Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn

Chương 53: Tiêu Mặc Thần, tên khốn nạn



Cố Noãn vô số lần nghĩ tới sẽ gặp lại Tiêu Mặc Thần, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp hắn trong trường hợp này..

Chiếc xe đến khách sạn.

Cố Noãn và nhân viên phục vụ đẩy valy đi vào phòng khách sạn đã đặt sẵn. Cô cảm ơn người phục vụ và nhìn Tiêu Mặc Thần: “Tiêu tổng, nếu không còn gì nữa..”

Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Đây là cách là Lý tổng nói các người làm sao?”

Cố Noãn cúi đầu: “Xin hỏi ngài còn chỉ thị nào khác không?”

Tiêu Mặc Thần ôm cô gái mềm mại trong lòng ngực, ấm giọng nói: “Ừm, em có chuyện gì muốn cô ấy làm không?”

Người phụ nữ kia chỉ vào chiếc valy và nói: “Mang quần áo của tôi trong valy treo vào tủ quần áo, cẩn thận vào, quần áo của tôi rất đắt tiền, nhìn cô nghèo nàn như vậy, lỡ làm hỏng cô có đền nổi không?”

Cổ Noãn: “Vâng.”

Cô bắt đầu thu dọn valy và lấy quần áo của người phụ nữ kia ra. Khi nghe tiếng thở dốc của người phụ nữ phía sau lưng, lưng Cố Noãn cứng đờ, sau đó như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục sắp xếp quần áo.

Tiêu Mặc Thần vòng tay qua vòng eo thon gọn của người phụ nữ, bế cô ta đặt lên tủ, hai cánh tay trắng như tuyết của hắn vòng qua cổ anh: “Mặc Thần”

Nói xong, cô ta đưa môi lên, đáy mắt Tiêu Mặc Thần thoáng qua một tia không vui, hắn quay mặt đi, môi của cô ta rơi vào trên cổ hắn.

Cô ta nhướng mày: “Mặc Thần."Vẻ không hài lòng của hắn chỉ thoáng qua trong nháy mắt, hắn nở nụ cười:

“Ngoan, đi tắm trước.”Người phụ nữ kia chính là muốn hắn ta bế cô vào, nhưng lại nhìn thấy sự nguy hiểm trong mắt hắn, chỉ là một ngôi sao hạng hai leo lên được tới Tiêu Mặc Thần, cô ta có đủ thực lực.

Biết hắn thích cái gì và không thích cái gì.

Cô ta cầm bộ váy ngủ ren đen và đi vào phòng tắm.

Cố Noãn thu xếp quần áo xong, nhìn thấy áo mưa nhỏ bên trong valy, cô đem các loại đặt vào tủ đầu giường, sau đó tiếp tục sắp xếp.

Cô chỉ cảm thấy sống lưng của cô có một ánh mắt vừa băng lãnh vừa nóng rực rơi vào trên lưng cô.

Sau khi cô dọn dẹp xong, Cố Noãn đứng dậy nói: “Tiêu tổng, ngài còn chỉ thị gì nữa không?”Cố Noãn ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn? Cô không nghĩ tới rằng có một ngày gặp lại hắn, lòng cô lại bình tĩnh đến vậy.

“Tới đây” - Tiêu Mặc Thần lạnh lùng ra lệnh.

Cố Noãn do dự một chút nhưng mà vẫn bước tới.

Hai tay hắn dang ra không nói gì, Cố Noãn mím môi hiểu hắn đang muốn gì, đầu ngón tay run run, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi cho hắn.

Hắn cúi đầu như một vị đế vương nhìn xuống, cúi đầu nhìn cô, cười lạnh một tiếng: “Cố tiểu thư, đã lâu không gặp.

Cố Noãn cứng ngắc mím môi: “Đã lâu không gặp.”

Bước ra khỏi khách sạn.

Cố Noãn đón xe quay về nhà, Tô Kỳ đang chuẩn bị bữa trưa, thấy Cố Noãn quay lại: “Sao cậu về sớm vậy? Tớ còn tưởng cậu đến chiều mới về. Cậu nói đại boss của chúng ta có đẹp trai không?”

Cố Noãn có chút mệt mỏi, trong đầu hiện lên gương mặt Tiêu Mặc Thần, gật đầu: “Rất đẹp trai.

