Buổi tối, Vương Tuấn Khải trở về với cánh tay bị thương làm Vương Nguyên lo lắng mà vội chạy đến chỗ anh.
"Khải, làm sao vậy sao lại bị thương?" Vương Nguyên lo lắng hỏi.
"Anh không sao, vô tình bị thương thôi." Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào lòng nhẹ giọng nói.
"Quỷ mới tin anh, hức...vết thương có sâu lắm không...hức." Vương Nguyên cầm cánh tay anh nức nở hỏi.
"Không sâu, nói thật là chỉ vô tình bị quẹt trúng thôi." Vương Tuấn Khải hôn lên mắt cậu nói.
Anh sớm biết mình bị thương thì Vương Nguyên sẽ khóc mà, cũng chẳng biết là tên nào dám thuê người giết anh, nếu không phải anh thân thủ tốt thì sớm đã bị tên sát thủ đó đâm chết rồi.
"Về sau không có cho anh bị thương nữa, anh mà bị thương nữa em giận anh không thèm nói chuyện với anh nữa luôn cho anh xem." Vương Nguyên hít hít mũi nói.
"Rồi đều nghe theo lời em, lần này là anh bất cần khiến bản thân bị thương làm em lo lắng. Anh xin lỗi về sau anh sẽ chú ý hơn nữa không để bản thân bị thương." Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu nói.
"Um." Vương Nguyên gật đầu ngoan ngoan nằm trong lòng anh.
Đinh Trình Hâm đối diện nhìn thấy hai người bày một màng tình cảm thì không khỏi khinh bỉ, nhưng mà Vương Tuấn Khải là vì nguyên do gì mà bị thương?
Còn đang mãi suy nghĩ thì Đinh Trình Hâm đã bị Vương Tuấn Khải dùng một mảnh giấy ném vào đầu. Đinh Trình Hâm nhìn anh rồi lại nhìn xuống tờ giấy mà nhặt lên đọc, sau đó cũng làm theo chỉ dẫn trong giấy mà mở điện thoại lên xem, quả thật có tin nhắn từ Vương Tuấn Khải.
(Gia Kỳ ở ngoài vườn, muốn biết chuyện thì ra đó đừng có hỏi lung tung ở trước mặt Nguyên Nguyên.)
Đinh Trình Hâm đọc xong tin nhắn rồi cầm mẫu giấy kia vo cục lại rồi đi ra ngoài vườn tìm Mã Gia Kỳ.
Vương Tuấn Khải nhìn thấy Đinh Trình Hâm đi rồi thì cũng vỗ vỗ lên lưng Vương Nguyên nhỏ giọng nói.
"Bé cưng dậy nào anh phải đi tắm. Sau đó chúng ta ra vườn dùng tiệc."
Vương Nguyên gật gật đầu rồi chui từ lòng Vương Tuấn Khải ra đứng lên theo anh đi lên lầu đợi anh tắm ra rồi mới đi chung với anh ra vườn dự tiệc.
Vương Tuấn Khải tắm ra xong mặc một cái áo thun ngắn để lộ ra phần cánh tay bị thương, Vương Nguyên ngồi trên giường nhìn cánh tay quấn vải băng trắng kia của anh thì cũng bỉu môi một cái rồi cùng anh đi ra vườn.
Vươn Tuấn Khải cùng cậu đi ra vườn thì mọi người cũng đã có mặt đông đủ ở ngoài đó. Vương Tuấn Khải cùng với
Vương Nguyên ngồi xuống, thức ăn cũng được dọn lên.
"Gia Kỳ, hôn lễ của em và Trình Hâm khi nào thì tiến hành?" Vương Tuấn Khải nhấp một miếng rượu hỏi.
"Nhanh thôi, tháng sau em sắp xếp xong mọi việc sẽ cử hành." Mã Gia Kỳ xoa đầu Đinh Trình Hâm cười cười nói.
"À, đúng rồi quên nói chuyện của Nam Cảnh. Hiện tại Nam Cảnh đã là Hắc Bang rồi, sau này số lượng công việc của chúng ta cũng tăng lên rồi." Dịch Dương Thiên Tỉ vừa ăn thịt xiên nướng vừa nói.
"Đành chịu thôi, ai biểu Serry nó không muốn ở lại trong nước." Vương Duệ lắc đầu nói.
"Người có tình yêu ấy mà." Tống Văn Gia cười nói.
"Anh làm như mình không yêu ai vậy á, cũng như người ta thôi." Trương Chân Nguyên nói.
Cả đám nghe xong thì bật cười rồi cũng nầng ly lền chúc mừng mọi việc xuông sẻ.
"Ấy, ai ngoài kia mà lấp lấp ló ló vậy?" Hạ Tuấn Lâm nhìn về phía bóng đen ngoài kia nhíu mày nói.
Vương Tuấn Khải nhìn ra nhăn mày một cái, ám vệ trong tối liền hiện ra đi về phía đó bắt người.
Vương Nguyên cũng nhìn theo nhưng bị Vương Tuấn Khải chặn lại, anh đưa vào tay cậu một xiên thịt nướng nói.
"Tập trung dùng bữa đi em ham vui cái gì?"
Vương Nguyên bỉu môi, cậu nhận lấy xiên thịt của anh rồi cũng ngoan ngoãn ngồi ăn.
Người bị ám vệ bắt vào là Tiểu Thanh bạn gái của Vũ Phong, Vũ Phong thì thấy thì nhíu mày thật chặt lại.
"Qui định anh đã nói với em em nghe không hiểu?" Vũ Phong nhìn Tiểu Thanh khó chịu nói.
"Không có, em nghe thấy tiếng cười đùa nên em mới ra nhìn thử xem." Tiểu Thanh nhìn Vũ Phong lắc đầu uất ức nói.
"Phong, bạn gái của anh lúc sáng xem tôi như người hầu mà ra lệnh đấy. Còn có, cô ta đến đây cũng sẽ như những người khác mà phục vụ cho anh ba và anh dâu nhưng cô ta lại ỷ mình là bạn gái anh mà ngông cuồng tự đắt, anh nên xem sét." Đinh Trình Hâm nhìn về phía Vũ Phong nói.
"Theo như qui định mà làm, giải xuống dưới xử lý đi. Còn nữa Phong ngày mai tự đi nhận phạt vì lỗi của mình đi." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
Không phải anh không biết cô ta có mục đích gì, muốn làm chủ nhân nơi này, đúng là ảo tưởng. Ngày đầu tiên thấy ánh mắt cô ta nhìn anh và Vương Nguyên thì anh đã sớm nhận ra rồi, chỉ là không ngờ đến cô ta chưa được hai ngày đã lộ mặt thật ra. Nếu Vũ Phong không nhìn ra thì anh cũng sẽ xử lý cô ta sớm thôi, để trong nhà lâu thì không nền.
Người bị lôi đi, Vũ Phong cũng chẳng có gì tiếc nuối mà cùng mọi người vui vẻ ăn uống.
"An nam nudng va rau cu nuing di be cung ding chi an thit." Vuong Tuan khai dua may xien nam cung may
xiên rau củ nướng sang cho cậu dùng.
Vương Nguyên cũng không thể làm trái ý anh được nên cũng ngoan ngoãn mà ăn hết.
Sau khi ăn uống xong, vẫn như lần trước mọi người đều chia ra ngủ lại ở Nguyệt Thự, còn Vương Nguyên và