Đợi đến khi hai người chuẩn bị kỹ càng tất cả thì Cảnh Liêm Bình cũng gõ cửa phòng ngủ: “Liêm Uy, xong chưa?”
Ân Thiên Thiên dựa vào vách tường chờ đợi, nghe thấy Cảnh Liêm Bình gọi thì giãy dụa thân thể muốn lấy gậy của mình, trên khuôn mặt nhỏ đều là vẻ lo lặng, cái miệng nhỏ cũng nhịn không được cắn chặt, khi sắp chạm đến cây gậy, Cảnh Liêm Uy lại đưa tay vứt gậy sang một bên…
Động tác của Ân Thiên Thiên lập tức ngừng lại, ngây ngốc nhìn Cảnh Liêm Uy.
Đưa tay đeo đồng hồ, Cảnh Liêm Uy tiến lên bế người phụ nữ trước mặt lên, nói: “Sau này đừng dùng gậy, rất bất tiện, chờ lát nữa đi đến bệnh viện anh bảo Điền Vinh chuẩn bị cho em một cái xe lăn.”
Lời nói dịu dàng, giống như Cảnh Liêm Uy đã rất quen thuộc với Ân Thiên Thiên.
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy không tự kìm hãm được mổ vào tai Ân Thiên Thiên một cái, khiến cho khuôn mặt cô gái nhỏ cũng đỏ lên.
Lúc cửa mở ra, Cảnh Liêm Bình nhìn hai người trước mặt bỗng nhiên thay đổi đột ngột như thời tiết, anh ta không nhịn được có chút líu lưỡi.
Ai nói lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, trái tim đã ông cũng như vậy nha…
Trước mấy ngày vẫn là không khí lạnh ở Siberia thổi qua, hôm nay đã biến thành ánh nắng ấm áp ở phương nam…
Ôm Ân Thiên Thiên đi tới cửa, Vi Gia Huệ cũng đứng ở bên cạnh xe của mình, chờ nhìn con trai của mình lên xe sau đó mới rời đi, vì tránh tình thế bộc phát, kiểm tra toàn thân như vậy, bọn họ làm người lớn chắc chắn sẽ không xuất hiện, nên cũng chỉ ở nhà hoặc là đến công ty chờ tin tức…
Nhưng khi thấy Cảnh Liêm Uy ôm Ân Thiên Thiên ra, Vi Gia Huệ liền không vui, trực tiếp hướng Ân Thiên Thiên mở miệng nói: “Ân Thiên Thiên, cô làm loạn cái gì vậy? Liêm Uy đến bệnh viện kiểm tra, cô đi theo làm gì…”
“Mẹ!” Lời còn chưa nói hết, Cảnh Liêm Uy đã nhẹ giọng mở miệng, ôm Ân Thiên Thiên đứng trước mặt bà ta, nhìn thẳng vào bà ta và nghẹ giọng nói: “Chuyện của con tự con có chừng mực, về phần Thiên Thiên, phiền mẹ đừng hà khắc như vậy.”
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không để ý chút nào đến bộ dàng của Vi Gia Huệ, anh vòng qua chiếc xe Range Rover của mình, thận trọng đặt Ân Thiên Thiên vào vị trí gần ghế lái và thắt dây an toàn, toàn bộ quá trình đều diễn ra một cách thân mật và cẩn thận, hoàn toàn khác một trời một vực với Cảnh Liêm Uy mấy ngày trước…
Cảnh Liêm Bình ở bên cạnh nhìn đến choáng váng, có phải mỗi tháng Cảnh Liêm Uy đều có vài ngày như vậy không?
