Sau mười phút, cả người Lục Thâm ướt đẫm đi ra, Kỷ Thanh Thiền đã hết run rồi, nhưng ánh mắt vẫn còn trống rỗng.
Lục Thâm đứng cách xa 1 mét nhìn cậu hồi lâu, Kỷ Thanh Thiền mới chậm rãi ngẩng đầu lên, sợ hãi ngước nhìn Lục Thâm.
Lục Thâm nhíu chặt hàng lông mày, không nói gì, quay người đi tới chỗ để vali, lấy quần áo khô. Trong lòng anh vẫn còn tức giận lắm, nhưng cảnh tượng vừa rồi làm anh không nỡ nổi giận với Kỷ Thanh Thiền.
Anh chỉ có thể đè xuống cơn tức rồi thay đồ, ánh mắt nhìn qua Kỷ Thanh Thiền đã dần trấn định lại, liền đi ra cửa. Kỷ Thanh Thiền bất chợt giật mình, cậu cảnh giác hỏi:
"Anh làm gì đó?"
Lục Thâm quay đầu nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn tia không nỡ, anh mím môi không nói gì, xoay người mở cửa phòng, trầm mặc đi ra ngoài.
Kỷ Thanh Thiền cứ để mặc cả người ướt đẫm nằm trên giường, cậu mở to mắt nhìn đèn trần chói mắt, không thể ngủ được. Giường bên không có ai, không biết Lục Thâm đi đâu. Tay cậu vẫn luôn đặt trên lồng ngực phập phồng của mình, ngón tay bất giác run rẩy.
Cậu cảm thấy mình như một con quái vật, không, cậu chính là một con quái vật.
Kỷ Thanh Thiền giấu hết thảy tâm tình vào trong lòng, mím chặt môi, trên mặt không chút biểu tình, cảm thụ tâm tình kịch liệt đang va chạm sắp vỡ tan trong tim, rồi để tâm lý vốn đã vặn vẹo càng thêm dị dạng.
Không biết tới lúc nào, Kỷ Thanh Thiền đột nhiên nghe ngoài cửa truyền tới âm thanh mở cửa phòng, cậu bật dậy từ trên giường, trên mặt hiện vẻ hoảng sợ.
Lục Thâm ở cửa thấy Kỷ Thanh Thiền run lên một giây, sau đó tùy ý đóng cửa lại, vào phòng đổi dép. Ánh mắt Kỷ Thanh Thiền liên tục nhìn chằm chằm vào Lục Thâm, từ lúc anh đổi giày, đến lúc anh thay quần áo nằm lên giường.
Trong con ngươi Lục Thâm tràn đầy tia tức giận, nhìn Kỷ Thanh Thiền đang nằm ngang mình:
"Cậu nhìn cái gì?!"
Kỷ Thanh Thiền giật giật khóe môi, hướng ánh mắt sang chỗ khác, rồi xoay cả người qua hướng khác luôn.
Lục Thâm thật ra đã thuê phòng bên ngoài rồi, anh hận đến nỗi không muốn gặp lại Kỷ Thanh Thiền hay ở đó lâu thêm một giây. Nhưng trong căn phòng mới thuê, anh nhớ lại Kỷ Thanh Thiền lần trước đâm cây đinh vào tay mình, lại nghĩ tới vừa nãy nhìn thấy ngực Kỷ Thanh Thiền, và phản ứng cuồng loạn của cậu.
Vốn chỉ nghĩ vẩn vơ thôi, nhưng sau khi nằm trong phòng mới một tiếng, đầy đầu anh đều là những thứ này, tuy rằng hận, nhưng anh càng sợ Kỷ Thanh Thiền ở một mình trong phòng làm ra chuyện gì không thể cứu vãn.
Cho nên anh quay về.
Mới nãy nhìn thấy Kỷ Thanh Thiền dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn mình chằm chằm, Lục Thâm cư nhiên cảm nhận được sự ỷ lại từ bên trong. Anh nghĩ, chắc chắn là anh điên rồi, mới nhìn ra được Kỷ Thanh Thiền ỷ lại mình.
#Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.
