Khảo Thần Làm Ơn Đi

Chương 20: Chương 20




“Hà Lạc sao rồi?” Giáo viên cố vấn hỏi giáo viên y tế.
“Cái này… Cơ thể của em ấy không có vấn đề gì, không biết vì sao lại ngất xỉu.” Giáo viên y tế ấp úng nói.
“Hà Lạc vẫn luôn rất khỏe mạnh.” Lưu Hồng An cúi đầu, sợ sệt nói: “Chưa từng ngất xỉu bao giờ, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy đột nhiên bất tỉnh, liệu có phải…”
Giáo viên cố vấn nhìn cậu ta, nghiêm túc nói: “Không có chứng cứ thì đừng đoán mò, miễn lại hàm oan bạn khác.”
“Em… em biết rồi.” Lưu Hồng An giả bộ rụt cổ, cố tỏ ra yếu đuối đáng thương, ánh mắt nhìn Hà Lạc lại lạnh lẽo oán độc.
Cậu ta biết hình tượng của Hà Lạc trong mắt các thầy cô rất hoàn hảo, chuyện lần này bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.

Cậu ta nhìn mấy giáo viên vây quanh giường Hà Lạc than ngắn thở dài, thầm nghĩ, không sao, chờ đến lúc các người nhìn thấy “bằng chứng”, tất nhiên sẽ không thèm quan tâm hắn nữa.

Hắn sẽ biến thành tên hề không ai để ý.
Lưu Hồng An siết chặt bàn tay nắm quai đeo cặp sách, lặng lẽ nở nụ cười, cũng đi đến bên giường Hà Lạc, lo lắng nhìn gương mặt xấu xí của hắn.

Làm sao đây? Càng nhìn càng thấy vui.
Không bao lâu sau hắn sẽ suy tim suy phổi mà chết ư? Tốt quá.
Nhóm giáo viên vốn đang ở văn phòng chờ Hà Lạc, nghe nói hắn té xỉu liền lật đật chạy tới xem xét tình hình, bây giờ quả thật người đang nằm bất tỉnh trên giường, khuôn mặt còn có mấy vết sưng đỏ rõ ràng, bọn họ an ủi một phen, trong mắt mấy giáo viên của Hà Lạc tràn ngập quan tâm, đau lòng thì thầm.
“Sao lại thành ra thế này? Tội thằng bé.”
“Haiz, tự dưng còn bị nghi ngờ đồn thổi mấy chuyện như vậy, không chừng nó khó chịu lắm.”
“Thằng bé này… haiz.”
Mấy giáo viên khác nhìn nhau, không khỏi bất đắc dĩ.

Tuy bọn họ đều nghĩ như vậy, nhưng đừng nói thẳng ra thế chứ, nói vậy có khác nào đang “tố cáo” học sinh bịa chuyện đâu, dù mấy thầy cô kia đều nghĩ thế, nhưng cái gì cũng phải có trình tự, trong lúc điều tra phải lấy được bằng chứng, nếu không chẳng phải bọn họ sẽ thành bao che thiên vị ư?
Chẳng hiểu quy tắc xã hội gì cả.
Bọn họ vừa trách mấy người kia nói năng không thèm kiêng nể, vừa thở dài nói bóng nói gió: “Chắc thằng bé này xui xẻo chọc phải đứa nào rồi.”
Lưu Hồng An xanh cả mặt, hóa ra không có ai tin tưởng cậu ta ư? Chết tiệt, trong mắt cậu ta lóe lên tia tàn nhẫn, đang định trực tiếp chất vấn, tay đã chạm đến khóa kéo cặp sách, cửa phòng y tế lại bị đẩy mạnh ra.