Trong khoảng thời gian này, cho dù bà ta nói thế nào về Ân Thiên Thiên thì Cảnh Liêm Uy cũng không hề phản ứng, Vi Gia Huệ liền cho rằng anh cũng không muốn giữ cô ở lại, vậy nên lại càng ngày càng thậm tệ hơn, mắng cô đã trở thành hành vi trong tiềm thức, mà nhìn cô nói xin lỗi cũng đã trở thành một thói quen, vốn cho là cuộc sống như vậy sẽ còn kéo dài thật lâu, nhưng đột nhiên bị Cảnh Liêm Uy chặn đường như vậy, Vi Gia Huệ có chút chưa kịp hoàn hồn, nhưng vẫn không muốn trông thấy Ân Thiên Thiên ở nhà họ Cảnh…
Nếu ở nhà họ Đổng, có phải tất cả sẽ trở nên khác biệt không?
Thở dài, Vi Gia Huệ mang vẻ u sầu đi đến công ty, mà ba anh em nhà họ Cảnh cũng lái xe đi đến bệnh viện Nam Tự để làm cái gọi là ‘Kiểm tra toàn thân’, chỉ là thật không khéo, hôm nay Đổng Khánh cũng ở bệnh viện Nam Tự để làm kiểm tra lại.
Bệnh viện Nam Tự.
Khi chiếc Range Rover lái tới, Ân Thiên Thiên ngồi ở vị trí gần ghế lại nhìn thấy một nhóm người đang chờ đợi ở đó, cô có chút xấu hổ, dứt khoát chuyển mắt già vờ như không nhìn thấy bọn họ, một mình oán thầm trong lòng.
Bác sĩ phụ trách kiểm tra toàn thân cho Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đang yên lặng chờ đợi ở bên cạnh, khi trông thấy bọn họ đi tới thì rất tự nhiên dẫn bọn họ rời đi, hoàn toàn không dừng lại, lúc viện trưởng xuấn hiện ở cửa, những người ở đây đều tản đi không ít, có vẻ như lúc đầu là muốn tới nhìn một chút.
Range Rover dừng lại, Cảnh Liêm Uy vòng qua đầu xe, việc đầu tiên không phải là đưa Ân Thiên Thiên đi xuống, mà là tiến lên nói với viện trưởng điều gì đó, lập tức Ân Thiên Thiên nhìn thấy viện trưởng hướng về phía cô cười sâu xa sau đó quay người nhàn nhã rời đi, trái lại, chị Linh nhận được tin tức của Cảnh Liêm Uy mang theo xe lăn tới mở cửa xe cho Ân Thiên Thiên, theo bản năng muốn đưa tay đỡ cô xuống.
“Mợ ba.” Nhẹ giọng gọi một câu, chị Linh nhìn Ân Thiên Thiên cười vô cùng thân mật.
So với những người phụ nữ xung quanh Cảnh Liêm Uy, tâm tư Ân Thiên Thiên luôn luôn trong sáng và thuần khiết nhất, chưa bao giờ có ngoại lệ, không kiêu ngạo, không hấp tấp và công bằng.
“Chị Linh.” Ngọt ngào gọi một tiếng, Ân Thiên Thiên đưa tay mình ra muốn cho chị Linh đỡ, lúc chị Linh sắp đỡ cô xuống thì cánh tay của cô được một đôi tay mạnh mẽ nắm thật chặt, cô ngước mắt ngạc nhiên nhìn người đó.
“Chị Linh, để tôi đi.” Thân thể Cảnh Liêm Uy tiến thẳng tới, ngăn cách giữa chị Linh và Ân Thiên Thiên, mùi hương tươi mát xông thẳng vào trước mặt, thanh nhã mê người, nắm thật chặt tay Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng linh hoạt ôm thặt chặt cô vào trong ngực mình, không có chút kẽ hở, nói: “Tôi đưa cô ấy đi xem vết thương trước, làm phiền chị Linh đưa xe lăn đến phòng khám, như vậy cũng thuận tiện cho cô ấy.”
