Kết Hôn Lâu Sẽ Hợp

Chương 99



Một người khác cũng bắt đầu nói theo: “Phải đấy, vả lại gia thế tốt, người bản địa, kẻ có tiền còn không có cảm giác xuất sắc đó nữa là, thật sự là đốt đèn lồng lên còn tìm không ra nữa đấy.”

Diệp Lương cười khổ nói, “Các cậu nói, cứ như thể tôi có ý thì ắt sẽ thành vậy.”

"Chỉ cần cậu chủ động, chúng tôi đấy ắt tạo câu chuyện."

Anh ấy vừa dứt lời, liền nghe thấy một cái thùng nước uống "Ầm" một tiếng rơi xuống đất, khiến người trước mặt sợ nhảy dựng, quay đầu lại nhìn mới thấy là đang đặt nước xuống.

"Có nặng quá không? Đồ uống này có ga, đập nát cái chai một lát sau mở ra sẽ rất phiền phức." Diệp Lương vỗ vỗ tay.

“Xin lỗi.”

Lý Thừa Ngôn mơ hồ nói xong hai chữ sau, xoay người tiếp tục bưng bê đồ.

Mấy người họ không ai đặt chuyện này trong lòng, tiếp tục vận chuyển nguyên liệu và đồ uống vào trong cùng nhau.

Than trong lò đều đã được làm sẵn, trước tiên dùng cồn đốt, đợi than cháy đỏ rực mới trực tiếp nướng.

Từng người một bắt đầu có hứng thú với việc vào bếp.

“Cứ để đàn anh Diệp Lương nướng đi, món này anh ấy nướng là giỏi nhất," Người sư tỷ lại hỏi Dụ Y, " Dụ Y, em thích ăn món nào? Để sư huynh nướng cho."

“Em không kén chọn, cái gì em cũng ăn được hết.” Dụ Y tùy ý nói.

"Anh, anh nghe nói chưa, Y Y không kén ăn, cái gì cũng ăn được, anh mau nướng cho người ta ăn đi."

Dưới sự la ó của mọi người, Diệp Lương xấu hổ cười và định đứng dậy.

Lý Thừa Ngôn đứng dậy trước, "Để em đi, em nướng đồ ăn là giỏi nhất."

Người muốn mai mối: "..."

Đàn em này dường như không phải là người dễ hiểu nhỉ.

Diệp Lương gật đầu, "Được, vậy phiền em rồi, dù sao anh cũng không biết nướng, anh đứng bên cạnh giúp em thôi.”

“Được.”

Dụ Y có chút kinh ngạc, cô ở cùng anh rất nhiều đêm, ăn cơm nhà hàng hay đồ ăn mang đi, nhưng lại không hề biết anh biết nấu ăn.

Lý Thừa Ngôn đi tới lò nướng, lấy xiên thịt đặt lên giá, nhìn anh khá tươm tất, mọi người nhìn bộ dạng đều cho rằng anh trông cũng khá đáng tin cậy.

Cho đến khi Diệp Lương vuốt vuốt lông mày, anh ấy phải nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cây xiên này hình như bị hơi xém cháy rồi.”

Lý Thừa Ngôn đúng lúc cái xiên sang một bên, nó không chỉ xém cháy mà còn giống như đáy nồi.

Dụ Y: "..."

Là do cô tin tưởng anh quá sớm.

Lý Thừa Ngôn mặt không đổi sắc, "Có lẽ là do lửa lớn quá.”

Dụ Y không cầm cự được nổi nữa, cô bật cười khiến người khác cũng cười theo, giậncái gì mà gọi là lửa quá lớn, rõ ràng là do cậu không mang theo đồ lật đấy?

"Được rồi, chúng ta đừng nhìn mắc công lại gây áp lực cho đàn em nữa, chúng ta cùng nhau chụp một tấm ảnh đi, Y Y, sư huynh lại đây."

Vừa nói, anh vừa bước sang bên kia.

Dụ Y vốn muốn làm giám sát viên để Lý Thừa Ngôn không lãng phí thức ăn nữa, sức lực của cô không địch nổi đối thủ nên chỉ còn cách bị kéo đi.

Diệp Lương vỗ vai Lý Thừa Ngôn, "Cậu nướng trước đi, đợi lát nữa đổi lại với cậu sau."

Lý Thừa Ngôn: "..."