Hôm sau vừa rạng sáng cả đoàn đã bắt đầu leo núi, Lục Thâm vẫn không nói chuyện với Kỷ Thanh Thiền, ra khỏi phòng liền đi thẳng sang đội ngũ lớp 12.
Mọi người cùng nhau leo núi, chỉ là lớp dưới đi trước, lớp lớn thì đi sau.
Lục Thâm trong đội ngũ nhìn thấy Hàn Mạt Tử, cô gái vừa thấy anh đã hoảng sợ trốn đằng sau, ánh mắt Lục Thâm băng lãnh, bao bọc chán ghét, không muốn nhìn cô lấy một cái.
Hôm qua Lục Thâm vừa uống sữa bò xong rất đã nhận ra có gì đó sai sai, sau đó có người mở cửa ra, Hàn Mạt Tử cầm thẻ phòng tiến vào, vẻ mặt thẹn thùng nhìn Lục Thâm, muốn Lục Thâm làm với cô chứ đừng kìm nén.
Lục Thâm bị Kỷ Thanh Thiền lừa dối mà giận dữ, không cách nào nhịn được oan ức, sức mạnh trong thân thể lại liều mạng muốn bạo phát cùng lúc, anh chưa từng tức giận đến như vậy, thiếu chút nữa bóp chết Hàn Mạt Tử.
Anh không ngừng gọi điện thoại cho Kỷ Thanh Thiền, nhưng cậu lại không nhận. Lục Thâm bắt Hàn Mạt Tử gọi, Hàn Mạt Tử bị Lục Thâm hù sợ một bên khóc một bên gọi, mới gọi được Kỷ Thanh Thiền về.
Lục Thâm không hứng thú gì theo sát đoàn lớp 12 leo núi, do ngọn núi rất cao, nên còn chưa tới một nửa đã có rất nhiều người dừng ở đây nghỉ ngơi.
Lục Thâm hóa tức giận thành sức mạnh mà leo lên trên, leo được một nửa đã đuổi kịp đội ngũ lớp 11, lớp 11 vừa vặn leo đến khu nghỉ ngơi, rất nhiều học sinh ở đó mua nước và đồ lưu niệm.
Trời xui quỷ khiến anh gặp được Kỷ Thanh Thiền.
Kỷ Thanh Thiền ngồi một mình trên ghế đá, cầm chai nước suối ngửa đầu uống, do vận động nên mặt ửng đỏ lên. Lục Thâm nhìn vài giây, đột nhiên lấy lại tinh thần, oán hận mình mất tập trung.
Anh nghiêng đầu qua chỗ khác, tiếp tục cắm đầu trèo tiếp lên trên.
Mãi đến tận khi Lục Thâm lên đỉnh núi, mới tìm được chỗ nghỉ ngơi, nghỉ khoảng mười mấy phút, cả đoàn lớp 11 mới lên tới.
Các thầy giáo khối 11 gọi học sinh tập trung tại đây, muốn leo tiếp thì leo, không muốn leo nữa thì đi dạo xung quanh, sau hai giờ tập hợp ở đây.
Giải tán học sinh xong, mỗi lớp trưởng lớp 11 điểm danh học sinh trong lớp trước.
Lúc này Lục Thâm đã nghỉ ngơi xong, chuẩn bị trèo lên tiếp, mới vừa leo lên chưa tới mười bậc thang thì nghe được một nam sinh gọi:
"Kỷ Thanh Thiền đâu? Có ai thấy cậu ấy không?"
Chân Lục Thâm dừng một chút, anh quyết định không quay đầu, nhưng chân bất tri bất giác thả chậm lại, anh nghe được giọng nói nữ sinh trả lời:
"Vừa nãy tôi còn thấy cậu ấy mà, các cậu gọi cho cậu ấy chưa?"
...
Lục Thâm nghĩ thầm, gọi quần què gì nữa, điện thoại cậu ấy bị hư hôm qua rồi.
Lục Thâm buộc mình đừng quản chuyện vô bổ, nhưng anh vẫn không quản được chân của mình, mười mấy giây sau, Lục Thâm quay đầu, từ đường cũ xuống núi.
