Anh biết rõ từng đường mạch nổi trên cánh tay của cậu, cảm nhận được sự rắn rỏi của các múi cơ bụng mỗi khi chạm vào.
Nhưng có lẽ thứ anh hiểu rõ nhất vẫn là bộ ngực của Tần Xán, nơi mà mỗi khi trời mưa đều trở thành niềm yêu thích của anh.
Dĩ nhiên là giờ đây không cần đợi đến những ngày mưa nữa.
Cơ bắp của Tần Xán có sự dẻo dai nhưng vẫn mềm mại, cứng rắn mà không thiếu độ đàn hồi. Khoảnh khắc khi đầu ngón tay ấn nhẹ lên, ngay lập tức sẽ có cảm giác như một lực đàn hồi đẩy ngược lại——là thứ cảm giác chỉ có ở một cơ thể trẻ trung, khỏe mạnh và rèn luyện đều đặn mới sở hữu được.
Tay của một người thường không mang theo xúc cảm, nhưng lòng bàn tay của Tạ Dĩ Tân dường như đã lưu lại mọi ký ức về cơ thể của Tần Xán.
Ngón tay của anh đã từng lướt qua từng tấc da thịt trên ngực cậu, nhớ rõ cảm giác và nhiệt độ, cùng với góc độ nào là phù hợp nhất để bóp nắn véo.
——Dù vậy, Tạ Dĩ Tân chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại cảm nhận ngực của Tần Xán bằng cách này.
Vẫn là những xúc cảm quen thuộc, mềm mại mà ấm áp, nhưng lần này mọi cảm giác đều không phải là từ bàn tay của Tạ Dĩ Tân nữa.
Mọi kích thích do cái chạm và nhiệt độ giờ đây bỗng được phóng đại lên gấp bội lần.
Bây giờ Tạ Dĩ Tân hoàn toàn ở thế bị động.
Lúc chọn bếp cho căn hộ, anh chỉ chú trọng vào việc nó có hài hòa với nội thất hay không, cùng với khoảng trống đủ để lắp đặt máy rửa chén mà thôi.
——Thế nhưng khi mặt đá lạnh ngắt của bàn bếp chạm vào da đùi mình, anh bất giác nghĩ rằng lúc đó mình đã không suy nghĩ kỹ càng.
Anh nghĩ, nhẽ ra mình nên cân nhắc thêm việc "ngồi trên đây có thoải mái không" nữa.
Tần Xán nhận thấy Tạ Dĩ Tân khẽ rùng mình, bèn hỏi anh: "Lạnh không anh?"
Tạ Dĩ Tân ậm ờ đáp, chẳng ừ hử gì.
Chiếc quần đã tụt xuống tới mắt cá chân, hai cẳng chân anh đặt lên vai Tần Xán. Dù là lạnh hay nóng thì cũng không thể khiến họ dừng lại được.
Lúc này, mọi chuyển động của cơ thể Tạ Dĩ Tân đều phụ thuộc vào nhịp lên xuống của thân thể và lồng ngực Tần Xán.
Tay của anh chống hờ lên mặt bàn đá cẩm thạch, trong khi Tần Xán khẽ cúi người, để khe ngực cảm nhận từng nhịp chuyển động trên thân thể Tạ Dĩ Tân, cẩn trọng và chậm rãi theo dõi từng nhịp thở của anh.
Thân thể họ gắn chặt vào nhau, không một kẽ hở.
Tạ Dĩ Tân muốn chạm vào phần da thịt trên đôi vai của Tần Xán nhưng cậu không cho anh thực hiện ý định đó. Cậu giữ chặt lấy tay anh, buộc anh phải dồn mọi cảm giác vào một điểm duy nhất.
Anh cảm thấy lạ lẫm với loại cảm giác này, anh khó chịu thở dốc, gần như thì thầm nài nỉ: "...Anh muốn chạm vào em cơ."
Bình thường nếu nghe Tạ Dĩ Tân dùng giọng điệu như vậy thì chắc chắn Tần Xán sẽ không nỡ nói từ "không" rồi.
Thế nhưng dù hôm nay tim Tần Xán có chợt run lên chấn động đi nữa thì cậu vẫn giữ vững ý định ban đầu của mình, đành khẽ đáp: "Đàn anh, làm chuyện này cần phải tập trung hết sức thì cảm nhận mới tốt nhất, đúng không nào?"
Tạ Dĩ Tân khẽ nhíu mày.
Tần Xán biết anh là người không bao giờ để tay yên, bèn chủ động đan chặt mười ngón tay vào tay anh.
Tần Xán chống hai tay hai bên người Tạ Dĩ Tân, khẽ cúi người xuống, để anh cảm nhận rõ từng đường nét, nhịp điệu trên lồng ngực cậu.