Tô Kỳ thốt lên: “Ôi trời, nếu cả Noãn Noãn còn khen đẹp trai, thì anh ta chắc hẳn phải là hoàn mỹ.

Cố Noãn luôn không quan tâm đến các ngôi sao nam nổi tiếng trong các cuộc nói chuyện của hai người.

Tô Kỳ mang hai đứa trẻ đến ăn cơm, lôi kéo tay Cố Noãn Noãn không ngừng hỏi: “Thật sự rất đẹp trai sao?”

Cố Noãn gật đầu: “Hơn 30 tuổi, tướng mạo tuấn mỹ, người đàn ông độc thân hoàng kim, bên cạnh anh ta có vẻ là bạn gái mới của anh ta.

“Chỉ có một buổi sáng mà cậu có thể biết được nhiều tin tức như vậy? Noãn Noãn, cậu có chụp bức ảnh nào không, tớ thật muốn xem đại boss đẹp trai như thế nào?”

Cổ Noãn cụp mắt xuống: “Được rồi, cuối tuần có cuộc họp cậu liền thấy được, bây giờ mau đi ăn cơm đi.”

Buổi chiều, Tô Kỳ đưa hai đứa trẻ ra ngoài chơi, Cố Noãn có chút mệt mỏi nên không đi theo, nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi.



Ngủ đến tận 6h chiều liền bị một tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cố Noãn nhìn dòng chữ quản lý Dư hiển thị trên điện thoại, cô liền nghe máy: “Quản lý Dư, Tiêu tổng tôi đã..”

“Tiểu Noãn, tôi vừa định nói với cô chuyện này, tối nay Tiêu tổng chỉ rõ cô cùng ngài ấy đi dự tiệc.

“Quản lý Dư, đây là việc của bộ phần PR, bên đó rất đông nhân sự, tôi chỉ là nhân viên nhỏ của bộ phận kế hoạch mà thôi.

“Tiểu Noãn, cô nói như vậy là không đúng, cô cũng là thành viên của AR, hơn nữa Tiêu tổng đã chỉ rõ muốn cô đi, chúng ta cũng không có biện pháp. Tôi sẽ trả cho cô gấp ba lần tiền tăng ca, cô cũng biết Tiêu tổng là tổng giám đốc của trụ sở chính, chỉ ở lại N thành mấy ngày thôi.

Nghe được có thể có được gấp ba tiền thêm giờ, Cố Noãn bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ đi ngay.”“Được, vậy cô đến khách sạn đón ngài ấy đi, bây giờ ngay lập tức xuất phát”

Trong khách sạn.

“Mặc Thần.”

Người phụ nữ gợi cảm mặc bộ váy ngủ ren màu hồng ôm lấy eo người đàn ông: “Mặc Thần, đừng đuổi em đi được không?”

“Em biết, tôi chỉ thích nữ nhân ngoan ngoãn.”

“Mặc Thần, em sẽ hiểu chuyện.” - Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Mặc Thần nổi danh thay bạn gái như thay áo, nhưng mà cô ta thật sự không nỡ, dù sao đi theo người đàn ông này, đẹp trai nhiều tiền, ai nấy phải nhìn cô ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ, đây là người đàn ông mà nữ nhân ở A thành muốn gả nhất.

Cô ta vừa nói, không ngừng lắc mông, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, một chút cũng không đụng vào cô ta, cô ta cắn răng, ánh mắt rơi vào ly rượu đỏ trên bàn, lúc nãy thừa dịp Tiêu Mặc Thần đi tắm đã bỏ thuốc vào.

Tại sao đến giờ thuốc vẫn chưa có tác dụng.

Tiêu Mặc Thần lấy từ trong ví ra một tấm thẻ ném xuống đất: “Cầm, lăn.

Người phụ nữ kia cũng không phải không thức thời, đi theo Tiêu Mặc Thần đơn giản chỉ vì tiền, ngoan ngoãn cầm tiền thay quần áo liền rời đi.Cố Noãn gõ cửa phòng khách sạn và phát hiện nó không khóa. Cô đẩy cửa ra

và nhìn thấy Lý tổng đang khom lưng cúi đầu, gương mặt nở nụ cười nịnh nọt trước mặt Tiêu Mặc Thần.