Anh nhìn Diệp Lương không biết là vô tình hay cố ý bị đẩy đến bên Dụ Y.

May mà lúc đó có một người trầm tính không thích chụp ảnh, Lý Thừa Ngôn đưa xiên thịt trong tay cho anh ta, "Em nướng không giỏi lắm, nếu còn để em tiếp tục nướng, chỉ sợ mọi người sẽ không ăn được."

Trước mặt vẫn còn một xiên thịt nướng cũng xem xém cháy, đối phương cảm thấy chuyện này có thể trở thành hiện thực nên vui vẻ nhận lấy.

*

“Mọi người đứng yên đi, đông người quá, ráng chen chúc nhau vào đi.” “Nhiếp ảnh gia” cầm máy ảnh nhắc nhở.

Diệp Lương liếc nhìn Dụ Y bên cạnh, nhìn thấy sống mũi cao của cô dưới hàng mi dài, anh nhất thời căng thẳng đến lòng bàn tay đổ mồ hôi, muốn lại gần mà không dám.

Tính khí anh nhẹ nhàng, nhu mì và không thể làm những việc chủ động như vậy.

Trong lúc do dự, một bóng người trực tiếp chen vào giữa hai người, Lý Thừa Ngôn bất cẩn nói: "Em thích nhất là được chụp ảnh, không để ý thêm cả em chứ.”

Diệp Lương nói: "Không sao."

Một người chen vào tất nhiên sẽ phải chen một chút sang một bên, Lý Thừa Ngôn miệng thì nói rằng mình thấy ngại quá, nhưng thực tế hành động thì lại chẳng có ý xin lỗi gì.

Dụ Y liếc anh một cái.

Anh hơi nghiêng người, hai tay đưa về phía sau, cách Dụ Y rất gần, từ một góc độ nào đó, tựa như anh đang ôm Dụ Y vào lòng.

Cô không biết anh đang định giở trò gì, cô chỉ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cô có hơi mất tập trung một lúc, nhưng ngón tay của cô đột nhiên bị móc, và cuối cùng anh đã níu hai ngón tay của cô.

Dụ Y ngước mắt lên.

Sự thân mật bí mật này làm cho sự mờ ám càng thêm tăng vọt.

Dụ Y muốn tránh nên lại vỗ tay ra hiệu cho anh đừng làm loạn, đây đơn giản là đùa với lửa, chỉ cần vài phút là bị phát hiện.

Nhưng khi cô lùi một bước, anh lại tiến một bước.

Cảnh cáo hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại giống như cố ý trêu chọc anh, phạm vi động tác càng lúc càng lớn, càng dễ dàng bị phát hiện.

“Các cậu đang làm cái gì!" Nhiếp ảnh gia đột nhiên nói.

Trái tim của Dụ Y như muốn vọt lên tận cổ họng, theo bản năng cho rằng mình bị phát hiện, cho nên không động tay, ngoan ngoãn để cho Lý Thừa Ngôn nắm tay.

Nhiếp ảnh gia lại nói: "Sao trông các cậu lại không vui chút nào thế? Mọi người ra ngoài chơi, không phải nghiên cứu khoa học. Mọi người phải cười."

Ừm……

Dụ Y thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng với tình tiết trên, Dụ Y đã không còn dám nhúc nhích gì nhiều.

“Được rồi, đổi đi, chụp vài tấm với bãi cát đã.” Người thợ chụp ảnh ra hiệu.

Bất kể đội hình có thay đổi như thế nào, Diệp Lương cũng sẽ bị những đàn em khác thúc đẩy dính lại gần Dụ Y, nhưng rồi Lý Thừa Ngôn sẽ ngáng đường anh.

Phản ứng đầu tiên của anh sau khi chen vào là nói chuyện với Diệp Lương, vì vậy nhiều lần, một số người bắt đầu nghi ngờ rằng anh có gì đó không bình thường.

Sư tỷ kéo Dụ Y lại, nói: "Em có cảm thấy Lý Thừa Ngôn kỳ lạ không?"

“Kỳ lạ?” Vừa nhắc đến tên anh, cô bắt đầu cảm thấy căng thẳng một cách bản năng.

"Đúng đúng đúng, lúc chụp ảnh cậu ta vẫn luôn đi theo đàn anh Diệp Lương, cậu ta sẽ không có hứng thú gì gì với đàn anh chứ?"

