Hai người rất vất vả để hòa hoãn lại mối quan hệ nhưng vì xung đột lần này mà rơi xuống âm độ, về lại ký túc xá ai cũng không để ý tới ai, Lục Thâm nghiêm mặt nghe Kỷ Thanh Thiền ghi âm gửi cho Quan Minh Huân, câu chữ mềm dính đâm vào tim.
"Dạ, vậy anh đừng quên nha."
Giọng Kỷ Thanh Thiền ngậm ý cười trả lời Quan Minh Huân, như có như không liếc mắt nhìn biểu tình âm trầm của Lục Thâm, cậu thả điện thoại xuống, cầm quần áo treo trên ghế đi tới:
"Tôi đã nói với anh đừng xen vào chuyện của tôi."
Nói xong định đi tắm, mi mắt Lục Thâm lay động:
"Cậu cũng đã nói tôi có thể ra một điều kiện với cậu."
Câu nói lộ tính uy hiếp, thành công làm Kỷ Thanh Thiền dừng bước, cậu quay đầu lại, nhíu mày:
"Anh muốn thế nào?"
Lục Thâm nhìn chằm chằm người kiêu ngạo đối diện đang hếch cao chiếc cằm đường nét tinh xảo, lên trên một chút nữa là đôi môi mỏng mím chặt, Lục Thâm mở miệng:
Kỷ Thanh Thiền cười cười, đuôi mắt giương lên, lộ ra ngả ngớn: "Tôi muốn thấy Kỷ Thư Tình khó chịu, được không?"
Ánh mắt Lục Thâm hơi ngẩn ra, Kỷ Thanh Thiền đột nhiên tới gần, cúi người xuống chỉ cách người ngồi trên giường một nắm tay centimet, trong mắt nâu nhạt hiện ra tàn nhẫn, quỷ quyệt cười:
"Nếu người nắm được Kỷ Thư Tình trong tay là anh, vậy người bị tôi quyến rũ cũng sẽ là anh."
Lục Thâm cắn răng, ánh mắt tràn đầy sự tăm tối và ngượng ngùng vì bị nhìn thấu, một giây sau, Kỷ Thanh Thiền đột nhiên kề sát vào, thời điểm Lục Thâm chưa phản ứng liền mổ cái chốc lên khóe môi anh.
Đôi môi Kỷ Thanh Thiền rất mềm, co dãn tốt, lúc hôn lên khóe môi Lục Thâm cảm giác lành lạnh, mùi hương nhàn nhạt thấp thoáng.
Lục Thâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Thiền, Kỷ Thanh Thiền đã lui lại, hướng anh nháy mắt cười:
"Không phải anh muốn cái này sao?"
Nói xong, cậu đi tới toilet, không quan tâm ánh mắt của Lục Thâm đằng sau nhìn chằm chằm mình nguy hiểm cỡ nào.
Không phải anh muốn cái này sao?
Không phải anh muốn cái này sao?
Không phải anh muốn cái này sao?
Kỷ Thanh Thiền nhẹ giọng nói ra mấy chữ này quanh quẩn bên tai Lục Thâm thật lâu, Lục Thâm nghe vọng ra tiếng nước ào ào, cả người phẫn nộ do bị Kỷ Thanh Thiền ngả ngớn vạch trần.
Không đợi Kỷ Thanh Thiền đi ra, cửa phòng bị gõ vang, Lục Thâm nóng nảy ấm ức đi ra mở cửa, thấy Quan Minh Huân đứng ngoài cửa vẻ mặt mong đợi, Lục Thâm mở cửa xong cậu ta liền đàng hoàng đi vào trong.
Lục Thâm không vui dõi theo cậu ta: "Cậu làm gì?"
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.
Đang nói chuyện Quan Minh Huân đã chạy tới bên giường Kỷ Thanh Thiền đặt mông ngồi xuống, nâng cằm lên:
"Chờ Thanh Thiền đó, bọn tôi đi xem phim."
Lục Thâm đá đá chân kêu cậu ta ngồi trên ghế, chờ Quan Minh Huân chậc chậc hai tiếng mới nghe lời mà ngồi xuống, Lục Thâm hỏi:
"Phim gì?"
Quan Minh Huân từ trong túi tiền sờ soạng hai tấm vé xem phim ra nhìn nhìn:
"( Đấu Trường Ảo)."
"Mấy giờ?"
Quan Minh Huân hơi sửng sốt, kế tiếp biểu tình hơi phòng bị: "Làm gì vậy?"
"Tôi cũng chưa xem bộ đó."
Lục Thâm nói.
