Trên đường đi đến nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên đột nhiên cứ nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, Ân Thiên Tuấn không nghe rõ, quay sang nhìn cô.
“Anh, em muốn gặp anh ấy, thật sự…” Ân Thiên Thiên ngồi trên ghế phụ nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói: “Thật sự, chỉ muốn gặp anh ấy thôi…”
Bởi vì, cô sợ, sợ là sau này không thể gặp anh được nữa…
Sợ là có lẽ sau này, bọn họ sẽ không bao giờ tiếp xúc nhau nữa…
Ân Thiên Tuấn lái xe chạy nhanh, vẫn luôn yên lặng không nói chuyện, thậm chí không hề nhắc đến câu nào về chuyện hôn nhân của em gái, chỉ yên lặng làm bạn cùng cô, dùng hành động của anh để tiếp sức cho cô…
Giống hệt như những gì anh từng làm từ nhỏ đến giờ.
Ân Thiên Thiên túm chặt lấy tờ đơn ly hôn, trong lòng không biết đang nghĩ gì, chỉ là trong đôi mắt đen láy kia rõ ràng lộ ra sự mong đợi hy vọng muốn gặp được anh.
Cuối cùng, khi xe dần dần chạy đến đoạn có thể nhìn thấy nhà của nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên nhịn không được ngồi thẳng dậy, Ân Thiên Tuấn ngồi trên ghế điều khiển hơi híp mắt lại, nghiêm túc nhìn về phía trước, quả nhiên vừa mới chạy đến khu vực nhà họ Cảnh đã nhìn thấy mấy bảo vệ của nhà họ Cảnh đề phòng nhìn xe của họ…
Nhà cũ của nhà họ Cảnh bây giờ, chỉ cần là người nhà họ Ân xuất hiện, mặc kệ là ai đều sẽ có tình huống như thế này, rất nực cười, giống như là bọn họ đi vào sẽ trộm mất Cảnh Liêm Uy vậy đó, nhưng mà đứng ở lập trường của người nhà họ Cảnh thì đúng là không thể nào nói được một lý do hợp lý.
Ân Thiên Tuấn giảm tốc độ xe lại, cuối cùng nhịn không được quay đầu nói với Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, em… chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Ân Thiên Thiên quay sang nhìn Ân Thiên Tuấn rồi nói, giọng nói càng lúc càng thấp: “Anh, em biết bây giờ nhà họ Cảnh không thích em, thậm chí còn muốn lau sạch sự tồn tại của em, nhưng mà em thật sự chỉ muốn gặp anh ấy mà thôi…”
Cô biết rõ, ngay giây phút cô đặt bút ký tên, con đường của cô và Cảnh Liêm Uy lại càng trở nên dài dòng và nhấp nhô hơn.
Ân Thiên Tuấn quay sang nghiêm túc nhìn Ân Thiên Thiên, nhíu chặt mày lại không nói gì nữa, nhưng Ân Thiên Thiên biết, dáng vẻ này của Ân Thiên Tuấn tỏ vẻ anh sẽ cố hết sức để cô có thể gặp được Cảnh Liêm Uy, nhất định sẽ gặp được!
Quả nhiên, xe thậm chí còn chưa chạy đến cửa sắt lớn của nhà cũ nhà họ Cảnh đã bị bảo vệ cản lại rồi.
Ở đằng xa, một đống bảo vệ đông nghịt đứng ở trước cửa sắt cản đường bọn họ, mặt mày nghiêm túc.
Chỉ là, người làm việc ở đây có ai mà không biết Ân Thiên Tuấn, ai mà không biết Ân Thiên Thiên chứ? Nếu là lúc trước vừa nhìn thấy bọn họ đã sớm mở cửa ra đón, nhưng mà bây giờ vừa mới thấy ở đằng xa đã đứng ra cản xe họ lại rồi.
