Nhưng mẹ Anjoye không nghĩ như thế, bà cứ ép anh ta phải đi cướp đoạt, anh ta cũng bất đắc dĩ bị ép buộc, trên thực tế điều này lại cho anh ta cơ hội để đánh bại Dạ Đình Sâm.
Bao nhiêu năm qua anh ta chưa một lần thành công, nhưng cũng chưa từng bỏ cuộc.
- Thực ra… cậu rất quan tâm tới Dạ Đình Sâm đúng không?
Qua hồi lâu Nhạc Yên Nhi mới tìm lại được giọng nói của mình, cô nói bằng ngữ điệu hết sức nhẹ nhàng.
Nhiều lúc tình cảm của con người rất phức tạp, bạn cho rằng những gì mình nhìn thấy là đúng, nhưng thực ra nó lại là sai. Bạn cho rằng Anjoye hận Dạ Đình Sâm tận xương tủy nhưng thực ra là yêu thương sâu đậm.
Nếu không anh ta cũng sẽ không vẽ đầy một phòng toàn tranh về Dạ Đình Sâm, mỗi một biểu cảm nhỏ nhất của hắn đều được vẽ lại một cách sống động.
Anjoye nghe thấy lời này thì cả người cứ run lên.
Trên thực tế, anh ra rất không muốn thừa nhận sự thật này, nên vẫn luôn tự làm tê liệt bản thân, nhưng bây giờ mọi thứ bị một câu nói của Nhạc Yên Nhi vạch trần, anh ta cảm thấy đầu mình cứ vang lên cả đống tạp âm khó chịu.
Ngỡ ngàng nhìn những bức tranh tràn ngập cả căn phòng, dường như chúng đang chứng minh cho lời nói của Nhạc Yên Nhi.
Đến cuối cùng, khóe miệng Anjoye nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ:
- Thực ra… em cũng không biết nữa.
Giọng nói của anh ta chứa đựng sự mờ mịt vô biên.
- Bao nhiêu năm nay em luôn ngăn cản bước chân của anh ta, muốn đánh bại anh ta, nói quan tâm anh ta đúng là quá miễn cưỡng. Chị có thể nghĩ thế này, kẻ địch của em chỉ có thể thua trong tay em chứ không thể bị hủy hoại trong tay một người phụ nữ được! Dạ Đình Sâm sinh ra đã là người phải làm việc lớn.
Anjoye nhướng mày, hai mắt cong lên, trên môi là nụ cười bất cần quen thuộc.
Nhưng Nhạc Yên Nhi có thể cảm nhận được sự thê lương không dễ phát giác giấu sau nụ cười đó.
Thấy anh ta phủ nhận, cô cũng không nói gì thêm, thực ra Anjoye hoàn toàn hiểu rõ, chỉ là không muốn đối diện với nó mà thôi.
Mà từ lời nói vừa nãy của anh ta, Nhạc Yên Nhi bắt được thêm một trọng điểm.
- Anjoye, có phải cậu quá áp đặt rồi không? Vì sao anh ấy lại bị hủy hoại trong tay tôi chứ?
Nhạc Yên Nhi nắm chặt tay lại, không cam tâm hỏi.
Anjoye nghe thế không kìm nổi mà bật cười:
- Chị cho rằng bây giờ chị không hủy hoại anh ta sao? Hôm qua, mấy lão già trong hội đồng quản trị của LN đã triệu tập cuộc họp nội bộ, nội dung của cuộc họp là để bãi miễn chủ tịch đương nhiệm đấy! Đây là giấy cam kết tự nguyện bỏ cuộc của Dạ Đình Sâm, chị xem đi.
Không biết từ lúc nào trên tay Anjoye đã có thêm một tập hồ sơ, anh ta ném thẳng nó đến trước mặt Nhạc Yên Nhi.
Hồ sơ rơi xuống dưới đất, mở tung ra, mấy chữ màu đen ở trang đầu tiên nhảy nhót trước mắt cô.
Đột nhiên cô không có dũng khí nhận lấy nó nữa.
- Điều một kẻ mạnh thực sự cần không phải là áo giáp mà là không có điểm yếu! Nhạc Yên Nhi, sự tồn tại của chị chính là sự tổn thương lớn nhất với Dạ Đình Sâm, chị có hiểu không!
- Tôi…
Nhạc Yên Nhi ngơ ngác há miệng ra nhưng không thốt ra nổi từ nào.
- Nhạc Yên Nhi, em có thể cho chị tiền tài quyền lực, chị sẽ không cần dựa vào người đàn ông đó nữa. Em biết chị không thích cuộc sống toàn là dối trá lọc lừa của nhà giàu, cũng rất trân trọng sinh mạng của mình, vậy nên chị rời xa anh ta đi. Bây giờ anh ta không còn gì cả, mà em thì lại mạnh đến mức có thể giết chết anh ta dễ như giết một con kiến! Em khuyên chị một câu, chị mà tiếp tục ở lại bên cạnh Dạ Đình Sâm là đồng nghĩa với việc chờ đợi tử vong đấy. Nếu chị đồng ý với em rời xa anh ta thì lập tức rời khỏi thành phố A…
- Anh ấy… thật sự mất hết tất cả rồi?
