Cốc Tâm Lôi không mang theo giấy tờ tùy thân nên không thể chứng minh được thân phận với cảnh sát. Khi cảnh sát thẩm vấn, thái độ cô lại vênh váo, trả lời nhát gừng, không chịu phối hợp, tính tình thì kênh kiệu, một câu nhắc đến ba hai câu nhắc đến mẹ, khiến cho cảnh sát vô cùng dị ứng.
Mới đầu, cô còn dương dương tự đắc, không kiêng kỵ nói ra tên Cốc Vĩnh Thuần, nhưng Cốc Vĩnh Thuần là ai? Là người thường ngày xuất hiện trong các bản tin về các nhân vật quan trọng, khi cô vừa nói ra, cảnh sát liền cho là cô khoác lác, không ai chịu tin, cũng không ai muốn đi kiểm chứng.
Bất kể cô có làm thế nào, có mắng có chửi đến mấy thì cảnh sát vẫn giữ một thái độ kiên quyết, nói rằng cô là kẻ cắp, muốn vào trong biệt thự trộm đồ. Thậm chí, nghi ngờ cô có tiền án trước đó. Cuối cùng, không biết phải làm thế nào, cô đành nói ra tên Sang Lan Cầm.
Khi Sang Lan Cầm đến đồn cảnh sát thì Cốc Tâm Lôi đã sớm nổi giận lôi đình. Cô lớn chừng này mà chưa bao giờ bị ai làm nhục như vậy. Vì vậy, khi vừa thấy Sang Lan Cầm đến, không thèm để ý có cảnh sát ở đây liền nhao đến trách móc, không một chút nể nang:" Bác gái, bác làm cái gì mà bây giờ mới đến? Chẳng lẽ định để cháu ngủ qua đêm ở đây sao?"
Sang Lan Cầm mặc dù không được Sang lão cưng chiều, nhưng cũng xuất thân trong gia đình có cha làm cán bộ cao cấp. Ở bên châu Úc, quản lý quỹ tín dụng lớn, cũng là người có địa vị, người nào nhìn vào cũng khách khí tôn trọng. Thấy Cốc Tâm Lôi lên giọng với mình, bà vô cùng không vui:" Tâm Lôi, chúng ta về rồi hãy nói."
" Bác nói với bọn họ đi, rốt cuộc cháu là ai?" Cốc Tâm Lôi cảm thấy mình quá ủy khuất, trước giờ chưa có ai dám chất vấn cô, vậy mà hôm nay lại còn bị nói là có tiền án trước đó.
" Tâm Lôi?" Sang Lan Cầm cau mày, không vui nhưng cố nhịn.
" Cháu nói ba cháu là Cốc Vĩnh Thuần mà họ không tin?" Cốc Tâm Lôi tức giận nói:" Bảo họ gọi điện đến văn phòng làm việc của ba cháu, họ lại không chịu gọi, còn dám chất vấn cháu. Điện thoại cháu lại quên ở biệt thự nên không gọi cho ba được. Bác đến nói cho họ biết, cháu là ai đi."
Ách! Sang Lan Cầm nhíu mày, đến đồn cảnh sát còn chưa đủ mất mặt hay sao mà còn nói tên của ba mình ra. Đây không phải là muốn bôi nhọ danh dự ba mình sao? Cốc Vĩnh Thuần xuất sắc như vậy, khôn khéo như vậy, sao lại sinh ra một đứa con gái óc heo thế này:" Về nhà rồi hãy nói."
" Không được!" Cốc Tâm Lôi không chịu:" Cháu muốn họ phải xin lỗi cháu, những ai vừa vu tội cho cháu phải bị giam lại!"
" Cháu có đi hay không?" Sang Lan Cầm lạnh nhạt nhìn Cốc Tâm Lôi đúng là óc heo. Nhưng chuyện này, nếu như đến tai Cốc Vĩnh Thuần, hậu quả.. Không chỉ có Cốc gia mà Sang gia cũng vô cùng khó xử.
" Bác sao vậy?" Cốc Tâm Lôi không vui, bệnh tiểu thư lại bộc phát:" Bác mà không chứng minh được với họ, cháu không đi."
Sang Lan Cầm cầm cau mày:" Cháu thích ở đây thì cứ việc ở." Bà đang bề bộn việc, không có thời gian nói nhảm:" Bác về trước."
Mắt thấy Sang Lan Cầm đi, Cốc Tâm Lôi bất đắc dĩ vùng vằng đi theo. Ở thành phố Z này, chẳng quen biết ai mà cũng chẳng ai biết thân phận của cô. Nhưng không thể nào nuốt trôi cục tức này, vì vậy lại bắt đầu lải nhải:" Bác gái, bác sao thế? Đã bảo bác phải chứng minh thân phận của cháu với họ mà? Sao bác cứ sợ sệt cái gì thế."
