Vương Tuấn Khải vào đến bên trong đã nỗi giận mà phát hỏa.
"Là ai cho các em tự ý làm càn đưa họ đến đây? Nguyên Nguyên vừa mới tỉnh lại đã để họ đến làm phiền em ấy?"
Vương Nguyên nghe thấy tiếng của Vương Tuấn Khải liền quay đầu về phía anh, tay cũng giơ lên muốn chạm vào anh.
"Khải...anh ở đâu?" Vương Nguyên quơ quơ tay tìm anh hỏi.
Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu đang ra sức tìm anh thì đi đến anh ôm cậu đặt vào lòng ôn nhu hỏi.
"Anh đây, em có mệt không? Họ có nặng lời gì với em không?"
"Em không sao, Khải đừng nổi giận là em cho phép họ vào đây. Khải mà nổi giận em sẽ không vui." Vương Nguyên vòng tay ra sau lưng Vương Tuấn Khải ôm chặt anh nhỏ nhẹ nói.
"Được được em cho phép họ vào anh không nổi giận không nổi giận. Bé cưng còn muốn nói chuyện với họ không? Anh tránh mặt cho bé cưng nói chuyện nhé?" Vương Tuấn Khải vỗ vỗ nhẹ lưng cậu nói.
"Không cần, họ đến cũng là vì vấn đề của anh mà. Anh ngồi lại cùng họ giải quyết đi có chịu không?
"Được rồi đều nghe lời em cả chịu chưa? Nào nằm xuống nghỉ ngơi đi em chưa khỏi hẳn. Ngoan nghe lời anh."
Vương Tuấn Khải nói xong thì cũng để cậu nằm xuống tay vẫn luôn để cậu nắm lấy không buông.
Lúc này, Vương Tuấn Khải đưa đôi mắt lạnh lẽo phóng về phía mấy người của Vương Gia. Từ lúc Vương Tuấn Khải ở ngoài đi vào một mặt đầy tức giận thì bọn họ đã không dám lên tiếng rồi. Nếu lúc nãy không phải Vương Nguyên kịp thời giải vây thì bọn họ đã bị Vương Tuấn Khải một mạch đuổi ra khỏi đây rồi.
"Các người tìm tôi là có việc gì?" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
"Tuấn Khải, cho bọn ta cơ hội bù đắp cho con có được không?" Vương Tần nói.
"Bù đắp? Các người nhìn xem tình hình của em ấy đi bù đắp các người bù đắp thế nào?" Vương Tuấn Khải tức giận nói.
Vương Tấn nhìn Vương Nguyên hai mắt đã không còn nhìn thấy thì cũng chỉ biết cúi đầu im lặng. Ngày trước
Vương Nguyên kiêu ngạo, khí thế không hề thua Vương Tuấn Khải bây giờ lại bị bọn họ hại cho thành ra bộ dạng thế này bảo sao Vương Tuấn Khải không hận họ cho được
"Khải, bình tĩnh mà nói chuyện đừng tức giận. Hơn nữa em không sao mà, bây giờ có anh bên cạnh em đã cảm thấy vui rồi." Vương Nguyên lắc lắc tay anh nói.
"Được rồi, đừng động mạnh tay em còn đau đấy." Vương Tuấn Khải vỗ vỗ nhẹ lên tay Vương Nguyên ý bảo cậu yên tâm.
"Tuấn Khải, ta sẽ cố gắng điều chế thuốc giải con cho bọn ta một cơ hội đi để bọn ta bù đắp lại cho con cũng như để bọn ta chuộc lỗi." Đinh Trân Lam nói.
"Nói như vậy ý của bà là nếu bà không điều chế được thuốc giải thì em ấy sẽ chết sao? Em ấy chết rồi thì bà đền mạng cho em ấy sao?" Vương Tuấn Khải nhìn Đinh Trân Lam lạnh lẽo nói, nếu không phải bà ta động vào
Vương Nguyên thì anh cũng sẽ không hận bà ta đến thế này.
"Khải, đừng nặng lời như thế." Vương Nguyên kéo nhẹ tay anh nói.
"Nhưng bọn họ hại em thành thế này, anh thật sự không chịu được mà bé cưng." Vương Tuấn Khải nhìn cậu thở dài nói.
"Em đã nói em không sao, hơn nữa ông xã em đã không còn mẹ và cha rồi." Vương Nguyên đau lòng nói.
"Được rồi được rồi ông xã hiểu em muốn gì rồi. Ngoan đừng kích động." Vương Tuấn Khải đau lòng hôn lên mắt cậu nói.
Vương Nguyên nhân từ muốn anh cho họ cơ hội, vậy thì liền nghe theo cậu cho họ một cơ hội bù đắp. Nếu không đứa nhỏ này mà khóc thì anh sẽ đau lòng, đúng thật là giỏi dày vò anh mà.
"Vậy Khải sẽ cho họ cơ hội bù đắp cho anh sao?" Vương Nguyên sờ lên mặt Vương Tuấn Khải cười hỏi.
"Phải, em đúng là nhẫn tâm cũng thật biết cách dày vò anh." Vương Tuấn Khải lấy bàn tay đang sờ ở trên mặt anh xuống dịu dàng hôn lên một cái.
Mã Gia Kỳ nhìn Vương Nguyên khẽ cười, quả thật Mã Gia Kỳ đoán không sai Vương Nguyên rất muốn Vương Tuấn Khải có một gia đình hoàn chỉnh.
"Cảm ơn cháu đã cho chúng ta cơ hội, cảm ơn cháu Vương Nguyên, thật sự cảm ơn cháu." Vương Tần vui mừng nói.
"Mấy người ở đây ồn ào cái gì đấy, có muốn cho bệnh nhân của tôi nghỉ ngơi không đây hả?" Ngao Tử Dật cầm hai ống tiêm trên tay đi vào nhíu mày nói.
"Là Dật à, đừng có khó chịu như Khải chứ?" Vương Nguyên nằm trên giường cười nói.
"Anh còn cười, xem ra ba ngày qua anh ngủ vẫn chưa đủ thì phải. Chiều em bảo Trạch tiêm cho anh một liều ngủ luôn không tỉnh nữa có muốn không?" Ngao Tử Dật nhăn mày nói.
"Đừng có dọa em, mạng của bảo bối anh đang nằm trong tay em anh dám động vào em chắc?" Ngao Tử Dật nhướn mày nói.
Vương Tuấn Khải nhìn Ngao Tử Dật không nói được gì chỉ có thể trừng lớn mắt.
"Đừng có trừng mắt với em, giữ chặt bảo bối của anh lại cho em tiêm thuốc." Ngao Tử Dật đi đến nói.
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên nói.
"Chịu đau một chút để Dật tiêm thuốc cho em."
Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng giữ chặt tay Vương Nguyên lại để Ngao Tử Dật tiêm thuốc. Hai mũi thuốc lần lượt tiêm vào người Vương Nguyên cũng khiến Vương Nguyên dần dần mất ý thức.
"Tới giờ cơm trưa anh ấy sẽ tỉnh dậy, sau khi dùng cơm xong nhớ cho anh ấy uống thuốc." Ngao Tử Dật nói.