Chờ Kỷ Thanh Thiền tóc ướt đi ra, nhìn thấy nét mặt thoả mãn của Lục Thâm và gương mặt nóng nảy của Quan Minh Huân, Kỷ Thanh Thiền một bên lau tóc một bên hỏi sao vậy, Quan Minh Huân tức giận trả lời:
"Cậu ta cũng muốn đi."
Kỷ Thanh Thiền kinh ngạc nhìn về phía Lục Thâm, Lục Thâm vừa đặt vé xong, đối diện Kỷ Thanh Thiền:
"Nhanh sấy tóc đi, còn một tiếng nữa."
Nét mặt Kỷ Thanh Thiền hiền lành, vội vã gật đầu, đến tủ lấy máy sấy tóc, bởi vì máy sấy tóc đặt ở trên tủ cao nhất, Kỷ Thanh Thiền mang dép lê trơn tuột, "không cẩn thận" trượt chân sắp ngã xuống.
Quan Minh Huân nhanh tới đỡ, Lục Thâm đứng tại chỗ dần dần cau mày, biểu cảm đắc ý ban nãy cũng chậm rãi biến mất, Kỷ Thanh Thiền vẻ mặt "tiếc nuối":
"Lục ca, chân tôi đau, không đi xem phim được rồi, anh đi một mình đi, Minh Huân dẫn em đến phòng y tế được không?"
Quan Minh Huân tích cực vô cùng, nếu không phải Lục Thâm ở đây phỏng chừng đã trực tiếp ôm công chúa Kỷ Thanh Thiền đi ra ngoài, Lục Thâm đứng tại chỗ, không thốt nên lời mà nhìn theo hai người ra khỏi phòng ngủ.
Chua như một vại dấm lớn bị đổ.
Tình cảm thời thiếu niên thật khó tả, cho dù đối phương sai trái hư hỏng vẫn đâm đầu yêu thích, như một con cá khao khát bầu trời, như một con tàu giương buồm hướng tới một tảng băng trôi. Dù biết sẽ ôm thất vọng và khó chịu, thậm chí tan nát cõi lòng, vẫn bướng bỉnh cố chấp trong mắt chỉ có một người.
Sau 5 ngày, tất cả mọi người truyền ra tin Quan Minh Huân bỏ Kỷ Thư Tình, chuyện này khiến cho Lục Thâm vô tình bị liên lụy, bọn họ học chung một lớp, thường đi chung cả nhóm, từ hai ngày trước Kỷ Thư Tình cũng không ăn cơm với họ nữa, mà em trai bảo bối của Kỷ Thư Tình vẫn còn dán vào Quan Minh Huân.
Đồng dạng bị dán còn có Lục Thâm, dính vào anh cũng không phải ai khác, vẫn là Hàn Mạt Tử. Đám người bọn họ cơm nước xong đi về lớp, Quan Minh Huân và Kỷ Thanh Thiền đi phía trước, hai người cứ như là có nhiều chuyện nói không hết, Quan Minh Huân cao hơn Kỷ Thanh Thiền, mỗi lần Kỷ Thanh Thiền nói chuyện hắn đều cúi đầu chăm chú cẩn thận lắng nghe, ánh mắt càng không nỡ lòng rời khỏi người ta một giây.
Lục Thâm lạnh nhạt nhìn chằm chằm hai người đằng trước, Hàn Mạt Tử mới vừa kết thúc một đề tài, đang lo không có gì để nói tiếp, thuận theo ánh mắt Lục Thâm nhìn sang, cũng nhìn thấy hành động thân mật của Quan Minh Huân và Kỷ Thanh Thiền, cô ai nha một tiếng, ngữ khí lộ ra ước ao:
"Hai người họ thân mật ghê."
Lục Thâm quay đầu nhìn Hàn Mạt Tử, ánh mắt Hàn Mạt Tử lộ ra điểm bát quái và hiếu kỳ, Lục Thâm đột nhiên cau mày, giọng nói nghiêm túc:
"Đừng nói bậy."
Hàn Mạt Tử không nghĩ tới mình tùy tiện một câu đã được Lục Thâm đáp lại, cô nói:
"Tôi không có nói mò mà, cậu nhìn xem Quan Minh Huân vừa ôm eo Kỷ Thanh Thiền đó."
Đáy mắt Lục Thâm trầm ngâm, Hàn Mạt Tử chỉ là vô tâm, mà người biết nội tình như anh một khi nghe thấy sẽ lo lắng chuyện này bại lộ, chuyện của Quan Minh Huân thì không liên quan tới anh, nhưng Lục Thâm không muốn Kỷ Thanh Thiền bị ảnh hưởng, cho dù cậu sai đến đâu.