Trong mỗi lần chạm khẽ cùng nhịp thở đồng điệu, họ đan chặt mười ngón tay, hơi thở hòa quyện làm một.
Giờ đây, quyền kiểm soát nằm trọn trong tay Tần Xán, còn Tạ Dĩ Tân không thể kiểm soát nổi cơ thể lẫn nhịp thở của mình, cứ như con thuyền nhỏ lơ lửng trên mặt nước ấm, cảm giác duy nhất dồn về một điểm, và lúc này Tần Xán chính là điểm tựa duy nhất của anh.
Thật mềm.
Nóng quá.
Khó chịu... nhưng sướng vô cùng.
Tạ Dĩ Tân hiểu rõ cảm giác tiếp xúc với cơ thể của Tần Xán, nhưng cậu lại càng hiểu rõ cách sử dụng cơ thể mình hơn.
Cậu biết rõ cách để vận động từng múi cơ, điều chỉnh chúng sao cho đạt đến độ căng và góc độ lý tưởng nhất.
Đôi vai của Tần Xán khẽ nâng lên hạ xuống, nhẹ nhàng ép chặt cơ ngực rồi từ từ thả lỏng, cứ nhịp nhàng dập dìu lên lên xuống xuống như thế để cảm nhận từng sự thay đổi trong hơi thở của Tạ Dĩ Tân.
Tạ Dĩ Tân không thể kìm nén biểu cảm của mình, đắm chìm nhìn vào mắt Tần Xán với chút ngẩn ngơ.
Đây là lần đầu tiên anh bị ánh mắt của Tần Xán làm cho khó chịu đến vậy. Vì không muốn để cậu nhận ra sự thay đổi trong nét mặt mình, Tạ Dĩ Tân cúi đầu xuống, run rẩy tiến gần để hôn lên môi Tần Xán.
Nhưng Tần Xán lại nghiêng đầu tránh nụ hôn đó đi.
Tạ Dĩ Tân thoáng khựng lại, sau đó lại thấy Tần Xán quay mặt lại, chủ động cúi xuống hôn nhẹ lên bên trong đùi anh.
Thật ra đó không hẳn là hôn mà tựa như một cái cắn nhẹ hơn.
Da ở vùng đó lại nhạy cảm nhường nào, hơi thở nóng bỏng của cậu khiến Tạ Dĩ Tân bất ngờ, nhất thời không thể đề phòng và kháng cự, hơi thở bỗng vỡ vụn nơi cuống họng: "Đừng mà——"
Cảm giác tê rần chạy dọc da đầu làm anh không khỏi lo lắng mà vô thức co chặt các ngón chân lại, anh đột nhiên cảm nhận được gì đó liền theo phản xạ muốn đẩy Tần Xán ra.
Nhưng đôi tay anh lại bị Tần Xán giữ chặt, khiến anh chẳng thể cử động nổi.
Đôi chân Tạ Dĩ Tân đặt lên vai Tần Xán cố gắng kéo dài khoảng cách giữa họ, "Anh sắp không chịu nổi rồi... em buông tay ra đi mà."
Tần Xán lại không nhường nhịn mà còn tiến sát thêm, giọng trầm khàn: "Em không buông."
Tạ Dĩ Tân: "Em——"
Tạ Dĩ Tân trừng mắt khó tin, khóe mắt ửng đỏ, từng giọt lệ dường như sắp rơi, khuôn mặt tuyệt đẹp hiện rõ từng sắc thái.
Quả nhiên, đến lúc này thì dù có là người lý trí nhất cũng không thể cưỡng lại được phản ứng tự nhiên của cơ thể.
"Em ở đây mà." Tần Xán thì thầm bên tai anh, "Không sao đâu, cứ để lại trên người em là được."
Dù Tạ Dĩ Tân không hài lòng vì bị tước đi quyền tự do trong khoảnh khắc này, nhưng anh vẫn không thể nhịn được cảm giác muốn nắm lấy hơi thở của Tần Xán.
Đó là một cảm giác an toàn——thứ mà anh có thể tin tưởng dẫu có là trời mưa hay nắng, trao cho anh niềm tin để gửi gắm tất cả.
Một lát sau, cơ thể Tạ Dĩ Tân khẽ run lên, anh phát ra một tiếng hưm nhẹ.
Tạ Dĩ Tân không nói nên lời, quay mặt đi để tránh ánh mắt của Tần Xán, vành tai đỏ ửng như sắp rỉ máu đến nơi.
Tần Xán hiếm khi thấy Tạ Dĩ Tân ngượng ngùng thế này.
Cậu hiểu rõ rằng từng giọt mồ hôi trên trán anh, nước mắt nơi khóe mắt và hơi thở gấp gáp ấy không hề liên quan gì đến cơn mưa ngoài kia cả.