Xuống núi rất nhanh, không tới mười phút anh đã thấy chỗ hồi nãy Kỷ Thanh Thiền nghỉ ngơi. Lớp 12 leo lên tới đây rồi, bọn họ hỏi Lục Thâm sao lại đi xuống, Lục Thâm không tìm thấy Kỷ Thanh Thiền, tùy ý nói rơi đồ trên đường nên quay về kiếm.
edit @YinKeAi. beta @bihyuner
Không tìm được Kỷ Thanh Thiền, Lục Thâm tiếp tục đi xuống ngọn núi bên dưới. Vừa đi được 3 phút thù thấy một bóng lưng gầy gò, tay vịn bậc thang làm bằng sắt, chậm rãi đi xuống dưới chân núi.
Lục Thâm đứng đằng sau cậu không lên tiếng, nhíu mày chuyển ánh mắt lên chân Kỷ Thanh Thiền, cậu lết từng bước, chân trái nhấc lên không dám dùng sức.
Lục Thâm mắng câu mẹ nó.
Giọng anh không nhỏ, lập tức bị Kỷ Thanh Thiền nghe được. Kỷ Thanh Thiền dừng bước một hồi mới quay lại, thì thấy Lục Thâm đứng trên mình mấy bậc thang.
Hai người nhìn nhau không nói gì, trên trán Kỷ Thanh Thiền đều là mồ hôi, khuôn mặt còn đỏ hơn vừa nãy, cậu chớp mắt hai cái, nét mặt không thay đổi, xoay người khấp khểnh đi xuống núi lễ Phật.
Lục Thâm không nhanh không chậm đi sau cậu, nhìn chằm chằm chân trái cậu, do cậu mặc quần dài nên không nhìn thấy gì, mãi đến tận khi Kỷ Thanh Thiền đi khoảng một phút, Lục Thâm mới buồn bực mở miệng:
"Cậu bị làm sao?"
Kỷ Thanh Thiền dừng một tí, đau đến cắn răng, không quay đầu, chỉ lắc lắc:
"Không sao cả."
Ánh mắt Lục Thâm tối sầm dõi theo bóng lưng Kỷ Thanh Thiền, trong lòng lại tràn ra cơn tức, tiến lên hai ba bước, kéo Kỷ Thanh Thiền ép cậu dừng lại.
Kỷ Thanh Thiền cúi đầu rũ mắt không nhìn anh, ánh mắt Lục Thâm sáng quắc nhìn chăm chú cậu phút chốc, mới ngồi xổm xuống, vén lên ống quần chân trái Kỷ Thanh Thiền để nhìn.
Kỷ Thanh Thiền muốn tránh, vừa lui một bước đã đau đến mức hít ngụm khí lạnh. Lục Thâm tiếp tục vén lên thấy chỗ mắt cá chân Kỷ Thanh Thiền từ sau gót chân đến cẳng chân, đều sưng lớn gấp ba lúc thường, chỗ nghiêm trọng nhất đã bầm tím lên.
Lục Thâm ngẩng đầu nhìn Kỷ Thanh Thiền, Kỷ Thanh Thiền bĩu môi, không nói gì.
"Bị sao?"
Âm thanh Lục Thâm lạnh lùng đặt câu hỏi, Kỷ Thanh Thiền mím chặt môi, quyết định không mở miệng. Đáy mắt Lục Thâm ẩn tia tức giận:
"Con mẹ nó cậu câm à?"
Kỷ Thanh Thiền nắm chặt tay, hơi thở đầu mũi tăng thêm một ít, nửa ngày mới mở miệng:
"Liên quan gì tới anh."
Vẫn là lạnh lùng xem thường trước sau như một, Lục Thâm cười lạnh một tiếng, đứng lên bước qua một bên:
"Được, cậu xuống đi, còn mấy ngàn bậc thang nữa cậu có khí phách thì cứ xuống."
Kỷ Thanh Thiền không chút do dự tiếp tục đỡ tay vịn, chậm rãi đi xuống. Lưu lại Lục Thâm đứng tại chỗ thiếu chút nữa tăng xông mà chết, anh hận không thể nâng tảng đá lớn ven đường đập chết Kỷ Thanh Thiền, lúc đó tâm lý mới hả giận được. Lục Thâm nhìn cậu đi mười mấy bậc thang, sau đó dừng lại nghỉ ngơi.