“Anh Lạc không sao chứ!?” x2
Hai người bạn cùng phòng của Hà Lạc và Lưu Hồng An lo lắng xông tới, đôi mắt có thần sáng như đèn pha lướt qua bóng Hà Lạc, phắt cái vọt đến trước giường hắn.
“Trời ơi, khuôn mặt bảnh bao của anh Lạc ơi! Trời kị lam nhan rồi!”
“Anh Lạc ngất thật rồi! Lam nhan bạc mệnh trời ơi!”
Hai thanh niên cao trên 1m8 khóc lóc than thở trước giường Hà Lạc, ai cũng nước mắt dàn giụa nắm chặt tay Hà Lạc, khóc như chết mẹ chết cha.
Chủ nhiệm khoa nhăn mày, giả bộ ho khan vài tiếng hấp dẫn sự chú ý của cả hai, nghiêm khắc nói: “Hà Lạc còn đang nghỉ ngơi, cứ đứng trước giường em ấy khóc lóc ầm ĩ thế làm gì? Còn không mau dừng lại?!”
Hai người giật mình, bây giờ mới thấy người đứng bên giường Hà Lạc như cây cột là chủ nhiệm khoa vĩ đại của bọn họ, vội vàng ứng lời đứng lên, chạy qua một bên đứng.
Nhưng bọn họ vẫn nhỏ giọng giải thích: “Bọn em không làm ồn, tình cảm của bọn em là thật.” Nói xong còn sụt sịt cái mũi đỏ bừng.
Chủ nhiệm khoa nguýt họ một cái, quyết định không thèm quan tâm tới “trò đùa” của họ, coi mình là thằng hề chắc? Đùa thế cũng đùa.
Cái nguýt này khiến hai người kia chợt nhớ tới điều gì đó, khoanh tay bước ra, trịnh trọng đứng trước mặt giáo viên.
“Lại sao nữa?” Chủ nhiệm khoa nhướng mày hỏi.

“Thầy ơi, chắc chắn anh Lạc không phải người như vậy, thầy đừng nghe người khác nói lung tung.” Thanh niên tỏ ra rất nghiêm túc, còn vội vàng chứng minh: “Anh Lạc thường ra ngoài đi làm, hai hôm trước vừa nói với bọn em đã tìm được một công việc không tồi, làm phục vụ ở quán cafe, đoạn video kia hẳn là lúc cậu ấy đang làm việc.”
“Khác với mọi người nghĩ, tuy trông anh Lạc là loại dễ xúc động tùy ý, nhưng thật ra cậu ấy rất bình tĩnh lý trí.

Trong lúc làm việc, chỉ cần khách không quá đáng, anh Lạc sẽ không đánh người như mấy thanh niên khác.”
Một người khác liên tục hùa theo: “Đúng vậy, không thể chỉ dựa vào một đoạn video mà nghi ngờ nhân cách của anh Lạc.

Hơn nữa trong video chỉ có gã khách động tay động chân với cậu ấy, anh Lạc vốn không kịp phản ứng.”
Chủ nhiệm khoa buồn cười nhìn bọn họ không ngừng huyên thuyên, trong lòng nghĩ mấy đứa bạn trọng tình trọng nghĩa như thế, tình cảm giữa bọn họ đúng là hiếm có, ngoài miệng lại nói: “Dù các em có nói thật thì thầy cũng không thể chỉ dựa vào lời các em để đưa ra kết luận ngay được, hơn nữa vấn đề nhân cách của em ấy cũng không phải vấn đề bên phòng muốn giải quyết.