“Có hứng thú gì gì với đàn anh?” Dụ Y nhất thời không có phản ứng.

Sư tỷ tiếp tục vận dụng trí tưởng tượng của mình, "Đúng vậy, em có nhớ không lần trước là sinh nhật của đàn anh Diệp Lương, cậu ta cũng không cẩn thận đi nhầm phòng bao, còn cứ một hai kéo đàn anh Diệp Lương ra nói chuyện phiếm.”

"Lần này cũng giống như vậy, nói đến chueyenj thịt nướng, cậu ta là kiểu người cà lơ phất phơ, người ở độ tuổi của chúng ta còn mấy người thích kiểu mới mẻ đâu, tại sao cậu ta lại muốn cùng những người già chúng ta đi chơi chứ?”

người già?

Dụ Y nhướn mày phấn khích trước câu nói này.

"Sau đó hôm nay chúng ta bảo đàn anh Diệp Lương đi nướng thịt thì cậu ta như thể sợ đàn anh Diệp Lương mệt mỏi, cho nên mặc dù không biết nướng thịt cũng chủ động đi, còn chụp ảnh! "

Nói đến chụp ảnh, sư tỷ cảm thấy chứng cứ càng thêm đầy đủ, "Cậu ta cứ ở ngay bên cạnh anh Diệp Lương, không thể tách rời, có lẽ cậu ta vốn chỉ muốn chụp ảnh hai người họ thôi!"

Trí tưởng tượng phong phú thật đấy.

Chỉ là lúc nào cô cũng ở bên cạnh, sao lại không có tên?

Nhưng Dụ Y tán thưởng ý tưởng của sư tỷ, trầm giọng nói: "Kỳ thật em cũng nghĩ như vậy. Thấy sư tỷ cũng nghĩ như vậy, em thấy yên tâm hẳn ra."

"Không sai, anh hùng giống nhau, ý kiến cũng thấy như vậy, nhất định là cậu ta có ý đồ bất chính với đàn anh Diệp Lương rồi!"

Dụ Y mím môi cười, không ngờ lại có thể bình an vô sự như vậy.

Không có kẻ gây tai họa Lý Thừa Ngôn, thịt nướng đã sớm trong trạng thái sẵn sàng, có màu sắc và mùi thơm ngon, và sự chú ý của mọi người đã bị thức ăn thu hút.

"Sư tỷ, chị cười cái gì?" Lý Thừa Ngôn đột nhiên xuất hiện.

Sau khi Dụ Y nói chuyện với sư tỷ của mình, cô cảm thấy rằng bây giờ cô đang ở trong một khu vực an toàn, nói một vài lời với Lý Thừa Ngôn sẽ không ảnh hưởng đến ấn tượng sai lầm của mọi người về chuyện anh có ý đồ với đàn anh Diệp Lương.

Trên môi côvẫn là nụ cười, "Tôi đang thảo luận với sư tỷ về một tiểu bối có hứng thú với đàn anh Diệp Lương.”

"Ai?"

Ánh mắt của Dụ Y rơi vào anh, không nói lời nào.

Lý Thừa Ngôn lúc này mới ý thức được, tiểu bối này chính là ám chỉ mình, bản thân anh vốn không quan tâm đến ý kiến ​​của người khác, nghe xong cũng không để bụng.

Anh tiếp lời và nói: "Không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao thì tiền bối Diệp Lương cái gì cũng giỏi, anh ấy xuất sắc, anh ấy có một tương lai đầy hứa hẹn, anh ấy là một người hoàn hảo."

Lúc đó Dụ Y mới nhận ra rằng anh đã nghe thấy hết những gì cô nói trong nhà ăn.

Cô gật đầu, "Thật."

"Tiền bối cũng rất tốt, xuất thân không tệ, giàu có, xinh đẹp lại biết kiềm chế." Lý Thừa Ngôn tiếp tục nói.

“Đánh giá tương đối công bằng.” Dụ Y tiếp tục gật đầu.

"Hai người ưu tú như vậy là kiểu trời định, không ở bên nhau thì thật đáng tiếc. Cho nên có rất nhiều người tự nhiên muốn mai mối cho hai người."

Lý Thừa Ngôn tay chân đều dài, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ có thể gập lại đó, cảm thấy hơi khom lưng.

