[Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!

Chương 4: Nên nhớ trong ngôi nhà này tôi mới là chủ



Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành về đến nhà của Vương Nguyên thì cậu cũng tạm biệt Lưu Chí Hoành rồi đi vào trong. Vương Nguyên nhìn ngôi biệt thự xa hoa hào nhoáng trước mặt thở dài một hơi rồi cũng bước vào bên trong. Nói thật ra thì trong lòng Vương Nguyên chẳng muốn về căn nhà này một chút nào, nếu không phải căn nhà này là căn nhà mà mẹ cậu để lại cho cậu thì cậu còn lâu mới về đó.

Vương Nguyên vừa mở cửa nhà ra thì bên trong đã truyền đến tiếng cười nói của mấy người phụ nữ. Cậu bước vào nhà thay dép sau đó liếc nhìn về phía đám người kia một cái rồi cũng lạnh nhạt bỏ đi lên lầu. Bước chân vừa mới bước đến cầu thang đã nghe tiếng nói chanh chua của một người phụ nữ vang lên.

"Về nhà rồi không biết chào hỏi ai à?"

Vương Nguyên quay người lại, cậu nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy mày đen đang giương mặt nhìn cậu. Vương Nguyên nhìn thẳng vào mắt bà ta khẽ nhếch môi lên cao ngạo nói.

"Bà nên nhớ căn nhà bà đang ngồi này đứng tên ai? Tiền bà dùng trong nhà này là tài sản của ai. Không muốn ở đây có thể cuốn gói cút đi. Hạng người như bà cũng xứng để nói tôi sao, bà là cái gì để tôi phải chào bà?"

Mấy người ngồi trên sofa nghe Vương Nguyên đáp trả liền kinh ngạc, đến cả người phụ nữ mặc váy đen kia cũng bị lời cậu nói dọa cho sợ.

"Thiếu Gia, cậu về rồi." Lúc này người làm ở trong bếp chạy ra cúi đầu chào cậu.

Vương Nguyên nhìn Quản Gia trong nhà một cái rồi cũng khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn về phía ghế sofa mà lạnh nhạt lên tiếng.

"Từ ngày mai để việc nhà cho bọn họ làm, nếu như bọn họ không làm thì gọi bảo vệ đuổi đám người đó ra khỏi đây cho tôi."

"Nhưng mà Thiếu Gia....nếu như vậy e là Lão Gia sẽ không vui." Quản Gia khó xử nói.



"Ông ta dám không vui thì bảo ông ta cùng bọn họ cút cùng một thể. Nên nhớ trong ngôi nhà này tôi mới là chủ." Vương Nguyên lạnh nhạt nói xong liền quay người bỏ lên phòng.

Phòng của Vương Nguyên ở tầng 3, bên trên tầng 3 cũng chỉ có một phòng cậu là phòng ngủ còn lại là phòng vẽ, phòng nhạc và thư phòng. Bình thường không có sự cho phép của cậu sẽ không ai dám lên đây cả, ngay cả cha cậu cũng chẳng dám lên khi không có sự cho phép của cậu.

Vương Nguyên vào phòng, cậu thả người xuống chiếc giường êm ái kia định làm một giấc thì điện thoại reo lên. Cậu nhìn màng hình điện thoại là số của cha cậu thì cũng bắt máy.

"Chuyện gì?"

[Vừa về lại nhà đã mắng người là như thế nào? Sống ở ngoài mấy năm học được chút bản lĩnh rồi?]

"Chuyện của tôi đến lượt ông quản? Nếu không phải đám vợ lẻ kia của ông khơi chuyện với tôi trước thì tôi cũng lười để ý đến họ."

[Không thể sống cùng họ yên ổn à? Con xem tài sản công ty tất cả mọi thứ sau này đều là của con con còn chấp nhất với bọn họ làm gì?]

"Vậy thì theo như tôi nói đi, hơn nữa ông tự mình đi nói với bọn họ đừng làm phiền tôi. Nếu không phải ông bảo tôi về thì tôi sớm đã thi vào trường ở Thành Phố S. Còn ông không dạy dỗ được họ thì ông cùng họ chuyển sang biệt thự khác ở đi, nơi này để lại tôi ở một mình."

[Thằng nhóc này, từ khi nào tính khí lại trở nên như vậy?]

"Mặc kệ tôi, ông lo chuyện của ông đi thật phiền phức."



Vương Nguyên nói xong liền tắt máy quăng điện thoại sang một bên mà không để cho cha cậu có cơ hội nói thêm câu nào. Đám vợ lẻ của cha cậu cũng thật biết diễn trò, lại còn dám mách lẽo trước với cha cậu. Chỉ có điều Vương Nguyên sống bên ngoài 4 năm nay vốn đã chẳng sợ cha cậu rồi, mà cho dù bọn họ có mách lẽo thì cha cậu sẽ làm gì được cậu chứ.

Nói chuyện điện thoại với cha mình xong thì Vương Nguyên cũng lăn ra ngủ, cậu ngủ một giấc đến tận 14 giờ chiều mới tỉnh lại, đến cả cơm trưa cũng không dùng. Vương Nguyên thức giấc xong cũng xuống nhà lấp đầy cái bao tử trống rỗng của mình trước.

Vương Nguyên vào nhà ăn thì Quản Gia cũng dọn thức ăn lên.

"Thiếu Gia thức ăn tôi vừa làm xong mời ngài dùng ạ. Hoa quả tôi sẽ gọt sẵn rồi đem lên cho ngài."

"Ừm, lấy cho tôi một ly nước." Vương Nguyên nói.

Quản Gia nghe thấy cậu nói cũng nhanh chóng lấy nước đến. Vương Nguyên nhìn ông một cái rồi cũng ra hiệu cho ông rời đi sau đó mới bắt đầu dùng bữa. Trong lúc Vương Nguyên đang ăn thì có một bé gái mặc váy hoa màu trắng chạy vào ôm chân cậu.

"Anh Vương Nguyên, sáng giờ anh ở đâu vậy ạ em tìm anh mãi mà không thấy anh." Bé gái ngây thơ nhìn cậu hỏi.

Vương Nguyên nhìn thấy bé gái đang ôm chân mình cũng bỏ đôi đũa trên tay xuống bế cô bé lên để cô bé ngồi kế bên mình.

"Tiểu Lan ngồi yên để anh ăn cơm đã nhé, sau đó sẽ chơi với Tiểu Lan." Vương Nguyên xoa xoa đầu của bé gái kia nói.

Bé gái kia gật đầu rồi cũng ngoan ngoãn ngồi đợi Vương Nguyên dùng cơm. Còn Vương Nguyên thấy cô bé ngồi yên ngoan ngoãn thì cũng dùng cơm. Đối với người trong nhà này có lẽ cậu thích nhất chính là cô bé Vương Hiểu Lan này cùng với mẹ cô bé là Tư Bạch Vân. Mặc dù Tư Bạch Vân cũng là vợ lẻ của cha cậu nhưng cô ta biết điều hơn đám đàn bà chua ngoa kia nhiều, có lẽ nhờ vậy mà cậu mới thuận mắt với bọn họ. Hơn nữa cô bé Vương Hiểu Lan này cũng rất ngây thơ trong sáng, quả thật cậu không ghét được.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.