Bàn tay của Tạ Dĩ Tân chìm vào một cảm giác mềm mại, ấm áp.
——Đó là một trải nghiệm tuyệt vời nhất, hạnh phúc nhất trên đời. Làn da săn chắc mà vẫn có độ đàn hồi. Các đầu ngón tay anh chìm sâu vào những cơ bắp rắn chắc, anh đang chạm vào thân hình khỏe khoắn, tràn đầy sức sống của chàng trai trẻ.
Đó là ngực của Tần Xán
Trần trụi, không bị che chắn bởi bất kỳ lớp áo nào, làn da thật sự mà anh có thể chạm vào.
Hơi thở của Tạ Dĩ Tân trở nên gấp gáp ngay lập tức.
Không gian chìm trong im lặng, cả nhịp thở của Tần Xán cũng trở nên nặng nề hơn. Sau một lúc, cậu không kiềm được mà lên tiếng: "Thế nào? Bây giờ anh... hài lòng chưa?"
Tạ Dĩ Tân không trả lời.
Tần Xán: "Anh... sao lại không nói gì?"
Qua một lúc sau, Tạ Dĩ Tân mới khàn giọng đáp lại: "Cậu đã bảo tôi đừng nói gì mà."
"..." Tần Xán khó khăn nói: "Bây giờ anh có thể nói rồi."
"Tôi có thể cử động tay được không?" Tạ Dĩ Tân điềm nhiên như cũ, hỏi, "Bây giờ tôi chỉ chạm được một chỗ thôi, không thể đưa ra câu trả lời chính xác được."
Ngay khi Tần Xán vừa dứt lời, Tạ Dĩ Tân lập tức đưa cả hai tay chạm lên ngực cậu, điên cuồng sờ loạn.
Toàn thân Tần Xán không ngừng run rẩy, mỗi nơi mà ngón tay Tạ Dĩ Tân lướt qua đều như bốc cháy, cơ thể nóng bừng lên.
Bàn tay của Tạ Dĩ Tân nóng hổi, lòng bàn tay anh ấm áp vuốt ve đường nét cơ bắp rõ ràng, rắn chắc trên cơ thể Tần Xán. Cuối cùng, anh dừng lại ở vị trí mình yêu thích nhất – ngực.
Lúc đầu, anh chỉ thăm dò bằng lòng bàn tay, nắm bắt hình dạng cơ bắp.
——Rồi ngay khoảnh khắc sau đó, anh siết chặt tay, bắt đầu nhào nặn nó một cách suồng sã!
Trong bóng tối, Tần Xán đột nhiên mở to hai mắt, giọng nói gần như vỡ ra từ sâu trong cổ họng: "Anh——"
Cùng lúc đó, cậu nghe tiếng Tạ Dĩ Tân khẽ lẩm bẩm: "...Thật sự thích lắm."
Thân thể Tần Xán cứng đơ.
"Đây là cảm giác hoàn hảo nhất mà tôi đã tưởng tượng."
Giọng Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng, như đang mơ mộng: "Không còn vải vóc chắn ở giữa nữa, cảm giác mềm mại hơn rất nhiều, ấm áp hơn, vừa vặn với lòng bàn tay nữa."
Trong lúc nói, tay anh vẫn không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve, không ngừng xoa bóp.
Tần Xán nghe tiếng thở dài thỏa mãn của Tạ Dĩ Tân: "Mềm thật đấy."
Dù không thể nhìn thấy biểu cảm của Tạ Dĩ Tân trong bóng tối, nhưng từ tiếng thở dài nhẹ tênh như tan vào trong không khí đó, Tần Xán có thể cảm nhận được sự hài lòng của anh sâu sắc đến mức nào.
Tần Xán cảm thấy xấu hổ đến cực độ.
Nhưng kỳ lạ thay, khi nghe những từ ngữ khen ngợi như "hoàn hảo nhất," cậu lại cảm nhận được... một cảm giác thành tựu đến kỳ lạ.
