Người ngoài nhìn vào không biết có khi lại tưởng hắn vừa ức hiếp cậu.
Đến cả Lâm Nhiễm Trần cũng không thể hiểu cảm xúc bản thân lúc này, cậu không biết tại sao mình lại khóc, cậu chỉ biết cơ thể mình hiện tại đang nóng bức đến khó chịu.
Tầm mắt cậu đang dần trở nên mơ hồ, cậu thậm chí còn không thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt.
Nếu như không phải ngay từ đầu cậu biết rõ người đang cùng mình trong phòng lúc này là ai, có khi bóng người nam nhân mờ ảo trước mắt đã khiến cậu một phen sợ hãi rồi.
Cậu sợ người ta sẽ nhân lúc này làm bậy với mình, nhưng đối với hắn lại có một sự tín nhiệm đến khó hiểu.
“Thịnh Kiêu… giúp tôi…”
Lâm Nhiễm Trần quơ loạn tay, đến khi bắt được cánh tay của đối phương cậu liền đưa lên gần mặt mình, dụi dụi vào mu bàn tay mang đến cho mình cảm giác mát mẻ ấy.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, hắn đành gỡ tay cậu bước xuống giường tiến vào bên trong phòng tắm mất một lúc, lát sau lại trở ra ngoài ôm cậu lên mang vào bên trong.
Nhìn đến con người đang nằm ngủ say ngay bên cạnh mình, cậu chỉ muốn đánh cho hắn một trận bầm giập để hả cục tức trong lòng, thế nhưng lại sợ sau khi khiến hắn tỉnh dậy lại không thể rời đi nên đành thôi.
Có điều cậu lại không hề hay biết, ngay khi bản thân mình vừa rời đi cũng chính là lúc người đàn ông tựa như vẫn còn đang ngủ say kia mở mắt ra.