách, Hứa Uyển máu nóng xông lên não, nhíu mày định lao đến.
Tống Khinh Ca kịp thời lôi Hứa Uyển lại.
Hứa Uyển quay đầu lại, thì thấy Tống Khinh Ca nhìn cô lắc đầu.
" Không thể tha cho hai kẻ xấu xa đó được!" Lần trước, phá đồ ở phòng bệnh của Đại Boss, Hứa Uyển phải bồi thường không ít tiền khiến cho cô vẫn còn canh cánh trong lòng. Hôm nay nhìn thấy hai kẻ kia, không chút kiêng kỵ ân ân ái ái khiến cho Hứa Uyển vô cùng giận, đẩy tay Tống Khinh Ca ra, muốn lao đến.
Khinh Ca siết chặt tay Hứa Uyển, lắc đầu một cái. Giọng khẩn cầu:" Tiểu Uyển, đừng làm loạn!" Cô biết tính Hứa Uyển, nhưng ở nơi công cộng thế này, mọi người sẽ để ý. Huống chi, cô là diễn viên phải chú ý giữ hình tượng.
Nghĩ đến Tống Khinh Ca phải chịu quá nhiều ủy khuất, Hứa Uyển không thể nhẫn nại, vừa căm giận vừa bất bình, tránh khỏi tay Khinh Ca, bước nhanh về phía hai kẻ xấu xa, lớn tiếng nói:" Cố bạc tình, anh cũng đi dạo siêu thị sao?" Ánh mắt cô khinh thường, quét qua người Cốc Tâm Lôi, nói to để mọi người xung quanh nghe rõ:" Lại còn đưa ả nhân tình xấu xí này đi cùng nữa!"
Bị gọi là bạc tình, khiến cho sắc mặt Đại Boss không được tốt. Đồng thời, cũng nhận ra đây là hung thủ đã từng ra tay với mình ở bệnh viện.
Hứa Uyển nói lớn khiến cho mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía họ, bộ dạng xem kịch vui.
Dưới bao nhiêu con mắt đang nhìn mình, lại bị chửi khiến cho sắc mặt Cốc Tâm Lôi tái xanh:" Cô còn dám nói bậy, cẩn thận tôi xé rách miệng cô ra!"
Hứa Uyển cố tình làm bộ hoảng sợ, chỉ sợ chuyện chưa đủ loạn:" Tôi sợ quá.. Mọi người mau lại đây mà xem, tình nhân của Cố bạc tình muốn đánh người này!"
Tống Khinh Ca nhắm mắt đi đến, kéo tay Hứa Uyển lại.
Ánh mắt Đại Boss rơi ở trên người Tống Khinh Ca, sắc mặt cô vàng như nến, gầy đến xót xa, khiến cho lòng anh không hiểu sao đau nhói.
" Không được đi! Nếu đã đến đây, chúng ta nhất định phải nói cho rõ." Cốc Tâm Lôi ngăn hai người lại.
" Nói rõ à." Hứa Uyển lạnh lùng nhìn Cốc Tâm Lôi, sau đó nhìn mọi người xung quanh đang xúm lại, nói:" Mọi người nhìn đi, đây chính là loại phụ nữ phá vỡ hôn nhân của người khác!"
" Tiểu Uyển!" Tống Khinh Ca nhíu mày, ngăn cản.
" Khinh Ca." Hứa Uyển nói:" Là Hai kẻ xấu xa này có lỗi với cậu, cậu sợ gì chứ?"
" Mình cùng anh ta đã ly hôn !" Tống Khinh Ca cau mày, bất đắc dĩ nói:" Hiện tại anh ta ở chung một chỗ với ai, không liên quan gì đến mình."
" Cái gì gọi là không liên quan đến cậu?" Hứa Uyển bực tức nói:" Cậu còn chưa ly hôn thì hai kẻ xấu xa này đã ngủ với nhau rồi!"
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Nghe Hứa Uyển nói vậy, sắc mặt Tống Khinh Ca tái nhợt, không nói thêm gì nữa, lập tức lôi Hứa Uyển đi.
Bị nhiều người chỉ chỏ, Cốc Tâm Lôi ngăn hai người lại, cả giận nói:" Là cô ta ngoại tình.. sinh ra loại nghiệt chủng!"
Bốp!
Má trái Cốc Tâm Lôi đỏ bừng, đau rát.
