[Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!

Chương 18: Đi đứng kiểu gì thế hả bạn cùng bàn?



6 giờ sáng, Vương Nguyên mệt mỏi thức giấc từ trên giường rồi cũng ngáp ngắn ngáp dài đi vào nhà vệ sinh xử lý bản thân. Sau khi thay đồng phục gọn gàng xong cũng mang cặp xuống nhà dùng bữa sáng rồi đi học.

Hôm qua Lưu Chí Hoành có nhắn tin đến nói hôm nay mẹ cậu ta sẽ đưa cậu ta đến trường nên hôm nay Vương Nguyên cũng không đợi Lưu Chí Hoành mà ăn xong liền một mình đi học. Quản Gia có ngõ ý để tài xế đưa Vương Nguyên đi nhưng mà đã bị cậu cự tuyệt.

Vương Nguyên vừa bước ra khỏi nhà thì Phương Hiệp không biết ở đâu lại xuất hiện đi đến bên cạnh cậu nói.

"Vương Nguyên, cậu thật sự không muốn để tôi giải thích?"

"Đừng làm phiền tôi." Vương Nguyên lạnh nhạt nói xong liền đi nhanh về phía trước.

Cậu hiện tại chẳng muốn dính líu gì đến Phương Hiệp cả. Đừng nghĩ cậu không biết hôm qua là Phương Hiệp giở trò, muốn dùng quan hệ làm ăn giữa hai nhà ép cậu để ý hắn? Nằm mơ đi, Vương Nguyên cậu vốn không thích Vương Kiến Quy đời nào lại chịu cho ông ta mặt mũi?

Vương Nguyên đi nhanh về phía trước không chú ý liền đâm phải lưng của người khác mà ngã bật lại ra sau, cũng may người đó đỡ cậu lại kịp thời.

"Đi đứng kiểu gì thế hả bạn cùng bàn." Vương Tuấn Khải ôm eo Vương Nguyên nhìn cậu nhướn mày nói.

Vương Nguyên đứng lên, cậu vội nói.

"Xin lỗi, do đi vội quá nên không để ý đâm vào cậu rồi."

"Bỏ đi xin lỗi làm gì, cơ mà sao hôm nay lại đi học một mình rồi?"



"Lưu Chí Hoành được mẹ cậu ta đưa đi học rồi nên tôi đành đi một mình."

"À, hay thôi đi chung với tôi đi."

Vương Nguyên gật đầu rồi cũng cùng Vương Tuấn Khải đến trường. Vương Tuấn Khải đi bên cạnh Vương Nguyên khẽ nhếch khóe môi lên một cái, bạn cùng bàn của anh đúng là to gan, đến cả anh cũng dám tính kế. Đâu phải anh không biết lúc nãy là cậu cố ý đâm vào anh, giỏi lắm, dám lấy anh ra làm bia đỡ đạn.

Vương Nguyên đi bên cạnh Vương Tuấn Khải cũng khẽ liếc nhìn sang anh, cảm thấy anh không có điểm gì cho thấy là đã nhìn thấu cậu thì cũng an tâm mà đi học. Thật ra lúc nãy cậu vì không muốn dính liếu với Phương Hiệp mới cố tình đâm vào Vương Tuấn Khải đấy, cũng may anh không nhận ra.

Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đến trường rồi thì cũng vào bên trong lớp. Vương Tuấn Khải vừa đặt mông ngồi xuống ghế thì bên ngoài đã có hai người thiếu niên ở bên ngoài đi đến chỗ anh.

"Được đấy Vương Tuấn Khải, chạy từ Thành Phố S đến đây cũng chẳng chịu nói với tôi một tiếng?" Một trong hai người thiếu niên kia nói.

"Ngao Tử Dật, Lý Thiên Trạch? Chẳng phải hai người đang ở Anh sao? Làm sao lại chạy về đây?" Vương Tuấn Khải nhìn hai thiếu niên trước mặt nói.

"Cậu còn dám hỏi? Cậu chạy từ Thành Phố S đến đây, cha cậu cho người đi tìm cậu tìm đến chỗ tôi rồi. Nếu không phải Thiên Tỉ nói cậu đang ở đây tôi còn sợ cậu bị cha cậu bắt lại rồi?" Ngao Tử Dật nói.

"Tôi từ lâu đã giải quyết chuyện này rồi, hơn nữa lấy lý do này mà chạy đến đây tìm tôi thì có phải quá phô trương không? Nói đi từ Anh về đây tìm tôi có chuyện gì?" Vương Tuấn Khải nói.

"Cậu thật vô vị, bọn tôi ở bên đó bị đuổi về đây đấy. Nghe tin cậu ở đây liền đến đây học với cậu nè." Lý Thiên Trạch nói.

"Chung lớp?" Vương Tuấn Khải hỏi.

"Ờ." Ngao Tử Dật gật đầu nói.



Vương Nguyên ngồi một bên nghe mấy người Vương Tuấn Khải trò chuyện thì cũng làm ngơ đi mà lấy sách ra đọc. Vương Tuấn Khải liếc sang Vương Nguyên thấy cậu đọc sách thì cũng đuổi Ngao Tử Dật và Lý Thiên Trạch đi để cho cậu đọc sách.

Tiết học đầu tiên bắt đầu, Âu Nhã vào lớp thông báo về việc lớp có hai thành viên mới là Ngao Tử Dật và Lý Thiên Trạch rồi cũng thông báo lịch khai giảng của trường.

"Tuấn Khải, lễ khai giảng sắp đến em sẽ đại diện tân sinh viên phát biểu trước trường nhé?" Âu Nhã nhìn Vương Tuấn Khải nói.

"Em xin phép từ chối, cô để Vương Nguyên phát biểu đi ạ." Vương Tuấn Khải nói, hiện tại anh không muốn mình bị người khác chú ý đành để Vương Nguyên chắn cho anh vậy, xem như trả thù cậu chuyện lúc sáng.

"Chuyện này em và bạn Vương Nguyên thương lượng với nhau đi, cuối giờ gửi tin nhắn vào nhóm lớp thông báo kết quả cho cô là được rồi." Âu Nhã nói.

Vương Nguyên nghe Âu Nhã nói thì liếc sang Vương Tuấn Khải thì thầm.

"Cậu lấy tôi ra làm lá chắn làm gì? Điểm của tôi có cao bằng cậu đâu?"

"Tôi không muốn bị chú ý, bạn cùng bàn giúp đỡ đi." Vương Tuấn Khải nhỏ giọng nói.

"Chỉ lần này thôi đấy." Vương Nguyên liếc Vương Tuấn Khải nói.

Vương Tuấn Khải gật đầu, Vương Nguyên cũng chẳng có nói thêm gì mà bắt đầu bài học. Dù sao thì giúp đỡ Vương Tuấn Khải xem như cậu giúp bản thân mình đi. Vương Nguyên vốn có chút tâm tư riêng, mà chút tâm tư này cậu mới không để Vương Tuấn Khải biết đó.

Nói thật thì từ khi gặp Vương Tuấn Khải cậu đã bị anh thu hút, sau đó cùng anh đi ăn, trò chuyện rồi lại bị anh câu mất thần hồn rồi. Vương Nguyên từng thích qua Phương Hiệp, nên cậu biết tình cảm của cậu giành cho Vương Tuấn Khải đã không còn như bạn bè nữa rồi. Thôi thì lần này thay anh phát biểu cũng xem như giúp bản thân tránh đi nhiều tình địch đi, dù sao thì Vương Tuấn Khải cũng rất là đẹp trai mà.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.