Bảo vệ bước lên thậm chí không dám nhìn vào mắt Ân Thiên Thiên, chỉ áy náy nói với Ân Thiên Tuấn: “Cậu Ân, hai người về đi, hôm nay nhà họ Cảnh không có ai hết, bọn họ vừa đi ra ngoài, không có người nào ở nhà cả…”
Ân Thiên Tuấn không nói gì chỉ nhìn chằm chầm anh ta, Ân Thiên Thiên lại hỏi: “Đi ra ngoài? Đi chỗ nào?”
“Mợ ba…” Bảo vệ gần như mở miệng theo bản năng, nhưng vừa nói ra đã phát hiện mình nói sai rồi, vội vàng sửa miệng: “Cô Ân, chuyện này tôi cũng không biết, bọn họ đã đi hết rồi…”
Nghe thấy cách xưng hô đã bị thay đổi, nụ cười trên môi Ân Thiên Thiên cũng có vẻ đau buồn hơn, bảo vệ nhìn thấy thì lập tức cúi đầu xuống không dám nhìn cô hệt giống như một đứa bé làm sai, cũng không biết bây giờ nên làm cái gì nữa.
Ai mà không biết, Ân Thiên Thiên ở nhà họ Cảnh đối xử với mọi người rất tốt, xem họ như người nhà, nhưng mà bây giờ bọn họ lại chặn cô ngoài cửa, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Ân Thiên Tuấn nhíu chặt mày lại, không suy nghĩ nhiều đến thế, chỉ hơi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có hai lựa chọn, một, chúng tôi đi vào chờ họ về, hai, anh nói cho tôi họ đi nơi nào. Anh tự chọn đi.”
Ngón tay thon dài dựng thẳng lên, đưa cho bảo vệ hai sự lựa chọn, nói năng dứt khoát, giống như chỉ cần bảo vệ không đồng ý, anh sẽ lập tức không hề do dự giẫm thẳng chân ga xông vào trong vậy.
Lần này, bảo vệ lập tức sốt ruột, trán cũng đổ mồ hôi, Ân Thiên Thiên nhìn bảo vệ đang đứng chắn ở trước đầu xe, cũng không chờ bảo vệ trả lời đã lập tức mở cửa xe bước xuống, Ân Thiên Tuấn cũng nhanh chóng đuổi kịp…
Một bức tường người đông nghịt cản trước mặt Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn, Ân Thiên Thiên nắm chặt lấy đơn ly hôn không chút do dự bước từng bước một lên, giống như cô hoàn toàn không nhìn thấy bức tường người kia vậy, dáng vẻ quyết tuyệt không chút sợ hãi của cô làm cho nhân viên bảo vệ nhịn không được mím chặt môi, nhưng mà lại không biết làm sao, thấy Ân Thiên Thiên sắp sửa đi đến trước mặt họ, mọi người gần như đều nhắm chặt mắt lại, định giả bộ như không nhìn thấy, vậy thì có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện đang xảy ra ở trước mắt.
Nếu như có thể, bọn họ thật sự không muốn trở thành sức mạnh cản trở tình yêu…
Đột nhiên, Ân Thiên Thiên lớn giọng nói: “Các anh có giỏi thì cứ đụng vào tôi đi, trong bụng tôi đang mang thai con của cậu ba các anh, có giỏi thì cứ tiếp tục cản tôi, xảy ra chuyện gì các anh tự mình chịu trách nhiệm! Các anh dám làm cháu vàng cháu ngọc nhà họ Cảnh bị thương thì đời này các anh đừng mơ có được ngày tháng tốt đẹp gì!”