" Tôi không ngoại tình.." Trong mắt Tống Khinh Ca tràn đầy lửa giận, nhìn Cốc Tâm Lôi, sau đó nhìn về phía Cố Phong Thành tức giận nói:" Cấm các người vu tội cho tôi! Cấm các người vu tội cho Bạn nhỏ Cố của tôi!"
Sau đó, cô tức giận nhìn Hứa Uyển nói:" Mình đã ly hôn với anh ta, không muốn so đo bất cứ điều gì nữa, càng không muốn cùng anh ta có bất cứ liên quan gì, Cậu không cần giúp mình, bây giờ mọi thứ đối với mình chẳng là gì nữa!" Dứt lời, xoay người rời đi.
" Khinh Ca?" Hứa Uyển không ngờ phản ứng của Khinh Ca lại kích động như vậy, liền vội vàng đi theo.
Đại Boss từ nãy đến giờ vẫn không rời mắt khỏi Tống Khinh Ca, thấy cô tức giận rời đi tim anh hơi nhói nhói, cô nói không muốn cùng anh có bất cứ liên quan gì, sao nghe câu này xong, anh lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ?
" Anh.." Cốc Tâm Lôi phục hồi lại tinh thần, má đỏ bừng lên, nhìn hai người rời đi, quay quay sang làm nũng:" Phong Thành.. Cô ta đánh em!"
Đại Boss trong lòng không thoải mái, cau mày không nói gì.
" Má em bị sưng rồi, không thể để yên cho cô ta được!" Cốc Tâm Lôi vênh mặt nói.
--
Trên đường về nhà, Tống Khinh Ca trầm mặc. Khi Hứa Uyển chạy theo cô, thì hai người chỉ yên lặng sau đó đi về nhà. Về đến nhà, Tống Khinh Ca đi vào phòng ngủ.
Hứa Uyển đau lòng, đứng ở ngoài phòng ngủ:" Khinh Ca, xin lỗi cậu.."
Tống Khinh Ca tựa người vào cửa, nước mắt không nhịn được lại rơi xuống. Cô tưởng rằng, đã quên được anh nhưng không ngờ khi vừa nhìn thấy anh và Cốc Tâm Lôi, thì tim lại nhói đau, loại đau đớn này không có thuốc nào cứu chữa.
" Mình.. mình chỉ không nhịn được khi thấy hai kẻ xấu xa đó ngang nhiên đi cùng nhau." Hứa Uyển đối với Cố Phong Thành hận thấu xương:" Mình nghĩ đến anh ta làm tổn thương cậu, không nhịn được.. Khinh Ca, mình xin lỗi..."
Tống Khinh Ca yên lặng rơi lệ.
" Cậu thì đờ đẫn, cả ngày không nói một câu, còn anh ta thì nhởn nhơ bên nhân tình.. mình không nhịn được.. " Hứa Uyển cau mày, lời nói không được rõ ràng.
Đột nhiên, cửa mở ra, Tống Khinh Ca đứng ở trước cửa sắc mặt không được tốt, nước mắt lã chã rơi, thấp giọng nói:" Tiểu Uyển, cảm ơn cậu." Cô cười khổ:" Mình đã quên anh ta rồi."
" Cậu quên anh ta sao?" Hứa Uyển nhìn bộ dạng tiều tụy của bạn, trong lòng đau xót, kéo Tống Khinh Ca đến trước gương nói:" Vậy cậu nói cho mình biết, Tống Khinh Ca xinh đẹp trước đây đi đâu mất rồi? Người gầy gò tiều tụy trong gương kia là ai?"
Tống Khinh Ca hờ hững nhìn mình trong gương, sắc mặt vàng như nến, cặp mắt vì khóc nhiều mà thâm quầng, gò má vì gầy mà nhô lên, cả người nhìn uể oải. Cô cười nhạo, thật đúng là quá xấu.
" Cậu nhìn đi, cậu biến thành thế này mà còn nói là quên anh ta rồi ư?" Hứa Uyển khóc:" Cậu cứ tiếp tục như vậy, không phải đói vì chết thì cũng sẽ lại bị uất ức dẫn đến tự sát. Cậu chết, sẽ đúng ý của đôi cẩu nam nữ kia. Tống Khinh Ca, đừng có như vậy nữa, mình xin cậu, mình xin cậu."
Ánh mắt Tống Khinh Ca hờ hững, không có chút phản ứng.