Rõ ràng cổ họng rất khô khốc và khát rồi, Tần Xán vẫn bướng bỉnh: "Chỉ là thịt thôi mà, thật không hiểu... có gì đáng để anh mê mẩn vậy."
Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng giải thích: "Không phải đâu, cảm giác giữa thịt với thịt có sự khác biệt rất lớn là đằng khác."
"Cơ bắp của cậu giống như... thạch có độ đàn hồi vậy, vừa mềm vừa có sức bật, tạo ra lực phản lại trong lòng bàn tay tôi." Anh mô tả chi tiết, "Rất dễ chịu, rất ấm áp."
"Tôi có thể sờ thử bụng được không?" Rồi anh hỏi tiếp: "Tôi nghĩ cảm giác ở đó sẽ khác."
Dù trông như đang hỏi, nhưng anh không chờ Tần Xán trả lời mà đã nhanh chóng di tay xuống bụng dưới của cậu rồi.
Tần Xán: "..."
Đường lồi lõm trên cơ bụng của Tần Xán ngày thường đã trông khỏe khoắn và đẹp đẽ rồi. Giờ khi không có lớp áo che đi, đường nét cơ bắp trở nên rõ ràng hơn, trải nghiệm thị giác lại nâng lên một tầm cao mới.
Chỉ là bây giờ trong nhà đang cúp điện, nên Tạ Dĩ Tân không thể nhìn thấy được.
Nhưng anh hoàn toàn cảm nhận được nó qua từng đường nét mà tay anh lướt qua.
Ngón tay Tạ Dĩ Tân táo bạo di chuyển chậm rãi, lần theo đường cong của từng thớ cơ trên bụng của Tần Xán. Cậu chỉ có thể cố kìm nén tiếng thở dốc sâu trong cuống họng mà thôi.
Cuối cùng, khi không kiềm được nữa, Tần Xán hỏi: "Anh, anh đã sờ đủ chưa?"
Cậu liền nhận ra những đầu ngón tay của anh dừng lại trên bụng mình.
Tạ Dĩ Tân ngừng lại một chút rồi hỏi: "Cậu định mặc lại áo sao?"
Tần Xán chưa kịp trả lời "Ừm" thì đã cảm nhận được ngón tay Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng vuốt ve vào phần bụng dưới của mình.
Như muốn lưu luyến, lại như đang trêu đùa.
"Có thể đợi một lát nữa mới mặc lại được không?" Giọng Tạ Dĩ Tân yếu ớt, "Cậu có ngại để tôi được kề sát thêm một chút nữa không?"
Tần Xán: "...?"
"Chỉ năm phút thôi, có được không?"
Có lẽ vì biết yêu cầu của mình có hơi quá đáng, Tạ Dĩ Tân đề nghị, "Cậu có thể đếm nhẩm trong đầu đến 300 giây rồi hãy đẩy tôi ra."
Giọng anh vang lên thật thành kính và khát khao khiến Tần Xán bối rối.
Nhưng cậu nghĩ bụng, đã trần trụi đến mức này rồi, sờ thì cũng sờ cả rồi, không thể làm gì khác ngoài việc nghiến răng nghiến lợi đồng ý thôi: "Được rồi, anh nhanh đi."
"Cậu có thể nằm xuống không?" Tạ Dĩ Tân hỏi, "Nằm cạnh tôi đi, để tôi ôm dễ hơn."
Tần Xán do dự một lát nhưng rồi cũng nằm xuống.
Thực ra, cậu đã quen với tư thế này rồi. Như cái đêm lần trước khi Tạ Dĩ Tân say rượu và nhận lầm cậu là một chú chim cánh cụt khổng lồ ấy. Cậu đã bị hành hạ suốt cả đêm như vậy.
"Cảm ơn." Giọng Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng, "Vậy thì, cậu có thể bắt đầu đếm từ bây giờ."
Từ giây đầu tiên đến giây thứ sáu mươi.