Vừa nói xong, đừng nói bảo vệ, ngay cả Ân Thiên Tuấn cũng bị dọa sợ, vội vàng bước lên định cản cô lại, sợ thật sự có bảo vệ nào đó không tin không cẩn thận đụng chạm đến cô, anh là người nhà của Ân Thiên Thiên, đương nhiên sẽ tin tưởng cô vô điều kiện! Hơn nữa Ân Thiên Thiên không nói thì anh cũng không để ý đến, từ trước đến giờ cô đều thích mặc quần áo bó sát,nhưng bây giờ quần áo cô mặc lại rộng rãi hơn nhiều, vòng eo kia không hiểu sao hình như cũng to hơn không ít…
Đã nói ra lời uy hiếp thế này, làm gì còn có ai dám cản Ân Thiên Thiên nữa chứ? Đồng thời cũng có một cái cớ rất tốt để tránh ra.
Lập tức, con đường trước mặt Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn đã trở nên trống trải!
Ánh mắt vô cùng kiên định, Ân Thiên Thiên chỉ đi thẳng đến nơi cô muốn đến, không hề do dự!
Cô bước từng bước một đến nơi cô từng đến vô số lần, Ân Thiên Thiên càng nắm chặt lấy tờ đơn ly hôn trong tay hơn, gần như hận không thể vò nát rồi xóa sạch sự tồn tại của nó vậy.
Cũng không biết là do tốc độ của Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn quá nhanh, hay là tốc độ của người nhà họ Cảnh quá chậm, vừa mới bước qua cửa sắt, Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy cảnh người nhà họ Cảnh chuẩn bị rời đi, xung quanh còn có tiếng bánh xe của vali lăn trên đất, thậm chí ở đằng xa xa còn nghe được tiếng của Cảnh Thiên Ngọc.
“Úi, con quên lấy di động, mẹ chờ con một chút, con lên lấy di động…” Nói xong, Cảnh Thiên Ngọc lập tức xoay người chạy lên lầu tìm điện thoại, hoàn toàn không cho mọi người có cơ hội từ chối, còn không quên dặn dò: “Chờ con đó.”
Đột nhiên, bước chân đang đến gần của Ân Thiên Thiên chậm lại, ánh mắt nhìn về phía trước cũng có hơi cay xè.
Cảnh Liêm Bình đẩy xe lăn đưa lưng về phía cô, nhưng mà cô có thể nhận ra được bàn tay lộ ra ở tay vịn xe lăn chính là tay của chồng cô, là Cảnh Liêm Uy của cô, mà bây giờ, là chồng trước của cô…
Chỉ mới một ngày, Cảnh Liêm Uy đã ngồi lên xe lăn, có thể thấy được Vi Gia Huệ vì muốn cản trở Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên rốt cuộc đã dùng đến thủ đoạn gì, chỉ là so với bà Cảnh thì Ân Thiên Thiên không lo cho sức khỏe của Cảnh Liêm Uy mà chỉ đau lòng vì anh.
Mọi người còn đang bận rộn, dọn dẹp đồ vật không biết đi đâu, cũng không chú ý đến Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn đang từ đằng xa đi đến.
Đột nhiên, người ngồi trên xe lăn hơi giật ngón tay, sau đó từ từ ngồi trên xe lăn quay đầu lại, tránh cơ thể của Cảnh Liêm Bình, nhìn ra phía sau…
Trong giây phút bốn mắt nhìn nhau, nước mắt Ân Thiên Thiên cố gắng kiềm nén cuối cùng cũng nhịn không được vỡ đê, Cảnh Liêm Uy nhìn cô, mặt mày nhợt nhạt nhưng vẫn ép bản thân nở một nụ cười nhợt nhạt nhìn cô, nhỏ giọng gọi: “Thiên Thiên…”
Chỉ mới một ngày, một ngày!