Nhạc Yên Nhi đột nhiên ngắt lời anh ta, ngơ ngác hỏi lại.
Anjoye thấy cô có vẻ đờ đẫn, dường như không chịu được đả kích này.
Cũng đúng, vốn là bà Dạ cao quý không ai bì kịp, những tưởng danh lợi quyền thế đều gần trong gang tấc, đang được nâng lên tận mây xanh giờ lại đột nhiên ngã xuống, không chấp nhận được là chuyện thường tình.
Anjoye hắng giọng, thanh âm hòa hoãn hơn nhiều:
- Đúng thế, chị hà tất cứ phải theo anh ta làm gì chứ? Không những tính mạng gặp nguy hiểm mà còn bị người khác cười nhạo. Ở nhà họ Dạ, một người mất đi quyền thừa kế về sau rất khó sinh tồn, ở cùng anh ta chị cũng sẽ mất đi tất cả mọi thứ đang có! Chỉ cần chị đồng ý rời xa Dạ Đình Sâm thì muốn gì em cũng có thể cho chị…
- Anjoye, nếu như cậu đã đạt được mục đích của mình rồi thì thả tôi đi được không, hiện giờ Dạ Đình Sâm rất cần tôi!
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì nhẹ nhàng nói, tuy rằng giọng nói của cô rất nhỏ nhưng lại ẩn chứa sự kiên cường khó mà bỏ qua.
Anjoye run lên, anh ta trợn trừng mắt nhìn cô với vẻ không dám tin, giọng nói cũng run rẩy:
- Chị nói gì?
- Nếu tôi rời bỏ anh ấy, vậy không phải anh ấy sẽ chết trong tay của cậu sao? Anh ấy là chồng tôi, tôi muốn được ở bên anh ấy, tôi không đi đâu hết! Cậu nói tôi hủy hoại anh ấy cũng được, giúp anh ấy thành công cũng được, những thứ này không phải cậu nói là xong. Chỉ cần anh ấy không muốn tôi đi thì tôi sẽ không đi!
Thái độ của Nhạc Yên Nhi vô cùng kiên quyết.
Dường như càng nói càng thấy tự tin, giọng nói lí nhí của cô ngày một to hơn.
- Anjoye, tôi không phải là người nhà họ Dạ, tôi không hiểu mấy đạo lý đó, nhưng tôi biết các người đều rất vất vả. Tôi có thể hiểu cậu, cũng xin cậu hiểu cho tôi. Chồng tôi không bảo tôi đi thì tôi sẽ không đi. Nếu như anh ấy vì quyền lực mà bỏ rơi tôi thì tôi cũng không nói được gì cả, kết cục cuối cùng của tôi thế nào không liên quan gì tới cậu hết.
- Chị… chị có biết mình đang nói gì không!
Anjoye nắm chặt tay lại, cánh tay phải chịu di chứng nhiều năm của anh ta giờ lại bắt đầu đau.
Tại sao người phụ nữ này không hiểu gì cả thế!
- Anh ta đã không còn gì cả rồi, chẳng lẽ chị muốn chết cùng anh ta sao? Chết đấy… chị không sợ ư, chết rồi thì chẳng còn gì nữa cả!
Anjoye phẫn nộ gào thét như kẻ bị điên, hai mắt thấp thoáng ánh lệ.
Anh ta nắm chặt tay lại, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh trên trán lồi lên giống như một con thú hoang đang phát điên.
Nhưng…
Nhạc Yên Nhi không hề sợ hãi nhìn thẳng vào anh ta.
- Tôi sợ chết, nhưng bảo tôi rời xa anh ấy vào lúc này thì không thể được!
- Ha ha… tình yêu của các người vĩ đại quá, người khác cố gắng để được sống, các người lại nói ra từ chết một cách dễ dàng đến thế! Được, nếu như chị đã không muốn đi thì hãy tự mình gánh lấy tất cả hậu quả đi!
Anjoye dần khôi phục lại bình tĩnh, trong mắt có cảm xúc vô cùng phức tạp, chăm chú nhìn Nhạc Yên Nhi.
Cuối cùng, anh ta không nói thêm gì nữa, phẫn nộ đi ngang qua cô ra khỏi nhà kính.
Thấy anh ta định đi, Nhạc Yên Nhi sốt ruột hỏi:
- Bao giờ cậu mới để tôi về?
- Về ư? Nực cười, em còn muốn dùng chị từ từ giày vò Dạ Đình Sâm cho đến khi anh ta sống không bằng chết, nếu các người đã yêu nhau đến thế thì cứ cùng nhau chịu đựng đi!
Giọng nói lạnh lùng của Anjoye không hề có cảm xúc, hơn nữa còn ẩn chứa cả sự điên cuồng.
Nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, nhất thời Nhạc Yên Nhi không biết mình nên làm gì.
Anjoye rời khỏi nhà kính, lúc về đến phòng khách thì gia tộc đã phái người tới đón anh ta đi.
- Nhị thiếu, trực thăng đang đợi bên ngoài, mời ngài đi cùng chúng tôi một chuyến.
Một người đàn ông người Anh được võ trang đầy đủ nói với Anjoye bằng thái độ rất đúng mực.