Như đa số những người mẹ trên đời, ai cũng bảo vệ con mình, cho dù vào lúc Vi Gia Huệ tức giận đến tột độ, đối tượng nổi giận cũng sẽ không biến thành con mình!
Ân Thiên Thiên bị Vi Gia Huệ đột ngột la mắng làm sợ giật nảy, Cảnh Liêm Uy vừa khéo đang xử lý vết thương trên mắt cá chân cô, vì kinh sợ mà co rút một chút dẫn tới mắt cá chân hiện tại vô cùng đau đớn, nhưng trước mặt Vi Gia Huệ cô không dám kêu một tiếng, chỉ có thể sống chết cắn bờ môi mình chịu đựng, còn phải ngước mắt nhìn Vi Gia Huệ!
Mày khẽ nhíu lại, nhìn cục u sưng lên trên mắt cá chân Ân Thiên Thiên, mắt phượng đầy đau lòng, dường như tiềm thức ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên, muốn truyền đạt cảm xúc trách móc của mình cho cô, nhưng vừa nhìn, Cảnh Liêm Uy liền không nhịn được khẽ sững sốt.
Cô rất đau…
Đau đến mức thậm chí cắn cánh môi đến trắng bệch, khuôn mặt nhỏ cũng mơ hồ chảy mồ hôi lạnh, bàn tay nhỏ giấu ở một bên nắm chặt ga giường đã nhăn nhúm, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra chút nào, chỉ run rẩy nhìn mẹ mình.
Cô rất ủy khuất, cũng rất bất đắc dĩ.
Vì bây giờ trong cái nhà này, đa số mọi người đều bài xích cô.
Nói trên tình huống nào đó, ai cũng sẽ cho rằng ly hôn với cô mới là quyết định tốt nhất, nhưng họ lại cứ tra tấn lẫn nhau như vậy, ai cũng không chịu buông tay…
Trong lòng tràn đầy ủy khuất, Ân Thiên Thiên nhìn thẳng Vi Gia Huệ, hít thở sâu một lát muốn rụt chân mình về, khẽ nói: “Liêm Uy, anh mau đi khám bác sĩ Hoàng đi, em thật sự không sao…”
Lời nói lúc này cũng trở nên yếu ớt đi nhiều.
Nhìn chân nhỏ muốn rụt lại , Cảnh Liêm Uy cũng không thèm suy nghĩ đã trực tiếp vươn tay ra nắm chân nhỏ đó vào lòng bàn tay.
Cho dù sưng lên, nhưng lại vẫn không to bằng tay anh, cứ được anh nắm mờ ám lại thương tiếc như vậy, Cảnh Liêm Uy càng khom người, vươn tay cầm thuốc sang bắt đầu cẩn thận bôi, toàn bộ quá trình đều không nhìn Ân Thiên Thiên hay Vi Gia Huệ một cái…
Bây giờ, ở nhà họ Cảnh, Cảnh Liêm Uy đối với Ân Thiên Thiên càng tốt, Vi Gia Huệ càng bài xích sự tồn tại của cô! Huống chi tình huống như hiện tại, mẹ cũng đã nổi giận xông vào, nhưng con trai bà vẫn như người vô hình căn bản không xem bà ra gì, cơn giận ở ngực xông lên, Vi Gia Huệ trực tiếp ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên.
“Ân Thiên Thiên! Cô rốt cuộc có chút lương tâm nào không? Bây giờ là lúc đổi thuốc cho cô sao? Cô rốt cuộc có biết bây giờ là tình huống gì không? Cô có biết có thể mời bác sĩ Hoàng tới cũng là một loại may mắn, kết quả liền vì muốn đổi thuốc cho cô, cho nên bắt người ta chờ lâu như vậy?” Vi Gia Huệ mắng, tất cả mũi giáo đều chỉa thẳng vào Ân Thiên Thiên: “Nếu cô có chút suy nghĩ cho Liêm Uy, hễ trong lòng cô thật sự có vị trí của nó, cô sẽ làm vậy sao? Đổi thuốc cho cô ai làm không được, cô nói cho tôi biết? Trong cái nhà này tùy tiện gọi một người, đều có thể hầu hạ cô thật tốt, tại sao nhất định phải là Liêm Uy chứ? Cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Lúc bà mắng, Ân Thiên Thiên từ đầu tới cuối không mở miệng nói chuyện, chỉ tủi thân cúi đầu nhìn dáng vẻ bôi thuốc ấm áp của anh, hốc mắt khẽ ẩm ướt.
Vi Gia Huệ tức giận thở hổn hển, hai mắt nhìn chằm chằm Ân Thiên Thiên, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói một câu: “Tôi cảm thấy, chuyện quan trọng nhất của Liêm Uy bây giờ chính là thoát khỏi cô, thoát khỏi ‘sao chổi’ như cô, thoát khỏi một người phụ nữ hoàn toàn không suy nghĩ cho chồng mình như cô! Tôi thấy hai người vẫn là ly hôn sớm chút đi, lúc này ly hôn tôi cũng sẽ không trách cô, sẽ không nói gì cô, ngược lại tôi sẽ rất cảm kích cô, thậm chí cô muốn gì tôi cũng có thể cho cô, chỉ cần cô ly hôn với con trai tôi!”