Điều khiến anh trông còn khom lưng hơn nữa là biểu hiện của anh.

Sau lưng là lò nướng, ánh lửa cùng khói phản chiếu lên khuôn mặt của anh, phảng phất miêu tả toàn bộ thân thể của anh, cho dù ở trong này cảnh tượng có trông lộn xộn đến đâu đi nữa, anh vẫn là sự tồn tại chói mắt.

Sau khi nghe những gì anh nói, Dụ Y nhận ra tại sao anh lại đến một cách mặt dày như vậy.

Làm gì có chuyện anh muốn gặp cô, rõ ràng anh tới đây để phá bỏ hình ảnh CP, cho dù nhân vật cp còn chưa được viết ra, anh đã có dự tính từ trước.

Dụ Y hai tay chống đỡ mặt bàn, cười hỏi: "Này, anh gì đó có ngửi thấy vị gì chua không, răng của em sắp chua theo luôn rồi."

Đề tài nhảy một hồi, Lý Thừa Ngôn không có phản ứng, cau mày hỏi: "Mùi chua gì, anh không ngửi thấy, anh chỉ ngửi thấy ớt cùng thìa là."

“Không có sao, chua quá, em còn tưởng thùng dấm của gia đình nào đó bị lật nữa đó.” Dụ Y chớp chớp mắt.

Mãi cho đến một lúc sau Lý Thừa Ngôn mới nhận ra rằng cô đang tự giễu mình.

Anh buồn bực nhìn qua, "Sư tỷ cũng thích người như đàn anh Diệp Lương cơ mà? Kiểu không cần phải phụ đạo, cũng không dây dưa."

Ngay cả những lời cô nói hôm đó anh cũng nhớ hết.

Dụ Y muốn trêu chọc anh ta, vì vậy cô lại gật đầu, "Ừ, người xuất sắc như vậy thì có lí do gì để không thích đâu chứ?"

Lý Thừa Ngôn: "???"

Phụ nữ mà, cứ dùng vài phép thử là ra ngay thôi.

“Anh cũng rất tốt, tại sao sư tỷ lại không thể thích anh?” Lý Thừa Ngôn đã tức đến hoa mắt, “Tiền bối có gì tốt, tiểu bối đây mới là lựa chọn tốt nhất.”

Dụ Y gật đầu, làm ra dáng vẻ không có ý định sẽ bình luận gì thêm.

Lý Thừa Ngôn biến sắc, "Không phải em thích Diệp Lương thất đấy chứ?"

Chuyện này mà anh cũng coi là thật, Dụ Y thật không ngờ anh lại dễ lừa gạt đến như vậy.

Dụ Y vỗ tay, đi đến lò nướng bỏ đó, cô đặt những xiên thịt lợn chưa nấu chín lên kệ. Cả cô và Lý Thừa Ngôn đều đang giấu giếm điều gì đó trong lòng, họ không ăn nhiều xiên.

Lý Thừa Ngôn đi theo nhìn cô, trong con ngươi có pháo hoa phản chiếu lửa than.

“Ai nói em thích sư huynh?” Dụ Y lật xiên thịt cúi đầu, thoạt nhìn như thể cô đang rất nghiêm túc.

Yết hầu của Lý Thừa Ngôn lăn lên lăn xuống, "Thật sao?"

“Thật đấy.” Khi xiên thịt nướng xèo xèo và có dầu mỡ, Dụ Y cho bột thịt nướng đã chuẩn bị sẵn vào, nướng xong xiên thịt đã tỏa ra mùi thơm.

Cô cũng có coi như cũng có chút thiên bẩm ở công việc này.

Cô lật nó lại và cả hai bên đều chín đúng chuẩn.

Nướng xong, cô gắp cho anh một xiên, hai đôi mắt nhìn nhau, cô nói bằng giọng hai người có thể nghe thấy: “Em thích đàn em dưới khóa thôi.”

Không biết có phải là bởi vì quá gần lửa than hay không, mà mặt của Lý Thừa Ngôn đỏ lên, Dụ Y cảm thấy đó là dấu hiệu của sự thẹn thùng.

Chậc chậc, tiểu tử này thật sự không chịu được trêu chọc a.

Dụ Y còn chưa nói đùa được bao lâu, lại nghe Lý Thừa Ngôn không biết xấu hổ nói: "Em đừng có nói nhảm, anh cũng không còn nhỏ."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.