Cãi nhau ầm ỉ cả buổi trưa thì Vương Nguyên cũng được Vương Tuấn Khải đưa ra vườn ngủ. Trong quá trình để
Hoa Hồng Sắc tự bài trừ ra khỏi cơ thể cậu thì hầu hết thời gian của Vương Nguyên chỉ có thể ngủ. Cậu không nhìn thấy nên cũng lười hoạt động, bình thường chỉ bám lấy Vương Tuấn Khải còn không thì lăn ra ngủ.
Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu ngủ rồi cũng chỉ âm thầm kéo chăn lên đắp cho cậu, còn anh thì ngồi bên cạnh cậu làm việc của Hắc Bang, dù sao thì phạt Mã Gia Kỳ và Dịch Dương Thiên Tỉ đi hết rồi thì chuyện ở Hắc Bang anh cũng phải xử lý.
Vương Tuấn Khải đang xử lý công việc thì Vương Tần ở ngoài chậm rãi đi đến trước mặt Vương Tuấn Khải.
"Ông ngồi ở đây có được hay không?" Vương Tần chậm rãi nói.
Vương Tuấn Khải ngước mặt ra khỏi màng hình máy tính, anh nhìn ông khẽ gật đầu.
"Ông ngồi đi." Vương Tuấn Khải nói.
"Um, Tiểu Nguyên tình hình sức khỏe của thằng bé như thế nào rồi?" Vương Tần e dè nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.
"Ông không cần lo lắng đâu. Sức khỏe của em ấy không có vấn đề gì đâu."
"Đôi mắt kia là do Hoa Hồng Sắc nên mới không nhìn thấy sao?"
"Phải, cháu không giận ông Nguyên Nguyên cũng không giận ông đâu. Ông không cần phải cảm thấy có lỗi mà chạy đến đây an ủi cháu." Vương Tuấn Khải thở dài nói.
"Ông không phải thấy có lỗi mới đến, Tuấn Khải cháu là do một tay ta nuôi lớn cháu sẽ không giận ta vì chuyện này ta vốn không hề liên quan. Chỉ có điều, Tuấn Khải đôi khi buông tha cho người khác cũng chính là buông tha cho bản thân."
"Cháu biết ông muốn nói gì, hiện tại cháu đã cho họ cơ hội rồi. Có thuyết phục được cháu hay không thì phải xem bản lĩnh của họ."
"Ông chỉ nói như vậy thôi. Nơi này là của cháu hay của Tiểu Nguyên?"
"Là của Karry." Vương Tuấn Khải nói.
"Của Karry? Cháu để bọn ta ở đây nếu cậu ấy quay lại thấy thì sẽ thế nào?" Vương Tần ngạc nhiên hỏi.
"Chẳng thế nào cả, Karry đã giao lại mọi thứ cho Nguyên Nguyên rồi em ấy cho ở thì Karry sẽ không từ chối."
Vương Tuấn Khải nói, thân phận của anh hiện giờ vẫn là không nên để lộ thì hơn.
"Ứ, trông Tiểu Nguyên ngủ rất yên ắng. Khác với dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày." Vương Tần nhìn Vương Nguyên ở phía sau lưng Vương Tuấn Khải nói.
Vương Tuấn Khải không trả lời, anh lưu file đã xử lý xong lại rồi cũng đóng loptop lại. Đã hơn 2 tiếng đồng hồ rồi sao Vũ Phong vẫn còn chưa quay lại nữa chứ?
Vừa mới suy nghĩ về Vũ Phong thì Vũ Phong đã quay lại. Vũ Phong nhìn Vương Tần khẽ gật đầu một cái rồi đi đến chỗ Vương Tuấn Khải cúi người cung kính nói.
"Thiếu Gia."
"Ừ, kết quả như thế nào?" Vương Tuấn Khải gật đầu hỏi.
"Như Thiếu Gia đã đoán, còn có Duệ nói tối sẽ quay lại." Vũ Phong nói.
"Xem ra nó còn có đầu óc." Vương Tuấn Khải nhếch môi nói.
"À đúng rồi Thiếu Gia, Trạch bảo tôi nói với Thiếu Gia ngày mai Thiếu Gia đừng cho Cậu Chủ uống thuốc cũ nữa. Ngày mai Dật đến tiêm thuốc cho Cậu Chủ sẽ đưa thuốc mới đến."
"Tôi biết rồi, cậu cũng đi nghỉ ngơi đi. Buổi tối thì theo như tôi nói mà làm, có tình hình gì thì thông báo với tôi là được."
"Vâng Thiếu Gia." Vũ Phong nói xong thì cũng rời đi.
Vương Tần nhìn Vương Tuấn Khải chầm chậm lên tiếng.
"Tuấn Khải, cháu mới thật sự là Lão Đại của bọn họ, phải không?"
"Tùy ông nghĩ sao thì nghĩ cháu lười phải giải thích." Vương Tuấn Khải thờ ơ nói.
Vương Tần không phải kẽ ngốc, hơn nữa Vương Tuấn Khải cũng chẳng che giấu gì hành động của mình nên việc
Vương Tần có thể mơ hồ đoán ra là chắc chắn xảy ra. Chỉ có điều đoán được thân phận anh hay không thì phải xem thử bọn họ tài giỏi đến đâu rồi.
Vương Tần nhìn thái độ thờ ơ kia của Vương Tuấn Khải cũng lười quản, dù sao thì anh cũng đã lớn rồi không còn như lúc nhỏ bị ông nắm trong lòng bàn tay nữa rồi.
"Bỏ đi, ta về nghỉ ngơi trước. Tối cùng mọi người dùng bữa chung đi, lâu rồi gia đình chúng ta không có dùng cơm chung." Vương Tần nói.
"Tùy ông, cháu không tiễn ông được đâu ông đi cẩn thận." Vương Tuấn Khải nói.
Vương Tần nghe vậy cũng gật đầu rồi rời đi. Vương Tuấn Khải vốn dĩ là người kiêu ngạo nhất trong Vương Gia nhưng từ khi mất đi đôi chân đã sống khép mình thu gọn lại chẳng màng đến thế sự. Chỉ là bọn họ đều không ngờ đến được Vương Tuấn Khải trong 4 năm khép mình đó thật ra lại là một ác quỷ mà giới Hắc Đạo gặp đều phải khiếp sợ.
Hiện tại Vương Tần nhìn thấy được dáng vẻ kiêu ngạo gấp mấy lần lúc trước kia của Vương Tuấn Khải thì cũng thầm cảm thán. Là Vương Tuấn Khải thể hiện vẻ không màng thế sự kia quá rõ ràng nên mới khiến ông bị dính bẫy mà tin rằng Vương Tuấn Khải thật sự không muốn đấu tranh nữa.
Nhưng nhìn xem dáng vẻ hiện tại của Vương Tuấn Khải đi, muốn kiêu ngạo có kiêu ngạo, muốn lạnh lùng có lạnh lùng, muốn tàn ác có tàn ác. Phải nói dáng vẻ hiện giờ của Vương Tuấn Khải chỉ cần một cái liếc nhìn của anh cũng đủ khiến cho người khác phải rung sợ rồi.
Vương Tuấn Khải nhìn theo bóng lưng khuất dần của Vương Tần thì khẽ cười, anh làm sao không hiểu trong lòng
Vương Tần đang nghỉ gì chứ, chỉ là hiện giờ ông thật sự không nắm nỗi anh.