Lục Thâm nhìn chằm chằm bóng lưng Kỷ Thanh Thiền, cơ hồ muốn đâm cậu thành cái sàng, mới đè xuống tâm trạng oán giận đi tới, lần thứ hai kéo Kỷ Thanh Thiền qua, ngồi xổm trước mặt cậu.
Kỷ Thanh Thiền rũ mắt nhìn anh:
"Anh làm gì?"
Lục Thâm nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn cậu:
"Hoặc là tôi cõng cậu xuống, hoặc là tôi trực tiếp đẩy cậu xuống."
Kỷ Thanh Thiền ngưng lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn phong cảnh xung quanh, sương khói lượn lờ quanh núi, cây xanh râm mát, còn có cả dòng suối và tiếng nước róc rách, thời điểm Lục Thâm chờ sắp hết kiên nhẫn, cuối cùng Kỷ Thanh Thiền nói:
"Đẩy tôi xuống cũng được đó."
Lục Thâm lại mắng câu mẹ nó, lần này không đợi Kỷ Thanh Thiền có động tác gì, anh trực tiếp trở tay ôm lấy đùi Kỷ Thanh Thiền, cưỡng chế khóa người lên lưng mình, không đợi Kỷ Thanh Thiền phản ứng hay phản kháng, Lục Thâm liền đứng lên. Động tác như thế thật ra rất nguy hiểm nếu cả người Kỷ Thanh Thiền không nằm nhoài trên lưng Lục Thâm.
Lục Thâm nghiêng đầu nhìn cậu:
"Tôi không muốn chết chung với cậu."
Kỷ Thanh Thiền quật cường mím môi, chậm rãi dựa vào lưng Lục Thâm. Lục Thâm xuống núi rất nhanh, cho dù trên lưng cõng Kỷ Thanh Thiền, cũng không có áp lực lớn.
Kỷ Thanh Thiền nghe tiếng hít thở Lục Thâm hơi ồ ồ, thấy thái dương anh thấm mồ hôi, khẽ thở dài một tiếng, trong mắt rốt cục bao trùm chút thương cảm và không nỡ. Bên tai Lục Thâm chỉ có tiếng hít thở của Kỷ Thanh Thiền và âm thanh tự nhiên của núi rừng, mãi đến lúc anh đi khoảng hai mươi phút, chợt nghe người trên lưng phát ra thanh âm rất nhỏ, cậu nói:
"Chuyện hôm qua, xin lỗi anh!"
#Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.
Lòng bàn chân Lục Thâm mềm nhũn thiếu chút nữa đã đạp hụt. Kỷ Thanh Thiền hú hồn ôm lấy cổ anh, hai người sợ muốn chết. Môi Lục Thâm giật giật, tâm tình khôi phục thì giọng nói vênh vang đắc ý đặt câu hỏi:
"Cậu mới nói cái gì, tôi nghe không rõ."
Kỷ Thanh Thiền nghi ngờ nhìn sườn mặt Lục Thâm, giữa chân mày chợt ánh lên vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn lên tiếng:
"Tôi xin lỗi về việc hôm qua."
Lần này cậu không chỉ nói nhỏ hơn, mà tốc độ còn nhanh hơn, đôi môi Lục Thâm cong lên càng cao:
"Coi như cậu nói xin lỗi, tôi cũng không định tha cho cậu."
Kỷ Thanh Thiền "ừ" một tiếng:
"Tôi biết. Vậy thì tại sao anh muốn cõng tôi xuống núi?"
Lục Thâm cuống lên, giọng anh cất cao mấy độ:
"Đàn anh quan tâm đàn em không được à?"
Kỷ Thanh Thiền lại "ừ" một tiếng, cậu úp đầu nằm sấp nơi bả vai Lục Thâm, mặt hai người cũng sắp dán vào nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ hai má và hô hấp của đối phương, ôn tồn mà ám muội, Kỷ Thanh Thiền nhẹ giọng mở miệng, âm thanh trong trẻo làm nũng: