[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Chương 119: Có Phải Nên Hôn Anh Một Cái Để Cảm Ơn Không?



Vương Tuấn Khải ngủ một hơi đến hơn 11 giờ mới thức, anh trở người nhìn Vương Nguyên đang ngồi nghịch điện thoại một lúc mới đưa tay kéo cậu xuống. Vương Nguyên bất ngờ bị anh kéo liền ngã xuống bị Vương Tuấn Khải ôm gọn vào lòng.

"Nghịch gì đấy?" Vương Tuấn Khải vuốt mặt cậu hỏi.

"Em đang xem điện thoại nè, à đúng rồi lúc nãy mẹ anh có gọi đến cho anh á. Lúc đầu em không có nghe máy nhưng mẹ anh cứ không ngừng gọi đến em sợ đánh thức anh nên mới nghe máy." Vương Nguyên nói.

"Ữm, bà ấy nói gì?"

"Bà ấy nói muốn gặp anh nhưng em nói anh ngủ rồi em sẽ nói lại chuyện bà ấy muốn gặp anh với anh sau, sau đó thì em tắt máy rồi." Vương Nguyên tắt điện thoại trên tay đi nhìn anh nói.

"Anh biết rồi em không cần quan tâm chuyện này đâu. Trưa nay ở nhà dùng bữa, tối sẽ đưa em ra ngoài dùng bữa rồi đưa em đi chơi chịu không?" Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu nói.

"Được, vậy tối nay liền cùng anh ra ngoài thư giản nhé ha ha ha." Vương Nguyên cười nói.

"Xem em vui như vậy, có phải nên hôn anh một cái để cảm ơn không?" Vương Tuấn Khải nhướn mày nhìn cậu nói.

Vương Nguyên nhìn anh xì nhẹ một tiếng nhưng rồi cũng hôn vào môi anh một cái thật vang.

"Thế đã được chưa hả, anh đúng là cơ hội mà." Vương Nguyên không hài lòng nói.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu không trả lời, anh nằm với cậu thêm một lúc nữa rồi cũng cùng cậu đi dùng cơm, còn chuyện Đinh Trân Lam muốn gặp anh đã bị anh quăng ra sau đầu rồi, không đáng nhắc đến. Chuyện anh để tâm bây giờ là cùng bảo bối của anh đi chơi thỏa thích ngày hôm nay.

Buổi tối, Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên đến nhà hàng của Tống Thị dùng bữa tối. Sau khi dùng bữa tối xong thì nắm tay cậu đi đến chợ đêm gần đó để dạo chơi. Vẫn như thường lệ, Vương Nguyên vừa vào trong liền đi mua kem nhưng hôm nay cậu mua vị dừa để ăn chứ không phải là dâu tây.

Hôm nay Vương Tuấn Khải không nhắc nhở cậu, vì anh biết Vương Nguyên không ăn nhiều hơn nữa cậu vừa dùng bữa tối xong căn bản cậu không ăn nỗi.

Đúng như anh nói, Vương Nguyên ăn được một nửa thì đưa cho Vương Tuấn Khải.



"Khải, anh ăn giúp em đi em ăn không nỗi á." Vương Nguyên nói.

Vương Tuấn Khải gật đầu, anh nhận lấy phần kem trên tay cậu rồi cũng ăn hết giúp cậu. Vương Nguyên cùng anh đi đến một giang hàng bán bánh tráng nướng, cậu nhìn anh chớp chớp mắt hỏi.

"Em có thể mua nó ăn không?

Vương Tuấn Khải liếc nhìn thức ăn, sau đó quan sát một lượt nhìn thấy sạch sẽ thì cũng miền cưỡng gật đầu.

"Mua đi, nhưng chỉ một cái không được ăn nhiều." Vương Tuấn Khải nói.

Thật ra anh không thích Vương Nguyên ăn mấy thứ này nhiều, nhưng vì nhìn sơ qua thấy toàn mấy thứ có chất đạm lại ít dầu mở giang hàng cũng sạch sẽ nên mới miễn cưỡng gật đầu thôi.

Vương Nguyên được anh đồng ý liền vui vẻ quay sang bà chủ cười nói.

"Bà chủ, lấy một phần ít cay."

"Được, cháu đợi một chút liền có ngay." Bà chủ hiền từ cười nói.

"Vâng ạ." Vương Nguyên gật đầu nói.

Đứng đợi một lát thì phần bánh của cậu cũng đã có. Vương Nguyên nhận lấy phần bánh của mình, Vương Tuấn Khải cũng thanh toán tiền cho bà chủ rồi cùng Vương Nguyên tiếp tục đi dạo.

Vương Nguyên nhìn phần bánh đã được chia làm đôi trên tay mình thì đưa một nửa cho Vương Tuấn Khải nói.

"Cho anh nè, anh ăn đi."

Vương Tuấn Khải cầm lấy phần bánh cậu đưa đến rồi cũng ăn thử, cảm thấy mùi vị cũng không tệ thế là liền vui vẻ cùng cậu vừa ăn vừa trò chuyện.

Vương Nguyên chơi đến mệt mỏi rồi cũng chịu ngoan ngoãn cùng Vương Tuấn Khải quay về Nguyệt Thự.



"Hôm nay thật là vui nha, em muốn sau khi Hoa Hồng Sắc trong người em được bài trừ hết thì lại cùng Khải tiếp tục đi chơi như hôm nay có được không?" Vương Nguyên ngồi trên xe nhìn Vương Tuấn Khải ánh mắt mong chờ nói.

"Đứa nhỏ ngốc này, chỉ cần em muốn thì anh sẽ đưa em đi bất kể ngày nào." Vương Tuấn Khải cười lắc đầu bất lực nói.

Chỉ cần Vương Nguyên muốn anh liền sắp xếp công việc sau đó đưa cậu đi chứ cần chi phải đợi đến ngày mà độc trong người cậu hết.

"Trong thời gian em không nhìn thấy em sẽ không đi đâu, lúc đó chỉ muốn ở nhà cùng Khải thôi." Vương Nguyên nói.

Vương Tuấn Khải rất nhanh đã hiểu ra vấn đề, anh quên mất đứa nhỏ này chỉ ở trong vòng tay anh mới có cảm giác an toàn thôi. Cậu bài xích thế giới ngoài kia nhìn cậu động chạm vào cậu.

"Vậy thì khi nào em muốn đi liền đưa em đi chịu chưa?" Vương Tuấn Khải đưa một tay qua xoa xoa đầu cậu nói.

Vương Nguyên vui vẻ gật đầu, sau đó cũng mệt mỏi mà ngủ quên trên đường về nhà lúc nào không hay. Về đến

Nguyệt Thự, Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu ngủ rồi thì khẽ cười, anh ôm cậu vào nhà giúp cậu thay đồ xong xuôi thì cũng đắp chăn lại để cậu ngủ

Vương Tuấn Khải ra ngoài ban công, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Ngao Tử Dật.

(Anh Tuấn Khải.]

"Ừm, chuẩn bị thuốc ngày mai sẽ tiến hành tiêm thuốc cho Nguyên Nguyên."

(Được, sáng mai em cùng Trạch sẽ đến sớm để tiến hành.)

"Được, vậy không làm phiền em nữa."

Vương Tuấn Khải nói xong cũng vào lại bên trong phòng, cầu mong mọi việc đều sẽ thuận lợi để bảo bối của anh không gặp phải vấn đề gì.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.