Mà tất cả đều vì cậu mà ra.
Nhìn thấy Tạ Dĩ Tân vì mình mà lay động, bị cuốn vào nhịp điệu của cậu, Tần Xán bỗng cảm thấy tự hào và mãn nguyện vô cùng.
Nhưng ngay khi cậu đang đắm chìm trong cảm giác đó, cậu bất ngờ cảm nhận được một vết cắn đau nhói trên vai——
Tần Xán tối sầm mặt mũi: "Tạ Dĩ Tân, anh——"
Tạ Dĩ Tân giữ miệng cắn một lúc rồi mới chịu nhả ra.
Anh gượng gạo ngẩng đầu lên, những sợi tóc ướt mồ hôi phủ lên trán, giọng khàn đặc lên án một trong những tội danh vừa rồi của Tần Xán, "Lúc nãy em không cho anh sờ em."
Tần Xán: "..."
Chẳng ngờ vừa hành sự xong đã đến mùa kết toán* sớm như vậy rồi.
Tạ Dĩ Tân nhìn thẳng vào mắt Tần Xán, nhắc lại: "Em, không cho anh sờ em."
Tần Xán: "Không phải mà——"
Tạ Dĩ Tân: "Em còn ghì chặt tay anh nữa."
Tần Xán: "Đó là để anh cảm nhận rõ hơn mà——"
Tạ Dĩ Tân: "Lúc anh định hôn em, em còn né ra."
Em nói không lại anh.
Khi Tạ Dĩ Tân còn chuẩn bị kể thêm về tội khác của cậu, Tần Xán chợt thở dài: "Vậy anh nói em biết, vừa rồi anh có thấy sướng không nào?"
Tạ Dĩ Tân khựng lại: "... Cũng được."
Tần Xán cố nhịn cười, hôn lên chóp mũi anh: "Vậy để lần sau em cố gắng hơn nhé, biến cái "cũng được" thành "cũng tuyệt," được không anh?"
Tạ Dĩ Tân không nói gì, chỉ khẽ nheo mắt đón nhận nụ hôn này, đồng thời nhẹ nhàng dùng đầu gối đẩy vào ngực Tần Xán.
Giống như đang làm nũng vậy.
Lúc này, anh gần như cạn kiệt sức lực, trán lấm tấm mồ hôi tựa lên vai Tần Xán. Sau một lát, anh nhấc tay lên, đặt ngón tay dừng lại trước ngực Tần Xán.
Anh chăm chú nhìn những vệt chất lỏng trên đó một lúc, nhưng dường như có chút ghét bỏ không muốn chạm vào, nói: "Bẩn quá."
Tần Xán: "..."
"Trước giờ em đâu có ngại thứ của anh." Cậu thì thầm bên tai anh: "Bây giờ lại thấy bẩn thứ của mình à?"
Tạ Dĩ Tân im lặng.
Chất lỏng trên ngực Tần Xán đã nguội bớt, từ từ chảy xuống, vẽ thành những đường gợi cảm mơ hồ trên cơ bụng.
Cuối cùng, đầu ngón tay anh vẫn rê xuống, nhẹ nhàng theo dấu chất lỏng mà lướt từ ngực đến bụng cậu, như bôi vẽ lên một bức tranh hỗn độn.
Anh véo nhẹ cơ ngực Tần Xán, để các ngón tay dính chất lỏng rồi lại nhả ra, nhẫn nại chơi đùa tạo nên những âm thanh lách tách của nước khó diễn tả.
Tần Xán bị anh xem như đồ chơi, không nói nên lời: "... Vui đến thế cơ à?"
Cổ họng Tần Xán khô khốc, cậu nhìn thẳng vào mặt Tạ Dĩ Tân, yết hầu lên xuống, cảm thấy vừa rung động vừa buồn cười: "Thật không ngờ... lại có người d.âm đ.ãng thế này đấy."
Sau một lúc im lặng, Tạ Dĩ Tân đáp: "Anh chưa từng che giấu ham muốn của mình cả."
Tần Xán: "..."
Tần Xán định nói gì đó thì cậu chợt ngồi bật dậy, nhíu mày, ngửi ngửi không khí: "Mùi gì thế nhỉ?"
Tạ Dĩ Tân cứng người lại.
Sau một lúc, anh bật thốt "A" rồi nhìn Tần Xán: "Nếu anh nhớ không nhầm thì hình như anh có nấu một nồi cháo."
Tần Xán: "Ơ?"
Trong căn hộ ở Anh, hệ thống báo cháy còn nhạy hơn cả da vào mùa thay đổi thời tiết. Tần Xán không dám chần chừ, cậu lập tức mở nắp nồi cháo, liền bị xộc lên mùi khét đến nỗi không khỏi nhăn mặt: "Thánh thần ơi——"
Tạ Dĩ Tân nhìn nồi cháo đã cháy đen không rõ hình chẳng ra dạng trong nồi, đăm chiêu một lúc.