Ách! Sang Lan Cầm đầu đầy vạch đen, thật đúng là không sợ đối thủ giỏi, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Trước đó, bà còn trông cậy vào Cốc Tâm Lôi có thể giúp Cố Phong Thành hồi tâm lại, không ngờ cô ta lại ngu ngốc thế này. Xem ra, Hải Luân vẫn là lựa chọn đúng đắn. Bà cau mày quát lên:" Nếu cháu không sợ chuyện hôm nay vào đồn công an bị đăng lên báo ngay mai thì ngậm miệng lại cho bác!"
Cốc Tâm Lôi hứ một tiếng:" Ai dám đăng?"
Sang Lan Cầm nhíu mày, cười nhạo:" Bọn họ dám bắt cháu vào đồn công an, chẳng lẽ lại không dám đăng lên? Cháu tưởng đây là thủ đô hay sao mà vênh váo?"
Cốc Tâm Lôi phẫn nộ, suy nghĩ gì đó:" Nhưng không thể để cho người khác khinh thường cháu như thế được."
" Có thể bước ra mà không làm sao, đã là tốt lắm rồi, còn muốn gì nữa hả?" Sang Lan Cầm mệt mỏi với mấy lời lải nhải của cô ta lắm rồi, bà dọa nạt:" Cháu cho rằng, chuyện này đến tai ba cháu, ba cháu sẽ bênh sao? Thân phận ba cháu thế nào mà cháu nghĩ ba sẽ can thiệp vào? Cháu có biết nghĩ không hả?"
Nghĩ đến ba mình vô cùng nghiêm khắc, Cốc Tâm Lôi đành im miệng.
" Sắp tới sẽ có cuộc bầu cử, nếu như người nào bắt được nhược điểm của ba cháu.." Bà ngừng một chút noi:" Tâm Lôi, cháu muốn ba cháu vì chuyện này mà bị ảnh hưởng không?"
Cốc Tâm Lôi đầu óc bã đậu đúng là bị dọa, chỉ chỉ vào đồn cảnh sát:" Nhưng vừa rồi cháu lỡ nói ba là Cốc Vĩnh Thuần rồi.."
" Không sao." Sang Lan Cầm thấy đã dọa được rồi, bắt đầu chuyển sang khuyên nhủ:" Bác đã nói chuyện với họ rồi, họ sẽ không dám nói bậy đâu." Vừa rồi, khi bà đến có hỏi mấy người cảnh sát. Cảnh sát nói rằng chỉ coi những lời Cốc Tâm Lôi nói là nói đùa.
" Bác gái, cảm ơn bác." Cốc Tâm Lôi cảm kích:" Nếu không có bác, lần này cháu gây họa rồi."
" Không có gì." Sang Lan Cầm nói:" Lần sau nhớ ăn nói cẩn thận."
" Bác gái, sau này kết hôn xong, bác nhất định phải bảo Phong Thành chuyển tập đoàn lên thủ đô." Cô suy nghĩ rồi, ở thành phố Z này chẳng ai coi cô ra gì cả:" Cháu không muốn ở đây."
" Đợi đến lúc đó rồi hãy nói." Sang Lan Cầm trong lòng cười lạnh, loại đồng đội ngu như heo này, bà làm sao mà dám liên minh cùng nữa? Chỉ sợ lại bán đứng bà lúc nào không biết. Huống chi, Cốc Tâm Lôi trừ gia thế ra, từ đầu đến chân chẳng có điểm nào phù hợp với tiêu chuẩn làm con dâu của bà.
" Cháu bị thế này là do Tống Khinh Ca hại!" Cốc Tâm Lôi nhớ đến vô cùng căm giận:" Cô ta bảo bảo an đưa cháu đi sau đó giao cho đồn cảnh sát."
Sang Lan Cầm lúc này mới sáng tỏ, đúng là ngu ngốc nên mới bị cả Tống Khinh Ca bỡn cợt.
" Cháu không thể bỏ qua được." Cốc Tâm Lôi bực bội:" Cháu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta đâu."
" Tâm Lôi." Óc heo ngu xuẩn này, nhưng thôi, tạm thời vẫn cần dùng đến:" Muốn xử lý Tống Khinh Ca không phải quá đơn giản sao?" Bà cười lạnh:" Cháu trực tiếp nói với nó là cháu đang mang thai con của Phong Thành, bảo đảm Tống Khinh Ca sẽ tức giận muốn chết."
" Nếu cô ta đến hỏi Phong Thành, không phải sẽ bại lộ sao?" Cốc Tâm Lôi nói.
" Không đâu." Sang Lan Cầm giọng cực lạnh, bà đã lên kế hoạch hết rồi:" Phong Thành vô cùng chán ghét nó, nhất định sẽ nói theo lời cháu."
" Phong Thành đã tỉnh lại chưa?" Cốc Tâm Lôi hỏi.
" Tỉnh rồi." Sang Lan Cầm dương mi, cả người nhẹ nhõm nói:" Hôm qua đã tỉnh lại." Cố Phong Thành đột nhiên tỉnh lại, điều này khiến cho các bác sĩ vô cùng kinh ngạc, gọi đây là kỳ tích trong y học. Bác sĩ nói chỉ cần qua hôm nay, có thể ra khỏi phòng IU, điều này khiến bà mừng vui không dứt.
