[Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!

Chương 2: Em là Vương Tuấn Khải



Âu Nhã đang nói về nội quy và bầu ban cán sự lớp thì ở ngoài có một thiếu niên cao ráo đội trên đầu một cái nón che đi hết nửa khuôn mặt chỉ để lộ khóe môi gõ nhẹ lên cửa mấy cái thu hút sự chú ý của mọi người. Âu Nhã nhìn ra cửa cất giọng hỏi.

"Em là học sinh của A1 sao?"

Thiếu niên gật đầu, âm thanh có chút lạnh nhạt xa cách vang lên.

"Em là Vương Tuấn Khải."

Vương Nguyên ngồi ở bàn cuối vốn không để ý đến, vừa nghe thấy ba chữ Vương Tuấn Khải cũng ngẫn đầu lên nhìn xem thử người có số điểm thi biến thái kia trông như thế nào.

Phía trên cửa lớp, Âu Nhã kiểm tra xác nhận là có tên Vương Tuấn Khải thì cũng để Vương Tuấn Khải vào trong. Vương Tuấn Khải bước vào lớp, anh nhìn xung quanh thấy chỗ của Vương Nguyên còn trống thì cũng đi về phía cậu.

Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải từ từ tiến đến chỗ mình thì cũng dời mắt sang chỗ khác, để không Vương Tuấn Khải lại nghĩ cậu biến thái chưa gì đã nhìn anh đến không muốn dời mắt.

Vương Tuấn Khải đi đến cuối bàn rồi cũng ngồi xuống, anh khẽ liếc nhìn sang Vương Nguyên đang xem điện thoại kia một cái rồi cũng lấy điện thoại ra xem. Vương Tuấn Khải đối với mọi thứ ở trường học này chẳng có hứng thú, à không phải nói là Vương Tuấn Khải đối với thế giới xung quanh mình một chút hứng thú cũng chẳng có.

Âu Nhã đứng ở bàn giáo viên phổ biến nội quy xong rồi thì cũng bắt đầu bầu ban cán sự lớp.

"Bạn học Tuấn Khải là người có thành tích cao nhất của lớp chúng ta, trước mắt để bạn làm lớp trưởng các em thấy như thế nào?"

Không đợi cả lớp trả lời Vương Tuấn Khải đã lên tiếng.

"Thưa cô, em sẽ không làm lớp trưởng. Hơn nữa, em cũng không có thời gian để quản lí các bạn mong cô chọn người khác."

Âu Nhã nghe Vương Tuấn Khải nói thì có chút không hài lòng nhưng rồi cũng chọn người khác làm lớp trưởng. Sau khi chọn lựa và biểu quyết của các bạn trong lớp thì Mã Gia Kỳ là lớp trưởng, Đinh Trình Hâm là lớp phó học tập, Chu Chí Hâm là lớp phó văn thể, Triệu Hạ Nguyệt là lớp phó của lớp thể dục.

Bầu ban cán sự xong thì Âu Nhã cũng cho mọi người tan học. Vương Tuấn Khải vừa nghe được tan học liền đứng lên rời đi, nhưng do vội quá khiến chân anh mắc phải chân bàn mà ngã người về phía trước cũng may anh không ngã xuống đất nhưng vì mắc phải chân bàn nên đã làm cho cái nón trên đầu rơi ra.

Vương Nguyên lúc này mới nhìn rõ dung mạo của Vương Tuấn Khải, người này có đôi mắt màu xám tro, mày kiếm, môi mỏng, mũi cao, ngũ quan tinh sảo nhìn vào cứ ngỡ là một tác phẩm mỹ thuật được chạm khắc tinh tế đang phô bày ra trước mắt để người khác chiêm ngưỡng.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều đổ lên người mình liền cúi xuống nhặt nón ở dưới sàn đội lên rồi lạnh nhạt rời đi trước. Bạn học xung quanh cũng lần lượt rời đi, chỉ có Vương Nguyên là ngồi lại đợi mọi người đi hết rồi cậu mới lặng lẽ đứng lên rời khỏi phòng học.

Vương Nguyên như lời hẹn lúc nãy với Lưu Chí Hoành mà đi ra ngoài cổng lớn của trường tìm kiếm Lưu Chí Hoành. Vương Nguyên nhìn quanh một lượt không thấy bóng dáng của Lưu Chí Hoành đâu thì cũng đi đến cạnh vách tường đứng tựa lưng lên đó mà đợi người.

Vương Nguyên đứng đợi cả nửa ngày không thấy Lưu Chí Hoành đâu liền nhăn mày khó chịu. Tên chân ngắn Lưu Chí Hoành đó rốt cuộc là chạy đi đâu rồi? Cậu đứng đợi từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy Lưu Chí Hoành xuất hiện. Vương Nguyên đang lúc bực mình thì thấy Vương Tuấn Khải đang bị một nhóm người đuổi theo chạy vào con hẽm nhỏ, Vương Nguyên thấy tò mò liền đi theo xem thử.

Vương Tuấn Khải chạy vào con hẽm phía sau trường học liền dừng lại không chạy nữa, anh nâng mắt nhìn đám người trước mặt lạnh nhạt nói.

"Là ông ta phái các người đến?"

"Tiểu Thiếu Gia ngài đừng làm khó bọn thuộc hạ." Một người trong nhóm người đuổi theo Vương Tuấn Khải lên tiếng.

"Tôi đâu có làm khó các người? Ngược lại là các người không phải quay về nói không tìm thấy tôi là xong chuyện rồi sao?" Vương Tuấn Khải nhếch môi lạnh nhạt nói.

"Tiểu Tổ Tông của tôi ơi, nếu không đưa được cậu về thì mạng chúng tôi cũng khó mà giữ đó." Người đàn ông trong nhóm người kia thở dài bất đắt dĩ nói.

"Mặc kệ các người, tôi sẽ không về. Nếu các người còn đuổi theo đừng trách tôi." Vương Tuấn Khải nhìn mấy người bọn họ lạnh nhạt nói.

"Vậy chúng tôi đành đắc tội rồi, lên đi bắt Thiếu Gia về." Người cầm đầu trong nhóm ra lệnh.

Đám người kia nhận được lệnh liền xông lên bắt Vương Tuấn Khải, nhưng Vương Tuấn Khải dễ gì mà theo bọn họ về nên đám người kia vừa xông lên Vương Tuấn Khải liền ra đòn hạ mấy người bọn họ. Nhưng mà Vương Tuấn Khải có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thì vẫn có chỗ sơ suất, mấy người bắt anh lợi dụng điểm này liền ra đòn tấn công.

Vương Nguyên đứng ờ ngoài quan sát, thấy Vương Tuấn Khải không để ý phía sau có người tấn công mình liền nhặt hòn đá dưới chân ném vào tên đang tấn công ở phía sau anh giúp đỡ.

"Một đám người như vậy mà bắt nạt một học sinh cấp 3, các người còn có mặt mũi không vậy?" Vương Nguyên ở ngoài tiến vào nhìn đám người kia lạnh nhạt cất giọng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.