Lục Thâm mím môi, nhìn qua Hàn Mạt Tử:
"Cậu theo tôi lại đây."
Hàn Mạt Tử thụ sủng nhược kinh, đây là lần đầu Lục Thâm chủ động với cô, cô kích động cùng Lục Thâm đi tới góc ngoặt, Lục Thâm cắm tay vào túi quần cúi đầu nhìn nữ sinh đầy mặt mong đợi:
"Cậu đừng ra ngoài nói bừa."
Hàn Mạt Tử sững sờ, không phản ứng kịp Lục Thâm nói gì, Lục Thâm kiên nhẫn giải thích:
"Vừa nãy cậu nhìn thấy Quan Minh Huân và Kỷ Thanh Thiền rồi nói với tôi câu đó, đừng nói với người khác."
Hàn Mạt Tử trợn tròn mắt chớp hai cái, mới hiểu được ý Lục Thâm, cô không hiểu vì sao Lục Thâm trịnh trọng nhắc nhở việc này, nhưng cô cũng có tính toán riêng.
Hàn Mạt Tử gật gật đầu:"Được rồi tôi không nói."
Lục Thâm ừ một tiếng, Hàn Mạt Tử tiếp tục nói: "Thế nhưng tiệc sinh nhật tôi cậu phải tới nha."
Lục Thâm nhìn chằm chằm cô, Hàn Mạt Tử tăng thêm can đảm tiếp tục nói:
"Tuần sau tôi tổ chức sinh nhật, mời mọi người ăn cơm, cậu cũng tới nhé."
Lục Thâm trầm mặc hai giây, trong mắt có chút bất đắc dĩ và thỏa hiệp:
"Được."
edit @YinKeAi. beta @bihyuner
Tiệc sinh nhật Hàn Mạt Tử rất long trọng, được tổ chức tại nhà, cô gần như quen biết hết các bạn học, bao gồm Kỷ Thư Tình, và cả Quan Minh Huân cùng Kỷ Thanh Thiền.
Ngày đó Kỷ Thanh Thiền đi cùng Lục Thâm, hai người bắt xe đi chung, bầu không khí trong xe lạnh lùng, chạy đến một nửa, Lục Thâm đột nhiên đặt câu hỏi:
"Cậu và Quan Minh Huân sao rồi?"
Kỷ Thanh Thiền quay đầu nhìn anh:
"Sao trăng gì?"
Ánh mắt Lục Thâm hiện ra sự chế giễu: "Cậu biết tôi muốn hỏi gì mà?"
Kỷ Thanh Thiền nghiêng đầu, hướng Lục Thâm nở nụ cười, trong mắt phản chiếu ánh dương xuyên qua cửa kính xe, vốn là đôi mắt màu nâu nhạt như hổ phách thật xinh đẹp, hiện tại Lục Thâm chỉ cảm thấy chúng thật hư hỏng, hư đến nỗi khiến cho bản thân bất lực vì không thể xuống tay.
"Tối hôm qua anh ta nói thích tôi."
Ngữ khí Kỷ Thanh Thiền ngả ngớn, nhẹ như mây gió, ánh mắt Lục Thâm đột nhiên toát ra sự căng thẳng và chăm chú:
"Còn cậu?"
Kỷ Thanh Thiền mím môi, đáy mắt như có ý cười, âm thanh đè thấp: "Tôi nói để tôi suy nghĩ thêm."
"Cậu sẽ đáp ứng cậu ta?"
Lục Thâm như đang bức cung, giọng điệu hỏi dứt khoát, ngay cả anh cũng chưa phát hiện hô hấp của mình đột nhiên dồn dập, tim như treo giữa không trung.
Lục Thâm cắn răng, đem tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, cật lực áp chế tâm tình tò mò đến điên cuồng của mình, mạnh mẽ nói câu:
"Liên quan gì tới tôi."
Mặc dù nói không liên quan gì đến mình, thế nhưng vừa xuống xe, Lục Thâm nhìn Kỷ Thanh Thiền nhào thẳng về phía Quan Minh Huân đứng chờ ở ven đường, trong lòng anh đã đem Quan Minh Huân đâm thành cái sàng.
Tâm tình của anh rất tệ, vô cùng tệ, Hàn Mạt Tử ăn mặc lộng lẫy tới đón Lục Thâm, Lục Thâm chỉ lạnh lùng nói câu sinh nhật vui vẻ, đặt quà vào trong tay cô, sau đó đi theo thân ảnh của Kỷ Thanh Thiền và Quan Minh Huân.