Buổi đấu giá ở Ngạn Gia tổ chức quy mô lớn, hơn nữa cả hai giới Hắc Bạch Đạo đều đến vì Tuyết Liên. Vương Tuấn Khải đến với thân phận Karry còn dẫn theo Ngao Tử Dật và Dịch Dương Thiên Tỉ.
Khi Vương Tuấn Khải cùng Ngao Tử Dật và Dịch Dương Thiên Tỉ đi vào thì Tiểu Thư của Ngạn Gia Ngạn Ngưng đã đi đến bắt chuyện.
"Lão Đại Karry, không biết ngọn gió nào lại đưa anh đến đây vậy?"
"Vậy ý của Ngạn Tiểu Thư đây là Lão Đạo của chúng tôi không được đến à?" Dịch Dương Thiên Tỉ nhếch môi nói.
"Ấy tôi nào dám chứ, chỉ là nghe nói Lão Đại Karry trước giờ không tham gia mấy bữa tiệc như thế này, liệu lần này đến có phải là vì Tuyết Liên?" Ngạn Ngưng nhìn Vương Tuấn Khải ánh mắt dò xét.
"Ngạn Tiểu Thư, đừng nên thông minh quá." Ngao Tử Dật nói.
"Ô, vậy tôi không làm phiển nữa, các ngài tự nhiên." Ngạn Ngưng nói rồi cũng rời đi.
Vương Tuấn Khải vốn chẳng để tâm đến tiệc rượu gì gì cả, anh đi thẳng vào bên trong hội trường đâu giá đang trưng bày Tuyết Liên rồi lên tiếng.
"Tử Dật em xem thử có phải là hàng thật không?"
Ngao Tử Dật quan sát một lúc thì phát hiện hàng trưng bày là giả liền nói.
"Hàng trưng bày bên trên đó là giả, anh Tuấn Khải chúng ta có nên đợi không?"
"Đợi, anh muốn xem thử Ngạn Gia này có bao nhiêu lá gan dám đấu giá vật phẩm giả." Vương Tuấn Khải nhíu mày nói, nếu không phải anh đang cần Tuyết Liên làm thuốc giải độc cho Vương Nguyên thì anh sớm đã phá nát cái Ngạn Gia này rồi.
Tiệc rượu bên ngoài kết thúc, buổi đấu giá cũng được bắt đầu. Những vật phẩm lần lượt được đấu giá đều là hàng thật giá thật, chỉ tiếc Vương Tuấn Khải không để tâm ai muốn tranh thì tranh anh không quản.
"Tiếp theo đây là vật phẩm cuối cùng của ngày hôm nay Tuyết Liên. Bởi vì sợ có kẻ trộm cắp lẻn vào nên hàng trưng bày này là giả, sau khi đấu giá thành công Tuyết Liên thật sẽ được mang ra. Giá khởi điểm của Tuyết Liên 50 vạn, mỗi lần tăng giá không dưới 5 vạn." Ngạn Ngưng đứng trên sân khấu nói.
"60 vạn." An Thụy ra giá.
"80 vạn." Người trong hội trường ra giá.
"100 vạn." Người trong hội trường ra giá.
"150 vạn." An Thụy ra giá.
"300 vạn." Ngao Tử Dật ra giá.
"500 vạn." Đinh Huệ Lạc ra giá.
"1 triệu." Ngao Tử Dật ra giá.
Đinh Huệ Lạc nhìn sang phía Vương Tuấn Khải nhíu mày, con số đã lên đến 1 triệu tệ rồi, hiện tại vốn lưu động của Đinh Gia không có nhiều như vậy, mà Đinh Thị cũng đã bị thu mua rồi nên Đinh Huệ Lạc không có dư tiền để đẩy giá cao hơn nữa.
"2 triệu." Đinh Trân Lam ra giá.
"5 triệu." Vương Tuấn Khải ra giá.
Cả hội trường lúc này biết người ra giá là Karry nên cũng chẳng ai dám lên tiếng ra giá. Ngạn Ngưng đứng ở trên sân khấu nghe con số 5 triệu tệ đã không ai ra giá nữa thì khẽ nhíu mày. Vốn dĩ Tuyết Liên có thể bán đến 30 triệu nhưng vì Vương Tuấn Khải đã lên tiếng nên chẳng ai dám tranh với anh.
"5 triệu tệ lần thứ nhất, 5 triệu tệ lần thứ hai, 5 triệu tệ lần thứ ba, Tuyết Liên đã thuộc về ngài Karry." Ngạn Ngưng nói.
Tuyết Liên được đưa lên, Ngao Tử Dật cũng kiểm tra qua sau khi xác nhận là hàng thật mới quay sang Vương Tuấn Khải nói.
"Là hàng thật."
Vương Tuấn Khải gật đầu, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng hiểu ý thanh toán cho Ngạn Ngưng. Vương Tuấn Khải lấy được đồ cũng không nán lại lâu mà nhanh chóng cùng Dịch Dương Thiên Tỉ và Ngao Tử Dật rời đi.
Vừa ra đến cửa lớn nhóm 3 người Vương Tuấn Khải đã bị Ngạn Thế Hưng, Gia Chủ của Ngạn Gia chặn lại.
"Ngài Karry làm gì mà đi vội như thế? Con gái tôi có ý muốn mời ngài dùng bữa tối, không biết ngài có thời gian không?"
"Ngạn Lão Gia, Lão Đại của tôi không có thời gian đâu. Ông mau tránh đường đi." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
"Ngài Karry, nễ mặt tôi một chút đi." Ngạn Thế Hưng cười cười nói.
"Nễ mặt ông? Mau tránh ra tôi còn có việc làm lỡ mất thời gian của tôi con số các người có bán cả gia tài cũng không đền nỗi."
Vương Tuấn Khải đã lên tiếng Ngạn Thế Hưng cũng không thể không tránh đường để anh cùng Dịch Dương
Thiên Tỉ và Ngao Tử Dật rời đi. Quả thật thời gian của Karry là vàng ở trong Hắc Đạo ai mà không biết. Chỉ cần đứng nói chuyện một chút đã thu về lợi nhuận hàng trăm triệu rồi.
Vương Tuấn Khải ngồi vào xe, Ngao Tử Dật và Dịch Dương Thiên Tỉ cũng nhanh chóng lên xe rồi rời khỏi Ngạn Gia mà lái xe đưa Vương Tuấn Khải về lại Nguyệt Thự.
"Anh Tuấn Khải đúng là đào hoa nha, đi đâu cũng có người muốn tiếp cận." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
"Bọn chúng xứng sao, đến cả sách dép cho Nguyên Nguyên cũng không bì được." Vương Tuấn Khải thờ ơ nói, quả thật trong mắt anh không ai có thể sánh được với Vương Nguyên đâu nha.
"Quả thật là không bì được ha ha, Nguyên Nguyên nhà chúng ta lớn lên thanh tú như vậy mấy đứa ngoài kia làm gì sánh nỗi ha ha." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
"Lo lái xe đi, còn nói nữa thì tăng ca một tuần giải quyết cho xong việc ở Hắc Bang đi." Vương Tuấn Khải nhíu mày nói.
"Ấy không nói nữa, đừng bắt em tăng ca." Dịch Dương Thiên Tỉ vừa lái xe vừa nói.
Vương Tuấn Khải nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ hừ lạnh mấy tiếng chứ không thèm trả lời, cho chừa cái tội nói nhiều.