Trên thân Tiêu Mặc Thần vẫn mặc một bộ đồ ngủ màu xám, khóe môi cười nhạt: “Lý tổng khách khí.”

Cố Noãn đi tới và nói: “Lý tổng”

Lý tổng nhìn cô nói: “Cố Noãn đến rồi, Tiêu tổng đích thân yêu cầu đích danh cô tới, đây chính là vinh dự.

Cố Noãn giật giật khóe môi, thật muốn nói vinh dự này tôi cho ông đó, cô mới không muốn nhận.

Nhưng cô không thể đập đổ chén cơm của mình.

“Cố Noãn, ngồi xuống đi.” - Lý tổng chỉ vào vị trí bên cạnh Tiêu Mặc Thần.

Cô mím môi đi tới ngồi xuống, hắn đột nhiên đưa tay đặt lên eo cô, khiến toàn thân cô cứng đờ, Lý tổng thấy vậy liền híp mắt cười đứng lên: “Tiêu tổng, vậy tôi đi trước”

Trước khi đi cũng không quên nhìn Cố Noãn nói: “Hãy phục vụ thật tốt Tiêu tong."

Cố Noãn lập tức đứng dậy nói: “Tiêu tổng, xin tự trọng.

Tiêu Mặc Thần đặt ly rượu đỏ trên tay xuống, đột nhiên cảm thấy mùi thơm thoang thoảng của cô thật quyến rũ, một ngọn lửa như đang thiêu đốt hẳn...

Hắn dễ dàng kéo cô lại giữ lấy hai tay cô, đẩy cô ép sát vào tường. Cố Noãn vùng vẫy: “Thả tôi ra, Tiêu Mặc Thần, anh muốn làm gì?”

Hô hấp của cô bị cướp bóc.

Cố Noãn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong miệng của hắn, cô dùng sức đẩy hắn: “Ư...buông tôi ra.”

Nhưng sức lực của nam và nữ khác biệt, sức lực của Cố Noãn dần cạn kiệt, hắn buông mỗi cô ra, ánh mắt rực lửa, anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, xoay người đè cô trên ghế sô pha.

Cố Noãn chỉ cảm thấy hắn có chút không bình thường, liên tục nhắc nhở: “Tiêu Mặc Thần, Tiêu Mặc Thần, anh nhìn cho rõ tôi là ai”

“Em có hóa thành tro tôi cũng nhận ra em” - Hắn cắn răng siết chặt từng chữ, dùng hai tay đè lên vai cô.

Cơ thể anh như bốc cháy, Tiêu Mặc Thần lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt rơi vào ly rượu đỏ trên bàn cafe vẫn còn nửa ly, là nữ nhân kia đưa cho anh, lúc đó anh không uống, vừa rồi chỉ mới uống hai ngụm.

Cố Noãn thở hổn hẻn dưới thân hắn: “Tiêu tổng, anh tỉnh táo lại đi.”



Tỉnh táo?

Sáng nay nhìn thấy cô ở sân bay đã không thể nào tỉnh táo không được.

Năm năm, đã năm năm qua cứ mỗi đêm đều không thể nào tỉnh táo được, huống chi bây giờ bị hạ dược, Tiêu Mặc Thần cúi đầu nhìn cô, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cắm của cô, đưa tay cầm nửa ly rượu đỏ trên bàn hớp lấy, sau đó từ môi anh đẩy hết vào miệng cô. NOV TOON

“Ư... khụ khụ.” - Cố Noãn ho khan hai tiếng, quay mặt sang một bên: “Buông tôi ra, Tiêu Mặc Thần...khụ...khụ..

NOVEL TOON

Ly rượu rơi xuống đất, Tiêu Mặc Thần nhìn gương mặt ngày nhớ đêm mông trước mặt mình, từ từ đến gần gương mặt cô, cúi đầu hôn lên vết rượu đỏ còn sót lại trên cổ cô.

Cố Noãn muốn vùng vẫy.

Nhưng cô cảm thấy toàn thân yếu ớt, dần dần có một ngọn lửa thiêu đốt cô. Cô không nhịn được ôm lấy cổ hắn, Tiêu Mặc Thần nghiêng người về phía trước, hôn nhẹ nhàng lên gương mặt cô, trên cổ của cô.