Hai chữ ‘ly hôn’ vừa nói ra, hai người ngồi trên giường đều không nhịn được khẽ cứng ngắc, chỉ là phản ứng của Cảnh Liêm Uy tốt hơn Ân Thiên Thiên rất nhiều, rất nhanh đã hồi thần, mà Ân Thiên Thiên thậm chí không nhịn được thân thể khẽ run rẩy, như bị tờ hiệp nghị ly hôn của Cảnh Liêm Uy vứt ra ám ảnh tâm lý…
Chậm rãi quay đầu nhìn Vi Gia Huệ, Ân Thiên Thiên mím chặt cánh môi không nói câu nào.
Sau khi thở hổn hển, Vi Gia Huệ nhìn Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh không nói chuyện, tiếp tục nói: “Thế nào? Hai người ly hôn đi, cô muốn bao nhiêu tài sản, hoặc là cô muốn cái gì, cô trực tiếp mở miệng, tôi đều…”
“Con sẽ không ly hôn.” Không đợi Vi Gia Huệ nói xong, Ân Thiên Thiên đã kiên quyết quay đầu đi cự tuyệt, lời nói kiên định, chỉ là trên gò má lại chảy nước mắt, cô không thèm lau nói: “Mẹ, con sẽ không ly hôn với anh ấy, bất kể xảy ra chuyện gì, đều sẽ không!”
Lại băng bó mắt cá chân cho Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy nghe thấy những lời này, mặt không chút biểu cảm, nhưng cánh môi khẽ mở ra hô hấp vẫn lộ ra sóng ngầm mãnh liệt trong nội tâm anh giờ phút này.
Cô không chỉ biểu hiện quyết tâm của mình trước mặt anh, bây giờ còn biểu hiện với mẹ anh, chỉ là, cô nói là thật sao? Anh có thể tin sao?
Vi Gia Huệ bị Ân Thiên Thiên đột ngột cắt ngang làm sững sốt một chút, quay đầu muốn nói gì đó lại nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đã đứng dậy thu dọn xong tất cả, nhìn Ân Thiên Thiên một cái, Vi Gia Huệ không nói gì, chỉ là kéo Cảnh Liêm Uy đi ra ngoài, mà chính vào giây phút họ rời đi, Ân Thiên Thiên giãy giụa từ trên giường đi xuống, tiện tay lau nước mắt trên mặt, khập khễnh đi ra ngoài…
Cô muốn biết, Cảnh Liêm Uy của cô tình huống thế nào, cho dù rõ ràng biết bây giờ ra ngoài cũng chỉ là chờ đợi, cô vẫn muốn đi xem, đi đợi…
Cửa thư phòng nhà họ Cảnh, lúc này tập hợp tất cả mọi người nhà họ Cảnh, toàn bộ đều nôn nóng bất an đợi ở ngoài, mà quản gia trong phòng khách cùng phí hết tâm tư gọi các bác sĩ lần lượt tới.
Cảnh Thiên Ngọc nhìn thấy Ân Thiên Thiên trước nhất, cô mặc đồ ở nhà đơn giản, thậm chí ngay cả tóc cũng không buộc gọn đã tập tễnh đi tới, Cảnh Thiên Ngọc kinh sợ vội đi tới đỡ cô, Cảnh Liêm Bình nhìn thấy cũng đứng dậy tới giúp, để cô ngồi trên ghế ngoài cửa thư phòng yên tĩnh đợi.
Vi Gia Huệ dựa vào lòng Cảnh Nguyên Phước ở không xa yên lặng chờ đợi, ánh mắt lại rơi vào trên người Ân Thiên Thiên không biết đang suy nghĩ gì, chỉ là rõ ràng sâu xa như vậy.
Không biết bao lâu, cuối cùng lúc cửa thư phòng mở ra, tất cả người nhà họ Cảnh đều vây lên, mà Ân Thiên Thiên cũng một chân đứng dậy nôn nóng chờ đợi ngoài đám người, cô bị che hầu như không nhìn thấy khuôn mặt của bác sĩ Hoàng, trong đám người không ai mở miệng nói chuyện, khiến cô căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau vài giây ngắn ngủi, Ân Thiên Thiên liền nhìn thấy bác sĩ Hoàng nhíu chặt mày mặt đầy tiếc nuối ra khỏi đám người, trực tiếp rời đi nhà họ Cảnh…
Ân Thiên Thiên đứng trong hành lang nhìn bóng lưng rời đi của bác sĩ Hoàng, lòng không nhịn được căng thẳng, ánh mắt lại rơi trên người vô số các bác sĩ trong phòng khách, không ngừng hít thở sâu an ủi chính mình, không sao đâu, không sao đâu, không phải còn có nhiều bác sĩ như vậy sao? Sẽ có một người có cách, không phải sao?
