[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Chương 93: Vị Phu Nhân Này Bà Nhận Nhầm Người Rồi



Buổi tối sau khi dùng bữa xong Vương Tuấn Khải cũng phải đưa Vương Nguyên ra ngoài đi dạo, có cả Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đi cùng. Vương Tuấn Khải lái xe đến chợ đêm ở phố đêm thì cũng dừng xe đậu gần đó rồi xuống xe nắm lấy tay Vương Nguyên đi vào trong. Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm cũng đi theo phía sau.

Vương Nguyên đi cùng với Vương Tuấn Khải một lúc thì muốn ăn xiên nướng, tuy Vương Tuấn Khải không hài lòng nhưng vẫn phải mua cho Vương Nguyên vì cậu nhõng nhẽo không mua cho cậu là không được.

"Của em, chỉ được ăn một xiên ăn nhiều hơn một xiên thì về nhà quỳ 1 tiếng, 2 xiên thì 2 tiếng cứ thế mà tính." Vương Tuấn Khải đưa xiên nướng cho cậu nói.

"Anh thật đáng ghét, Trạch cũng nói em được ăn mà sao anh lại phạt em." Vương Nguyên bỉu môi không hài lòng nói.

"Ăn ít thôi, ăn mấy thứ này nửa đêm em lại đau bụng. Bảo bối sức khỏe của em nó đã không tốt rồi đừng làm anh càng thêm lo lắng." Vương Tuấn Khải dịu giọng hôn lên trán cậu nói.

Vương Nguyên nhìn dáng vẻ bất lực kia của anh thì cũng thôi không chọc ghẹo anh nữa, thật ra cậu thừa biết sức khỏe của mình như thế nào.

"Được rồi em đùa thôi, chỉ ăn một xiên." Vương Nguyên cầm một xiên thịt quơ quơ trước mặt anh nói.

Vương Tuấn Khải gật đầu, Vương Nguyên cũng vui vẻ vừa nắm tay vừa đi dạo vừa ăn xiên nướng. Vương Nguyên ăn được một nửa thì không ăn nữa mà đưa cho Vương Tuấn Khải ăn còn cậu thì chạy sang chỗ bán kem mua kem ăn.

Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm thấy Vương Nguyên tung tăng chạy đi thì cũng đến bên cạnh Vương Tuấn Khải thì thầm với anh.

"Người của Vương Gia và Wang Tộc đang theo dõi anh và anh dâu, cẩn thận một chút." Mã Gia Kỳ nói.

"Đã biết, cứ tiếp tục theo sát." Vương Tuấn Khải nói.

Vương Tuấn Khải ăn cây xiên thịt trên tay rồi đi đến chỗ của Vương Nguyên.

"Lại nghịch ngợm, nhưng ăn ít thôi cẩn thận lạnh bụng nghe không?" Vương Tuấn Khải gõ nhẹ lên trán cậu nói.

"Aaa, biết rồi mà. Anh thật là đáng ghét mà ha ha." Vương Nguyên vừa xoa trán vừa cười nói.

Ở phía xa, người của Vương Gia phát hiện có X đang đi chung với nhóm người của Vương Tuấn Khải thì bất ngờ mà thông báo lại cho người của Vương Gia.

"Lão Gia, hiện tại X và cả Mã Tổng đang ở đây chúng ta có gần đến không?"



(Đến, mời Tuấn Khải đưa theo Vương Nguyên về đây một chuyến.)

"Nếu họ không đồng ý thì sao ạ?"

(Đừng manh động, cứ theo dõi đi ta sẽ đến đó.)

"Vâng Lão Gia."

Sau khi thông báo cho chủ nhân xong đám người của Vương Gia cũng theo sát mấy người Vương Tuấn Khải.

Ở chỗ Vương Tuấn Khải, anh cùng cậu đi dạo một lát rồi thì cũng đi đến một quán bán nước ép mà ngồi xuống.

"Có mệt không em?" Vương Tuấn Khải ôn nhu hỏi Vương Nguyên.

"Em không sao mà, hơn nữa Thiên Trạch cũng nói nên hoạt động nhiều rồi còn gì?" Vương Nguyên cười nói.

"Em thấy tình trạng của anh dâu hiện tại cũng rất tốt nha. Anh Tuấn Khải anh cũng không cần phải quá đặt nặng vấn đề đâu. Tin tưởng vào anh dâu và khả năng của Dật đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà." Mã Gia Kỳ nói.

"Anh biết rồi, anh chỉ là lo lắng em ấy mệt thôi." Vương Tuấn Khải nói.

"Em không sao mà, nhưng sao nước ép và hoa quả vẫn chưa có nữa." Vương Nguyên nói.

"Đợi một chút sẽ có thôi, quán họ rất đông khách mà anh dâu." Đinh Trình Hâm nói.

Vương Nguyên gật đầu rồi cũng ngoan ngoãn tựa đầu lên vai Vương Tuấn Khải đợi nước ép và trái cây.

Đợi được một lúc thì cũng có, Vương Nguyên lấy ly nước ép cà rốt uống một hơi. Vương Tuấn Khải nhìn cậu chịu ăn như vậy thì cũng mừng, chỉ là toàn ăn những thứ linh ta linh tinh.

"Em đó, nếu ở nhà em chịu ăn những món ăn kia như vậy thì có tốt không?" Vương Tuấn Khải chỉ tay vào trán cậu nói.

"Aaa, em cũng có ăn mà anh không được bắt nạt em nếu không em không thèm nói chuyện với anh đâu. Hứ." Vương Nguyên giận dỗi nói.

"Được lắm, hôm nay còn dám đe dọa anh. Vương Nguyên em lớn gan rồi." Vương Tuấn Khải nói.



"Em chính là lớn gan đó ha ha ha, Khải chính là không thể đánh em. Lêu lêu anh." Vương Nguyên cười vui vẻ chọc Vương Tuấn Khải.

"Ha ha ha, hai anh thật trẻ con." Đinh Trình Hâm cười nói.

Mấy người Vương Tuấn Khải giỡn qua giỡn lại một lúc rồi cũng thanh toán tiền ra về. Vương Tuấn Khải nắm tay cậu đi ra đến cổng lớn của phố đêm thì gặp Jon Wang và Đinh Trân Lam. Vương Tuấn Khải chính là làm ngơ không biết họ nhưng lại bị họ chặn lại.

"Y gì?" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.

"Thiếu Gia, Lão Gia và Phu Nhân muốn gặp người." Người đàn ông mặt áo đen nói.

"Tôi không quen các người, tránh ra." Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói.

"Tuấn Khải, ta là mẹ con ta cần gặp con. Chúng ta tìm chỗ nào đó để nói chuyện trước đã có được không?"

Đinh Trân Lâm tiến đến nói.

"Vị Phu Nhân này bà nhận nhầm người rồi." Vương Tuấn Khải nhìn người mẹ đã xa cách mười mấy năm nói.

"Tuấn Khải, ta biết con không muốn nhìn thấy ta nhưng ta cần phải nói chuyện với con." Đinh Trân Lam nói.

"Chuyện gì?" Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói.

"Chúng ta đến chỗ khác nói, nơi này không tiện." Jon Wang tiến đến nói.

"Khải, không sao chúng ta đi nói chuyện với họ một chút." Vương Nguyên lắc lắc tay anh nói.

Vương Tuấn Khải gật đầu, anh nhìn Jon Wang lạnh nhạt nói.

"Dẫn đường."

Jon Wang gật đầu, sau đó liền đưa mấy người Vương Tuấn Khải đến một quán nước gần đó để nói chuyện.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.