" Nếu dì cậu biết cậu thành ra thế này, dì sẽ đau lòng thế nào?" Hứa Uyển khóc:" Còn Bạn nhỏ Cố, nếu biết cậu thế này.. " Hứa Uyển vừa khóc vừa mắng:" Khinh Ca, cậu phải sống vì bản thân mình, cậu mới 25 tuổi, ly hôn thì sao chứ, có phải là ngày tận thế đâu? Cậu tự hành hạ bản thân mình, cũng chẳng ai thương cậu đâu."
Bờ vai Tống Khinh Ca khẽ run run.
" Cậu còn tuổi thanh xuân, tại sao lại vì một người đàn ông mà tự hủy hoại?" Hứa Uyển khóc ôm lấy bạn:" Đàn ông là thứ gì, đều là loại bạc tình.. Khinh Ca, cậu còn có mình, mình sẽ ở bên cậu, xin cậu hãy sống lại, có được không?"
Tống Khinh Ca nước mắt lã chã rơi xuống, đưa tay ôm lấy Hứa Uyển.
--
Từ siêu thị đi ra, dọc đường đi, Cốc Tâm Lôi không ngừng oán trách Đại Boss không ra tay giúp cô:" Phong Thành, anh sao vậy? Chẳng lẽ anh quên cô ta cùng với người đàn ông khác.."
" Im miệng!" Đại Boss vốn đang tâm phiền ý loạn, lạnh giọng quát cô.
Cốc Tâm Lôi không vui kêu lên:" Có phải anh đối với cô ta vẫn còn nhớ mãi không quên.. Anh đừng quên, em mới là bạn gái của anh.. Sang năm chúng ta sẽ kết hôn .."
Két.. xe đột ngột bị phanh lại, Đại Boss quát lên:" Xuống xe!"
Cốc Tâm Lôi giận không hề ít, vừa bị bạt tai giờ lại bị anh quát:" Cố Phong Thành, anh có ý gì?"
" Cút!" Đại Boss quát.
" Hứ." Cốc Tâm Lôi vô cùng tức giận, gào lên:" Anh vì người phụ nữ kia mà quát em. Được, em đi, em lập tức về thủ đô, sẽ không trở lại nữa." Nói thì nói vậy nhưng lại ngồi yên ở ghế lái phụ, không nhúc nhích.
Đại Boss cau mày:" Cút!"
Cốc Tâm Lôi đang nghĩ rằng anh sẽ dỗ dành mình ai ngờ vẫn bị đuổi. Cô cả giận, đẩy cửa xe ra, hướng về anh:" Cố Phong Thành, anh nhớ đấy. Sau này anh có cầu xin em, em cũng không trở lại."
Nói đến thế rồi mà Đại Boss vẫn chẳng có phản ứng gì, đành phải ngậm ngùi bước xuống xe, hét lên:" Cố Phong Thành, nhà anh không phải đang nhờ vào ba em sao, anh đối với em như thế này, cậu anh đừng hòng mơ tưởng chuyển công tác về thủ đô." Cô vừa bước xuống xe, còn chưa đứng vững xe đã vội lái đi, chẳng biết Đại Boss có nghe hết câu không.
Cốc Tâm Lôi giận đến giậm chân, hậm hực:" Cố Phong Thành, cứ đợi mà xem!" Sau đó, cáu giận đã chân vào cột mốc, nhưng không ngờ lực quá mạnh, khiến cho chân bị đau. Sau đó, ngồi bệt xuống đất, gào khóc.
--
Đại Boss về biệt thự.
" Cố tổng." Thím Thanh bước đến:" Cơm đã làm xong." Thấy anh đi một mình, không thấy Cốc Tâm Lôi đâu thì hơi kinh ngạc:" lúc nào thì ăn cơm?"
Đại Boss bước lên lầu, vừa đi vừa nói:" Tôi không muốn ăn." Ngực anh đang đau đến phát hoảng, tâm tình vô cùng tồi tệ.
Anh đi lên lầu định vào phòng ngủ thì lại do dự, sau đó đi sang phòng bên cạnh. Khi đẩy cửa ra, mới biết đây là phòng của trẻ con. Nhìn cách bài trí trong phòng, anh cảm nhận được cô đã tốn không ít tâm tư để trang trí. Trong đầu anh, đều là hình ảnh Tống Khinh Ca tức giận, còn có câu nói " Tôi không ngoại tình.. cấm không được vu tội cho tôi, cấm không được vu tội cho Bạn nhỏ Cố của tôi!"
Anh đột nhiên nghĩ đến những dòng chữ trong quyển tranh.. những bức tranh.. bé trai thì giống anh.. bé gái thì giống cô.