"Xem ra nấu cháo đúng là khó căn nhiệt độ thật." Một lúc sau, anh nói. "Vậy sinh nhật em, mình nấu canh thôi nhé?"
Tần Xán: "..."
Cuối cùng, họ đành vứt nồi cháo cháy đi.
Trong căn phòng nồng nặc mùi khét, họ ngồi bệt xuống ghế sofa trong phòng khách, nghe tiếng mưa lất phất ngoài cửa sổ. Chính xác hơn là Tạ Dĩ Tân rúc vào lòng Tần Xán, cùng nhau dùng bữa tối đã nguội lạnh từ bao giờ.
Sau cơn mưa, trời quang đãng, không khí trong lành mát mẻ. Mùa thu ở London đang đến gần, đúng dịp trường Đại học U mở cửa đón sinh viên mới.
Là những người tiếp xúc nhiều nhất với Tần Xán trong phòng thí nghiệm, anh em Hác có thể thấy được dạo gần đây tâm trạng cậu vô cùng vui vẻ.
Hác Thất Nguyệt: "Anh Tần, sinh nhật năm nay anh định tổ chức thế nào ạ? Hay là mình đến nhà hàng Ý mới mở gần trường nhé? Nghe bảo đầu bếp ở đó hói nhưng nướng bánh cực đỉnh luôn á!"
"Ngày sinh nhật anh đã có kế hoạch cùng gia đình rồi."
Tần Xán nhẹ nhàng đóng nắp máy ly tâm "tách" một cái, thong thả đáp: "Nên lần này không đi cùng mấy đứa được."
Hác Thất Nguyệt thoáng thất vọng, thốt lên một tiếng "À".
"Vậy thôi ạ." Cô nàng lẩm bẩm, "Em tưởng năm nay lại được ăn ké bữa tiệc miễn phí nữa chứ."
Tần Xán: "... Giờ còn không thèm giấu tâm tư nào luôn nhỉ?"
Hác Thất Nguyệt cười "hì hì": "Hời ơi, làm sao có thể thế chứ, chắc chắn là tại em muốn ăn mừng sinh nhật cùng anh Tần thôi mà ~"
Tần Xán bất lực nhìn cô bé.
"Yên tâm, sẽ có đồ ăn cho hai đứa. Lúc nào đó vào cuối tuần, anh sẽ dẫn mọi người đi ăn pizza, rồi đi uống vài ly nhé."
Rồi cậu đứng dậy, "Được rồi, giờ anh qua kho lạnh lấy chút đồ, còn hai đứa ráng làm xong mấy mẫu này, nhớ là mỗi mẫu đều phải thêm 50 microlit rapamycin nhé."
Hai mắt Hác Thất Nguyệt sáng rực lên, trả lời với đầy khí thế: "Dạ! Anh Tần đúng là tuyệt vời!"
Tần Xán vẫy tay rồi rời khỏi phòng.
"Có bố mẹ bên cạnh để mừng sinh nhật chắc vui hơn thật ha."
Nhìn theo bóng Tần Xán rời đi, Hác Thất Nguyệt cảm thán: "Trước giờ sinh nhật nào mừng cùng bọn mình, anh Tần cũng chẳng vui đến vậy."
Ngay lúc đó, Hác Ngũ Chu đi ngang qua với cây pipet trên tay, bình thản nói: "Có thể làm cho anh Tần vui đến thế, chắc năm nay người ở bên cạnh không chỉ có bố mẹ anh ấy đâu."
Hác Thất Nguyệt ngơ ngác: "Hở? Vậy còn ai nữa chứ?"
Hác Ngũ Chu không trả lời.
Hác Thất Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt hắn: "Hác Ngũ Chu, cái vẻ mặt của anh... không đúng, không đúng, có phải anh biết gì đó mà em không biết không?"
Hác Ngũ Chu: "Không, chỉ trùng hợp là não và mắt của anh đều hoạt động bình thường thôi."
"Anh bảo ai không có não với mù hả?"
Cô nàng nổi giận đùng đùng, rồi lại chuyển sang nét mặt đáng thương: "Hu hu hu, anhhhhh, mau nói cho em biết đi, người em ngứa ngáy, khó thở, tay chân lạnh ngắt đây này——"
Cuối cùng, Hác Ngũ Chu đành chịu thua cô em gái, vừa bật đèn cồn vừa thở dài.
"Nếu cảm giác của anh không nhầm..."
Hắn nói với vẻ suy tư: "Chắc là còn có... người bạn tốt mà mỗi ngày đều mang cơm trưa cho anh ấy đấy."