Cả hai nằm đối diện nhau trong bóng tối.
Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực của Tần Xán, rồi khẽ cúi đầu, áp mặt mình lên ngực cậu.
Chúng ta rốt cuộc... đang làm cái gì vậy?
Tần Xán trong lòng gào thét, gần như muốn sụp đổ.
Làn da trên ngực cậu và trên má của Tạ Dĩ Tân áp sát vào nhau, những tiếng hít hà và hơi thở nóng hổi cùng ẩm ướt của anh như thể đốt cháy làn da Tần Xán, thiêu đốt đến cả con tim cậu.
Từ giây thứ sáu mươi mốt đến giây thứ một trăm hai mươi.
Tạ Dĩ Tân bắt đầu cọ xát má và sống mũi mình lên ngực Tần Xán.
Anh không hề nhận ra hành động này đã quấy nhiễu Tần Xán nhiều đến thế nào, chỉ đơn giản muốn cảm nhận rõ ràng từng đường nét thay đổi của cơ bắp, từng tấc da mềm mại trên cơ ngực của Tần Xán mà thôi.
Động tác càng lúc càng bành trướng, đôi môi của Tạ Dĩ Tân thậm chí còn thỉnh thoảng lớt phớt cọ sát vào da ngực của Tần Xán, hơi ấm từ đôi môi anh còn nóng hơn cả nhiệt độ cơ thể cậu nữa.
Tần Xán cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở càng lúc càng dồn dập của bản thân, buộc mình phải để đầu óc trống rỗng.
Từ giây thứ một trăm hai mươi mốt đến giây thứ một trăm tám mươi.
Tạ Dĩ Tân cuối cùng đã dừng lại, không còn động đậy nữa.
Anh tìm được điểm mềm mại và thoải mái nhất trên ngực Tần Xán, cũng là nơi mà anh cảm thấy phù hợp nhất để áp mặt vào.
Ngoài kia, gió cuốn theo mưa, rít gào đập loạn xạ vào cửa sổ.
Tần Xán cảm thấy má của Tạ Dĩ Tân hơi ẩm, có lẽ là do mồ hôi từ cơn sốt nhẹ, hoặc có thể chỉ là do ảo giác của cậu, hoặc có lẽ do cậu không phân biệt được mà thôi.
Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng thở hòa lẫn với tiếng mưa, không gian vẫn mập mờ và ướt át.
Từ giây thứ một trăm tám mươi mốt đến giây thứ hai trăm bốn mươi.
Các triệu chứng bắt đầu thuyên giảm, hô hấp của Tạ Dĩ Tân dần ổn định, cơ thể anh bắt đầu thả lỏng. Anh cuộn mình vào bên cạnh Tần Xán, dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tay anh vẫn đặt trên bụng của cậu, không hề nhàn rỗi, kề sát chặt chẽ.
Tần Xán nằm cứng đờ, mắt nhìn trần nhà tối om, tim đập nhanh liên hồi.
Đến khi còn lại sáu mươi giây cuối cùng.
Tần Xán nhận ra người trong lòng mình khẽ cử động.
"Còn bao nhiêu giây nữa?"
"... Chắc là khoảng nửa phút nữa."
Tạ Dĩ Tân lẩm bẩm một tiếng: "Ừm."
"Vất vả cho cậu rồi."
Tần Xán nghe Tạ Dĩ Tân khẽ nói. "Ngày trước, tôi ghét nhất là những cơn mưa rào hay những cơn mưa đêm, nhưng giờ thì dường như chúng không còn khiến tôi sợ nữa."
"Tôi biết những lần tiếp xúc cơ thể này vượt quá giới hạn thoải mái của cậu, cũng vượt quá những gì chúng ta đã thỏa thuận. Cậu đã vì tôi mà phá vỡ nhiều quy tắc."
Tạ Dĩ Tân tiếp tục: "Vì vậy, dù sao đi nữa thì cũng cảm ơn cậu."