" Bác gái, bây giờ chúng ta đến thăm Phong Thành đi!" Cốc Tâm Lôi không đợi được liền nói.
" Phong Thành vẫn ở trong IU." bà nói:" Chờ Phong Thành ra khỏi IU rồi hãy nói!" Vấn đề ly hôn của Tống Khinh Ca và Cố Phong Thành cũng đến lúc phải giải quyết rồi, bà tin chắc rằng lần này Cố Phong Thành sẽ không lưu luyến gì Tống Khinh Ca nữa. Còn Lục Khiết, 20 năm trước tôi thua, phải chạy sang châu Úc, nhưng 20 năm sau, tôi sẽ mang cả vốn lẫn lời về trả cho cô. Lần này.. tôi tuyệt đối không bỏ qua.
" Không được, cháu muốn gặp anh ấy!" Cốc Tâm Lôi không vui nói.
Sang Lan Cầm đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét cô, chờ mọi chuyện kết thúc, Bà sẽ gửi trả Cốc Tâm Lôi về thủ đô ngay lập tức.
Loại tư chất này mà đòi làm dâu Sang gia sao, tuyệt đối không thể được. Sang Lan Cầm thậm chí còn lo lắng, loại ngu ngốc này sẽ ảnh hưởng đến con cái đời sau.
--
Nửa tháng sau.
Sang Lan Cầm về biệt thự thì thấy Tống Khinh Ca đang thu thập quần áo sơ sinh, bình sữa, các thứ đồ chơi bỏ vào hộp. Cô đã đến thành nam của thành phố Z vào trong nghĩa trang mua một chỗ xây mộ, để chôn quần áo và di vật của Bạn nhỏ Cố.
Nhìn những đồ dùng con nít trong tay cô, Sang Lan Cầm lạnh lùng nói:" Những thứ này, đáng lẽ phải sớm vứt đi."
" Đây là những đồ vật sẽ được chôn ở mộ của Bạn nhỏ Cố." Tống Khinh Ca nhìn những thứ này, lại nghẹn ngào.
" Là sao? Tôi còn tưởng cô đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cút khỏi đây." Sắc mặt Sang Lan Cầm lạnh nhạt, lời nói vô cùng tàn nhẫn:" Chẳng qua chỉ là một tử thai, cô còn chuẩn bị cả mộ chôn quần áo, cô không sợ đứa bé hiện về không cho cô sinh thêm nữa sao?"
Tống Khinh Ca nghe xong, tức giận:" Bà là bà nội mà có thể nói ra những lời đó sao?"
Sang Lan Cầm cười lạnh:" Bà nội? Tôi không gánh nổi danh xưng này." Sau đó nói:" Chỉ có đứa bé trong bụng Tâm Lôi mới là cháu nội của tôi. Tôi và Phong Thành đối với đứa bé đó vô cùng mong đợi."
Sang Lan Cầm ngó quanh biệt thự:" Hôm nay tôi đến đây là muốn nói cho cô biết, hãy dọn tất cả đồ dùng của cô rồi cút ra khỏi biệt thự này."
Tống Khinh Ca bình thản, tay ôm những món đồ cho vào trong hộp:" Tôi là vợ hợp pháp của Phong Thành, tôi có quyền ở đây."
" Vợ hợp pháp? Rất nhanh sẽ không phải rồi." Sang Lan Cầm cười lạnh.
" Phong Thành muốn gặp cô." Sang Lan Cầm khinh miệt nói.
Tống Khinh Ca nghe xong, nhịp tim tăng nhanh, vui mừng nói:" Phong Thành tỉnh lại rồi?"
Sang Lan Cầm lạnh lùng nhìn cô:" Đúng, Phong Thành đã tỉnh, cô nên cảm tạ trời đất đi, nếu không.." Bà cười lạnh.
" Anh ấy đang ở đâu?" Tống Khinh Ca vui mừng, trong tim đều là Cố Phong Thành. Anh tỉnh lại liền muốn gặp cô, đối với cô tuyệt đối vui mừng.
Sang Lan Cầm lạnh giọng:" Sáng mai, Ô Tĩnh sẽ liên lạc với cô."
Biết anh không sao, tâm trạng Tống Khinh Ca vô cùng kích động, nghĩ đến ngày mai sẽ được gặp anh, cô khẩn trương không nói lên lời.
Nhìn bộ dạng vui mừng của cô, Sang Lan Cầm cười lạnh:" Nhanh nhanh thu dọn đồ đạc đi." Sau đó, hướng về Thím Thanh ở phòng khách nói:" Thím Thanh, chờ cô ta mang đồ đạc đi, tất cả phòng trong biệt thự dọn qua một lần cho tôi, tôi không muốn vương lại bất cứ thứ gì của cô ta, cho dù là một sợi tóc."
Sau đó bà quan sát phòng khách:" Quên mất, phải cho người đến sửa chữa lại mọi thứ, Phong Thành yêu Tâm Lôi như vậy, sao có thể để cho cô ấy dùng lại đồ của người khác."