Chị Linh bị đẩy ra có chút kinh ngạc nhìn Cảnh Liêm Uy, khắp khuôn mặt đều là vẻ mặt kinh ngạc, nhưng nhìn bộ dáng Cảnh Liêm Uy chiếm hữu ôm Ân Thiên Thiên vào trong ngực thì chị ta nhịn không được phốc một tiếng bật cười, quay người đẩy xe lăn trống không, vừa đi vừa nói: “Được, được, được, bác sĩ Cảnh, anh là lớn nhất, lời của anh có hiệu lực lớn nhất!”
Nói xong, chị Linh hài hước nhìn Ân Thiên Thiên một cái, trêu đến mức khiến cô đỏ mặt.
Vùi ở trong ngực Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên giận dữ nhìn anh, khẽ nói: “Anh không thể khiêm tốn một chút hay sao?”
Cảnh Liêm Uy liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói lại: “Anh kiêu căng ở đâu?”
Ân Thiên Thiên dứt khoát không để ý tới anh, trông thấy cách đó không xa có một bác sĩ ngoại khoa quen thuộc đi tới, vô vội vàng vùi đầu vào trong cổ anh, xấu hổ đến mức ngón chân co quắp lại.
Bác sĩ Cảnh, đã lâu không gặp…
Bác sĩ Cảnh, đưa vợ đến thay thuốc sao…
Bác sĩ Cảnh, lúc nào thì đi làm lại vậy?
Bác sĩ Cảnh, lần sau tụ tập nên mang người nhà đi…
…
Trên đường đi, gặp rất nhiều bác sĩ và y tá, bọn họ nhìn thấy đều không nhịn được trêu chọc vài câu, nhưng biểu lộ lại giống như không nhìn thấy Ân Thiên Thiên, không hề kiêng kỵ nói đùa, càng như vậy lại càng khiến Ân Thiên Thiên xấu hổ đỏ mặt đến mức muốn nhỏ ra máu, vội vàng nhẹ giọng thúc giục anh đi nhanh đến phòng bệnh.
Cảnh Liêm Uy cười trả lời từng người một, trên mặt đều là vẻ thoải mái và nhẹ nhàng chưa từng thấy trong thời gian qua ở nhà họ Cảnh.
Sức ảnh hưởng của người đàn ông này đối với cô chưa từng giảm đi một chút nào.
Thật vất vả mới đến được phòng bệnh, cô y tá ở đây tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn bọn họ cười trộm đi ra ngoài, Ân Thiên Thiên bây giờ lại giống như đã quen thuộc, chỉ lúng túng một chút cũng không có phản ứng quá lớn, sau đó nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang ở phòng điều chế thuốc bên cạnh thành thục lưu loát chuẩn bị thuốc lát nữa cần dùng.
Anh không có mặc áo blues trắng, chỉ mặc một chiếc áo len đơn giản, đứng dưới ánh mặt trời, đứng trong căn phòng màu trắng lấy từng thứ mà anh cần, đẹp trai mà tự nhiên, Ân Thiên Thiên nhìn có chút ngây dại, mãi cho đến khi Cảnh Liêm Uy cầm đồ vật trở về mời hồi phục tinh thần, hung hăng hít sâu một hơi.
“Sao vậy?” Cảnh Liêm Uy xử lý thuốc trong tay, nhưng đôi mắt không rời khỏi cô, nhẹ giọng nói: “Có phải khó chịu ở đâu không?”
Vừa nói, ánh mắt Cảnh Liêm Uy không tự chủ nhìn xuống phần bụng bằng phẳng của Ân Thiên Thiên.
Tính toán thời gian, đứa trẻ đã ba tháng, nhưng so với khi mang thai Cảnh Nhan Hi cũng không rõ ràng cho lắm, mắt phượng lần nữa rơi xuống gương mặt ửng đỏ của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy không nói gì nhưng trong thời gian thật ngắn trong lòng đã suy nghĩ trăm vòng.
Thiên Thiên, có lẽ là biết đến.
Biết bây giờ cô có lẽ đang mang thai, nhưng cũng giống anh, không ai mở miệng nói thẳng ra.