Chàng trai trước mặt vẫn im lặng không đáp lời, nhưng Tạ Dĩ Tân biết rằng cậu đã nghe thấy.
Bởi ngay khi anh nói xong, cơ bắp nơi má anh đang tựa vào bỗng căng cứng lại đôi chút.
Cảm giác tiếc nuối bắt đầu len lỏi trong lòng Tạ Dĩ Tân.
Đây chắc chắn là lần mưa gió khiến anh thấy thỏa mãn và thoải mái nhất. Nhưng anh cũng hiểu rằng ba trăm giây đã sắp hết, Tần Xán sắp chủ động đẩy anh ra.
Tuy vậy, anh cũng không thể làm quá, nếu để Tần Xán cảm thấy mình quá tham lam thì có lẽ anh sẽ mất đi cơ hội được trải nghiệm những khoảnh khắc tuyệt vời hơn nữa những ngày mưa sau này mất.
Cuối cùng, Tạ Dĩ Tân quyết định ngẩng đầu, chủ động rời xa cậu và nhẹ nhàng nói: "Được rồi, tôi xong rồi, cậu có thể mặc áo——"
Tạ Dĩ Tân nghe thấy giọng của thanh niên, khàn khàn: "Không có gì."
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, mắt Tạ Dĩ Tân mở to kinh ngạc.
Anh cảm nhận được bàn tay to lớn và ấm áp của Tần Xán ôm lấy gáy mình, dùng lực đẩy anh chúi về phía trước. Và vì không kịp phản ứng, nên khuôn mặt anh lại một lần nữa rơi trở về thiên đường mềm mại và ấm áp vừa nãy.
Tần Xán... cậu ấy đã đẩy mặt anh trở lại ngực mình!
Tạ Dĩ Tân: "Cậu——"
Tần Xán nhận ra mình đã quá mạnh tay, vội vàng thả lỏng, nhưng ngay sau đó, tay cậu lơ lửng trong không trung một lúc, rồi ngập ngừng có chút vụng về hạ tay xuống.
——Cậu bất ngờ ôm lại Tạ Dĩ Tân.
Trước đây mỗi khi gặp nhau lúc trời mưa, lúc nào cũng là Tạ Dĩ Tân chủ động đề nghị và thực hiện những hành động thân mật, còn Tần Xán thì bị hành động táo bạo ấy làm cho đỏ mặt, tim đập loạn, nhưng chỉ có thể ngượng ngùng chịu đựng.
Đây là lần đầu tiên Tần Xán chủ động ôm lấy Tạ Dĩ Tân, từ bị động tiếp nhận chuyển thành sự thân mật từ hai phía.
"Đã là rạng sáng rồi."
Tần Xán lúng túng mở lời: "Giờ tôi hơi buồn ngủ. Trận mưa này... cũng không biết khi nào mới tạnh. Ngày mai tôi còn có cuộc họp nhóm, không có sức đợi đến lúc mưa tạnh rồi mới đưa anh về nhà, muộn lắm."
"Giờ tôi định ngủ luôn. Vậy nên áo... tôi cũng lười mặc lại." Cậu nói, "Nhưng nếu đàn anh không ngủ thì tôi cũng không nghỉ ngơi thoải mái được."
Tạ Dĩ Tân im lặng trong chốc lát.
Một khoảnh khắc, anh nghi ngờ mình có hiểu sai ý Tần Xán không, ngập ngừng hỏi: "Vậy, ý cậu là..."
"Xem như hôm nay tôi phát tâm từ bi, tặng anh thêm thời gian, nâng cấp miễn phí lên chế độ mưa bão vậy."
Anh nghe thấy giọng khàn khàn của Tần Xán nói bên tai: "Ngủ lại đây đi, đàn anh."
Tác giả có lời muốn nói
Tiểu Tần (già mồm mà xí hổ):... Áo thì lười mặc, mưa thì lười đợi tạnh, ngủ luôn thôi.