“Tiêu tổng...thả....thả tôi ra.” - Cố Noãn dùng chút lý trí phản kháng.

“Thả tôi ra” - Cố Noãn muốn đẩy anh ra, buổi sáng hắn cùng nữ nhân kia bên nhau, bây giờ, cô không muốn, Cố Noãn liều mạng muốn đẩy hắn ra, nhưng cô lúc này không còn chút sức lực nào nữa.

Tiêu Mặc Thần nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, bàn tay mạnh mẽ khống chế không cho cô cử động, thanh âm bên tai không cho phép kháng cự: “Tôi phải gọi em là... Noãn Noãn, hay là Cố Minh Châu, tôi không quan tâm em là ai, đừng phản kháng tôi.”

Nụ hôn của anh bắt đầu trở nên tàn nhẫn, ý thức mơ hồ của Cố Noãn bị đánh thức bởi cơn đau ở cổ, nhưng cơ thể cô không chịu nghe lời và muốn đến gần anh hơn.

Cổ Noãn nhớ tới rượu trong miệng hắn truyền qua.

“Tiêu Mặc Thần, tên khốn nạn.”

“Khốn nạn, em mắng cũng đã mắng rồi, nếu tôi không khốn nạn một lần, đúng là có lỗi với em.” - Tiêu Mặc Thần nói xong, cơ thể Cố Noãn rung lên một cách nhạy cảm, đôi mắt lóe lên dòng nước mắt trong suốt: “Buông ra... buông tôi ra."

Tiêu Mặc Thân hôn lên bờ môi cô ngăn cho sự phản kháng không chút sức lực của cô, nụ hôn tê dại khiến mọi tế bào trên người Cố Noan mềm nhũn.

Tác dụng của thuốc quá mạnh, Tiêu Mặc Dạ không nhanh không chậm xé nát bộ váy công sở trên người Cố Noãn, lộ ra làn da trắng mịn màng.

Dưới sự tấn công mạnh mẽ của hắn và dược vật, Cố Noãn dần mất đi ý thức, rơi vào trầm mê, hưởng ứng đáp trả sự thoải mái.

“Gọi tôi là Mặc Thần.

Cố Noãn mở ra đôi môi đỏ mộng: “Mặc Thần.”

“Ngoan” - Tiêu Mặc Thần cũng không chịu nổi nữa, dù chỉ uống hai ngụm nhỏ nhưng tác dụng quá lợi hại, lại nhìn thấy người phụ nữ hắn khao khát dưới thân, gương mặt trắng nõn thanh tứ vô cùng đỏ ửng, ý thức đã sớm trầm luân.

“A..” - Cố Noãn mở ra đôi mắt mơ màng, sự va chạm đến tận nơi sâu thẩm khiến cô có chút đau đớn.

Trong lúc nhất thời, cô không thể chịu được sự bá đạo điên cuồng chiếm lấy của anh.

Những ngón tay của anh bám vào lưng anh thành những vết xước.

Tiêu Mặc Thần đưa tay nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc dính lên má cô. Cố Noãn vô lực thở hổn hển, mái tóc đen ướt sũng như bị ngâm trong nước, trải trên chiếc gối màu xám bạc.Cô đưa mắt nhìn Tiêu Mặc Thần, đáy mắt đầy ủy khuất, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, sự va chạm quá mạnh mẽ không ngừng khiến cô có chút đau đón.

Tiêu Mặc Thần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt cô.

Nụ hôn kia tựa như sự an ủi.

Trong ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng, giọng nói nỉ non bên tai: “Nói đi, nói em sẽ không đi, em chỉ thuộc về tôi, tôi không quan tâm em là ai, em chỉ có thể thuộc về Tiêu Mặc Thần tôi mà thôi”

Sự va chạm không ngừng nghỉ, toàn thân Cố Noãn tê dại, ý thức dần dần mất đi.

“Nói đi, em chỉ thuộc về tôi” - Tiêu Mặc Thần không ngừng va chạm ngày càng mạnh mẽ và nỉ non bên tai cô.

“Tôi chỉ thuộc về anh” - Cố Noãn nói trong vô thức.

Nghe được câu trả lời cực kỳ hài lòng, Tiêu Mặc Thần ôm lấy cô, động tác dần dần thương tiếc ôn nhu...

Một đêm tình mê loạn...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.