Đứa bé kia, chính là rào cản cho việc anh rời bỏ cô, nhưng tại sao lại là rào cản cuối cùng mà cô muốn giữ lại chứ?
“Không có gì…” Nhẹ giọng đáp lại, đôi mắt Ân Thiên Thiên cũng không dám nhìn vào người anh, nhịn không được khẽ cắn môi mình, hoàn toàn không hiểu, cô cũng đã là mẹ của một đứa bé sáu tuổi, tại sao vẫn trốn không thoát ‘ma chưởng’ của Cảnh Liêm Uy?
Khóe miệng hơi cong lên, cho dù cô không nói, anh cũng biết là vì sao.
Có lúc, Cảnh Liêm Uy thật sự vô cùng cảm ơn vì mình có được khuôn mặt này, nếu không làm sao mà Thiên Thiên của anh sẽ ngây ngốc như vậy?
Ngồi ở mép giường, Cảnh Liêm Uy đưa tay kéo tay phải của Ân Thiên Thiên dỡ lớp băng vải phía trên ra, lông mày nhíu lại, nhìn da thịt mềm mềm mang theo một chút tia máu, Cảnh Liêm Uy vô cùng đau lòng, đồng thời cũng càng chán ghét Liễn Vũ nhiều hơn…
Trước đây chưa bao giờ anh ghét một người phụ nữ đến mức này, thậm chí còn ghét hơn so với Mộc Yên Nhiên!
Ân Thiên Thiên hít thở từng chút một, bị bỏng vốn không phải là tổn thương đơn giản, xử lý không cẩn thận rất dễ để lại vết sẹo, cũng may trong khoảng thời gian này vẫn luôn là Cảnh Liêm Uy chăm sóc cô, cô cũng không lo chuyện sẽ để lại sẹo, mỗi lần bôi thuốc đều rất đau, đau đến mức gần như không thể chịu đựng được.
“Anh sẽ chạm nhẹ, em nhịn một chút!” Dịu dàng nhìn Ân Thiên Thiên một chút, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng mở miệng, thậm chí còn cúi đầu nhẹ thổi thổi lên vết thương của cô, giống như đang dỗ dành Cảnh Nhan Hi.
Anh thận trọng xử lý vết thương, Ân Thiên Thiên lại không dám nhìn chút nào, dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn thấy Liên Mẫn hào hứng chạy xuống, đúng lúc nhìn thấy nụ cười vui vẻ chưa kịp xóa đi trên mặt cô ta.
“Bác sĩ Cảnh…” Khẽ gọi, trong lời nói mang theo sự phấn khích, Liên Mẫn có chút lúng túng tránh ánh mắt Ân Thiên Thiên trực tiếp đi tới, nói: “Bác sĩ Cảnh, tôi nghe nói anh tới làm kiểm tra toàn thân, đúng lúc tôi không có việc gì, nếu không…”
“Ra ngoài!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát chói tai truyền đến, Cảnh Liêm Uy vốn đang xử lý vết thương liền dừng tất cả động tác, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Liên Mẫn đột nhiên xông tới, sắc mắt không vui.
Liên Mẫn lập tức bị dọa đến mức sững sờ ngay chỗ, thật lâu không lấy lại được tinh thần.
Vừa rồi anh quát cô đi ra ngoài sao?
Trong lúc nhất thời, Liên Mẫn không thể nào tiếp thu được sự thay đổi như vậy!
Lông mày cau, mắt phượng nguy hiểm nheo lại, Cảnh Liêm Uy nhìn Liên Mẫn, bình tĩnh nói: “Cút ra ngoài!”
Lần này, Cảnh Liêm Uy càng không lưu tình chút nào mà nói ra chữ ‘cút’, bá đạo và nguy hiểm!
Bây giờ đối với người phụ nữ trước mắt này, anh thật sự đã chán ghét đến tận xương tận tủy!