Sáng ngày hôm qua lúc cô rời đi, Ân Thiên Thiên vẫn còn nhớ rất rõ dáng vẻ khỏe mạnh của anh, anh đập hết tất cả những thứ Liên Mẫn chạm qua, anh nhẹ nhàng quăng Liên Mẫn ra khỏi phòng ngủ, anh bị nhiều người bao vây nhưng vẫn có thể tránh thoát quay về gặp cô… Nhưng mà, bây giờ anh lại đang yếu ớt ngồi trên xe lăn, ngay cả giữ tư thế quay đầu lại nhìn cô cũng đều khó khăn…
Ngay giây phút này, Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy rất may, may mà cô đã ký tên rồi…
Đúng như những gì luật sư La nói, chỉ khi nào cô ký tên thì Cảnh Liêm Uy mới có cơ hội tiếp tục chữa bệnh…
Có lẽ là bầu không khí ở bên này có hơi quái dị, Vi Gia Huệ vốn đang chỉ huy mọi người khiêng đồ đạc lấy lại tinh thần nhìn thẳng về phía này, cùng lúc đó, Cảnh Liêm Bình cũng đã phát hiện ra người đang đứng sau lưng, lập tức đẩy xe lăn quay ngược lại, để bọn họ không quá khó chịu.
“Ai cho phép hai người này vào!” Vi Gia Huệ hét lớn, vô cùng tức giận: “Rốt cuộc có còn biết chỗ này là nhà của ai không hả?”
Vừa mới nói xong, đám bảo vệ ở phía sau cúi đầu xuống không dám nói tiếng nào.
Ân Thiên Thiên ngây ngốc nhìn Cảnh Liêm Uy, nước mắt trên mặt chưa bao giờ ngừng lại, cô liên tục vươn tay lau nước mắt, cô muốn khắc sâu hình bóng của anh vào trong xương trong tủy của bản thân, để cô cả đời này cũng không thể quên được, có thể nhớ lâu hơn một chút, lâu hơn một chút, lại lâu hơn chút nữa…
Từ từ, Ân Thiên Thiên bước từng bước một đến gần chỗ Cảnh Liêm Uy, bước chân không quá vững vàng, nhưng lại vô cùng kiên định.
Cảnh Liêm Uy không hề nhúc nhích, cứ ngồi yên trên xe lăn nhìn cô cười, trong mắt đều là nhu tình và thâm ý.
Cảnh Liêm Bình nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, mím môi quay đầu thở dốc, anh thật sự không biết bản thân đã làm đúng hay sai nữa, ngay cả Cảnh Thiên Ngọc đứng trên lầu nhìn xuống cũng nhịn không được che miệng khóc nấc lên.
“Cản cô ta lại ngay!” Vi Gia Huệ hét lớn, tức giận nhìn chuyện đang xảy ra.
Bà không thể để cho Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên gặp lại nhau, nếu cứ như vậy mãi bọn họ cũng sẽ không dứt ra được, nhà họ Đổng vĩnh viễn sẽ không hài lòng, Cảnh Liêm Uy cũng vĩnh viễn không có bác sĩ…
Cố gắng cưỡng ép bản thân mở to mắt nhìn tất cả mọi chuyện, Vi Gia Huệ cắn chặt môi không cho phép bản thân bà lùi bước.
Đám bảo vệ chần chừ một lúc, rốt cuộc vẫn bước nhanh lên, đứng cách Ân Thiên Thiên khoảng chừng ba mét, dùng cơ thể của bọn họ mạnh mẽ ngăn chặn tầm mắt của hai người…
Đột nhiên, trước mắt cô chỉ toàn là màu đen, không nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Liêm Uy, không còn thấy đôi mắt phương kia nữa, Ân Thiên Thiên đột nhiên có chút nóng nảy, nhanh chóng bước lên duỗi tay đẩy bảo vệ ra, khóc lóc nói: “Tránh ra, các anh tránh ra, tránh ra đi mà…”
Bảo vệ mím môi không dám nhúc nhích, Ân Thiên Thiên cứ đứng đó đấm đá bọn họ, khóc lóc cầu xin bọn họ tránh ra: “Cầu xin các anh tránh ra đi, tránh ra đi mà, tôi chỉ muốn… chỉ muốn, gặp anh ấy thôi…”
Câu nói này làm cho mọi người đều xúc động, nhưng mà vì sợ Vi Gia Huệ, cuối cùng vẫn kiên định đứng yên ở đó.