Đó chỉ là suy đoán của học sinh, vấn đề bọn thầy cần giải quyết lần này là chuyện bạn Hà Lạc bị nghi ngờ gian lận trong những lần thi trước, đang xem xét có nên trao học bổng tiếp cho em ấy không.”
“Anh Lạc? Gian lận?” Hai người bạn cùng phòng lặp lại lần nữa, cười phá lên: “Sao thế được? Anh Lạc mà còn cần gian lận à, cậu ấy còn tham dự chương trình nghiên cứu sinh tự học đấy được chưa? Mấy cuộc thi vặt vãnh thế này còn cần phải gian lận? Đùa nhau chắc?”
“Đúng thế, hơn nữa mấy thầy cô là người hiểu rõ trình độ của anh Lạc nhất, với thực lực anh Lạc nhà em thì cần gì phải làm thế?” Hai người bọn họ cười hi hi ha ha như đang nghe được câu chuyện hài hước lắm.
Sao tổ giáo viên lại không nghĩ vậy được, đương nhiên họ rất hiểu năng lực của Hà Lạc, nếu hắn còn cần gian lận, thế thì còn ai có thể tự lực thi được thành tích tốt đây? Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, nói lại không thể nói vậy, giáo viên chủ nhiệm điều chỉnh sắc mặt, công tư phân minh nói: “Chưa kết luận được gì cả, đề nghị các em giữ vững quan điểm của mình, có lẽ có chứng cứ cũng chưa chắc đã đúng.” Nói xong còn đánh mắt sang nhìn Lưu Hồng An.

Mặt Lưu Hồng An đã sớm đen như mực, cậu ta thầm nghiến răng nguyền rủa thái độ của bạn cùng phòng đối với Hà Lạc.
Dựa vào đâu? Mọi người đều chung một phòng ngủ, vì sao lại làm thân với Hà Lạc mà xa lánh cậu ta? Chẳng lẽ vì hắn đẹp? Vì thành tích tốt? Hay là vì hắn có thể giúp đỡ người khác? Sao người ta có thể chỉ dựa vào những thứ đó để xác định giá trị của người khác? Không biết bao dung cho người khác ư? Không thể thông cảm cho nỗi khổ của người khác ư? Một lũ người nông cạn ích kỷ! Đáng chết đáng chết đáng chết!
Trong lòng cậu ta thầm mắng chửi, không chú ý tới ánh mắt chủ nhiệm khoa đang nhìn mình, biểu cảm dữ tợn không thể che giấu lọt vào mắt đối phương.
Chủ nhiệm khoa chau mày, trong lòng chợt bừng tỉnh, gần như hiểu hết suy nghĩ của Lưu Hồng An.

Cán cân vốn nghiêng về một bên thoáng cái chạm đáy, cảm thấy chuyện này sắp đến lúc chấm dứt.
Nhưng cái gì cũng phải có quá trình, chủ nhiệm khoa kêu vài tiếng khiến Lưu Hồng An tỉnh táo lại, nói với cậu ta: “Ai cũng biết rõ thực lực của Hà Lạc, nếu trước đó em nói thành tích của em ấy đều do gian lận, vậy chắc có bằng chứng chứ nhỉ? Lấy ra cho mọi người xem.”
Đây chỉ là một chuyện đơn giản, tuy ảnh hưởng hơi lớn nhưng rất dễ giải quyết, dù không thể đổi thành văn phòng thì cũng có thể nhỏ giọng lại, không ảnh hưởng tới Hà Lạc đang nghỉ ngơi, cũng coi như để chính hắn làm chứng.
Bởi vì suy nghĩ này, Hà Lạc rất tò mò nhìn Lưu Hồng An đã chuẩn bị trước, muốn xem cậu ta có thể lấy đâu ra chứng cứ chứng minh hắn gian lận.
Tạ Dục Nguyên đứng một bên lạnh lùng nhìn mọi người, thật ra từ lúc nhóm người này đi vào, sắc mặt y đã bắt đầu xấu đi.
Dù là họ Lưu mang ác ý với A Lạc của y hay tổ giáo viên và chủ nhiệm khoa bình thản đứng đó, hoặc là hai người bạn cùng phòng làm ầm làm ĩ chạy vào sau, trong mắt y đều là đang quấy rầy A Lạc nghỉ ngơi, những nhân vật đáng ghét cản trở thế giới hai người bọn họ.
Huống chi là vì những người kia, sự chú ý của A Lạc mới dời đi nơi khác, rõ ràng trước đó khi vừa tỉnh lại, trong mắt hắn chỉ có bóng dáng của y..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.