Một ngày này, ở cửa thu phòng nhà tổ nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên không biết mình đã đợi bao lâu, cô chỉ biết thời khắc sau khi cô rời giường liền chờ đợi, đến cuối cùng màn đêm buông xuống cũng chưa xong, các bác sĩ trong phòng khách dần dần giảm đi, lại không ai từ thư phòng bước ra liền đưa ra đáp án xác định…
Bàn tay nhỏ không ngừng nắm chặt, bóp chặt, Ân Thiên Thiên căng thẳng đến mức sắp không thở nổi.
Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước yên tĩnh chờ đợi đáp án trong phòng khách, đồng thời nói về vấn đề bệnh tình với các bác sĩ vẫn chưa rời đi, tất cả các vấn đề dường như từ hôm nay trở đi liền trở nên trầm trọng như vậy.
Lúc bác sĩ cuối cùng đi vào, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, bầu trời thậm chí cón có vô vàn vì sao đang phát sáng.
Ân Thiên Thiên đứng dậy, tập tễnh đi tới cạnh cửa phòng, dựa vào tường yên tĩnh chờ đợi, hai tay chắp trước ngực không ngừng cầu nguyện, ngày hôm nay ngoại trừ ăn chút đồ vào lúc Cảnh Liêm Uy nghỉ giữa giờ, cả nhà họ Cảnh đều không ai ăn gì, nhưng cho dù như vậy, cũng không ai kêu đói một tiếng…
Cầu nguyện xong, Ân Thiên Thiên cúi đầu yên lặng chờ đợi.
Một phút…
Hai phút…
…
Rất nhanh, lúc bác sĩ bước ra, Ân Thiên Thiên lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt của bác sĩ bước ra khỏi thư phòng, ông ta chỉ mở cửa liền cứ đứng đó như vậy, mày nhíu chặt khẽ lắc đầu với người nhà họ Cảnh.
Động tác đơn giản như vậy, nhưng lại khiến người ta kinh hồn như thế.
Ân Thiên Thiên xuyên qua khe cửa nhìn vào trong thư phòng, người đàn ông ngồi đưa lưng về phía họ, tư thế ngồi trên vị trí thẳng tắp thậm chí còn không nhìn ra dáng vẻ mệt mỏi, bị ánh trăng hoàn toàn bao trùm, giống như người trời sinh đã ở trong hắc ám, hoàn toàn hòa tan với hắc ám thành một thể…
Thấy Cảnh Liêm Uy như vậy, Ân Thiên Thiên không nhịn được muốn khóc.
Anh không nên là người đàn ông ở cùng hắc ám, thế giới của anh nên tràn đầy ánh mặt trời, không phải sao?
Vươn tay che chặt miệng mình, Ân Thiên Thiên không để mình khóc ra, chỉ như vậy nhìn anh, Cảnh Liêm Bình tự mình tiễn bác sĩ cuối cùng đi, Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ cũng vào lúc này đi tới, rõ ràng muốn nói ngày mai vẫn sẽ có rất nhiều bác sĩ tới, nhưng lại như nghẹn trong họng không nói ra được câu nào…
Thật lâu, người đàn ông im lặng trong thư phòng đột nhiên cử động, đứng dậy đi ra.
Giờ phút này, Ân Thiên Thiên mới nhìn thấy chính diện của anh, vẫn đẹp trai như cũ, nhưng nơi sâu con ngươi là mệt mỏi không thể che giấu.
Đối diện cả ngày với chuyện thế này, ai cũng sẽ ăn không tiêu, chính vào lúc Ân Thiên Thiên muốn mở miệng an ủi vài câu, Cảnh Liêm Uy đi ra lại trực tiếp chặn ngang ôm Ân Thiên Thiên lên đi về phía phòng ngủ, tất cả đều liền một mạch, không có chút chần chờ…
Ân Thiên Thiên khẽ phối hợp, cứ như vậy rúc trong lòng anh, tràn đầy đau lòng nhìn anh, vươn tay khẽ đỡ gò má anh nói: “Tối nay ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta tiếp tục, còn có hi vọng, không phải sao?”
Nghe cô khẽ khàng nói, Cảnh Liêm Uy rũ mắt nhìn cô, từ đầu tới cuối không nói chuyện, chỉ là động tác lại càng thêm ấm áp mềm mại.
Kết cục này, không phải bắt đầu thì anh đã biết rồi sao?
Không sao, chỉ cần cô không từ bỏ, vậy anh cũng sẽ không từ bỏ…
Sau khi có dự tính xấu nhất, dường như bây giờ anh cũng không sợ hãi như vậy nữa, thậm chí ngay cả ám ảnh tâm lý lo lắng ban đầu cũng không còn tung tích, tất cả đều chỉ vì người phụ nữ trong lòng…