Ân Thiên Tuấn nheo mắt nhìn thẳng hai người trước mặt, im lặng một hồi lâu.
Cảm xúc của Cảnh Liêm Uy đần trở nên bình tĩnh hơn. Anh nhìn Ân Thiên Tuấn và nói một cách chân thành: ”Anh, em rất ít khi gọi anh như vậy nhưng từ nay về sau em sẽ gọi anh như thế, không phải là muốn lôi kéo làm thân với anh, chỉ là muốn xin anh giúp em một việc, đến một ngày nào đó em thực sự không thể kiềm chế được nữa thì dù thế nào cũng xin anh hãy mang Thiên Thiên và Nhan Hi rời khỏi em…”
Ân Thiên Thiên im lặng mím chặt môi.
Ân Thiên Tuấn nhìn về phía Ân Thiên Thiên, cuối cùng vấn không nói lời nào khác, chỉ để lại một câu trước khi đi: ”Cảnh Liêm Uy, nhớ những lời cậu nói hôm nay, nếu thực sự có ngày đó, dù Ân Thiên Thiên có hận tôi cả đời tôi cũng sẽ mang con bé đi!”
Một câu nói nặng nề đập mạnh lên trái tim của Cảnh Liêm Uy, nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu một cách khó khăn.
Sau khi Ân Thiên Tuấn rời đi, trong phòng bao chỉ còn lại hai người.
Ân Thiên Thiên im lặng nép vào vòng tay của Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy chỉ vươn tay ra ôm chặt lấy cô, một lúc lâu sau mới hít một hơi thật sau, trong mắt hiện lên vẻ đấu tranh.
”Cảnh Liêm Uy…” Khẽ gọi một tiếng, trong lời nói của Ân Thiên Thiên tràn đầy sự nghẹn ngào: ”Những lời anh nói với anh trai có thể không tính không? Người các anh quyết định là em, em còn chưa có đồng ý, có phải có thể không tính không?”
Cô không muốn, không muốn rời khỏi Cảnh Liêm Uy…
Cô khó mà tưởng tượng được, giờ còn là lúc Cảnh Liêm Uy có thể kiếm soát được bản thân, không không muốn bỏ đi, nhưng nếu đến một ngày anh thực sự anh không thể kiếm soát được nữa, cô càng khó mà rời xa anh hơn, vì cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ đấu tranh một mình của anh, cô sẽ đau lòng, sẽ khó chịu nhưng không thể rời đi.
Cảnh Liêm Uy không nói chuyện, chỉ đưa tay xoa đầu nhỏ nhắn để an ủi cô.
Một lúc lâu sau cửa phòng bao bị người gõ nhẹ, Cảnh Liêm Uy đi mở của, Ân Thiên Thiên thấy bóng lưng rời đi của luật sự La, Cảnh Liêm Uy quay lại trong tay còn có thêm một tập tài liệu nhỏ, trong lòng không khỏi căng thẳng, nhíu chặt mày nhìn anh, mở miệng trước: ”Sao anh cũng mang công việc đến đây thế! Nếu bận thật thì giờ chúng ta về đi…”
Nói rồi Ân Thiên Thiên đứng dậy muốn rời đi, Cảnh Liêm Uy lại cầm lấy cổ tay cô không buông.
Lúc này Ân Thiên Thiên càng thêm xác định phần tài liệu đó là dành cho mình, hai mắt đẫm lệ, không dám quay người lại một lúc lâu.
Nhìn bóng lưng không muốn quay đầu lại của Ân Thiên Thiên, trái tim của Cảnh Liêm uy nhói đau một hồi, nhưng cuối cùng anh vẫn lấy tập tài liệu từ trong túi đựng hồ sơ ra đưa từ phía sau cho cô, im lặng không nói lời nào.
Ân Thiên Thiên nhìn tài liệu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, trong đầu chủ có 4 chữ ”thỏa thuận li hôn”, khóc đến mức không kiềm chế lại được, thân thể cứng đờ, cắn chặt môi mình, thậm chí khóe miệng còn chảy ra chất lỏng, trong miệng có chút mùi tanh của máu…
Đưa tay mở tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, Ân Thiên Thiên tức giận quay đầu trừng mắt anh, gào lên: ”Cảnh Liêm Uy! Không phải anh nói không ly hôn với em ư? Không phải anh nói muốn thử ư? Anh không phải vừa mới đồng ý với anh trai em không đến giây phút cuối cùng thì sẽ không rời bỏ em ư? Vậy giờ anh tính là gì! Là cái gì!”
Ân Thiên Thiên điên cuồng hét lên, đứng trước mặt anh khóc đến mức dường như không còn nhìn rõ mặt anh nữa, giống hệt như một đứa trẻ bất lực.
”Là chính anh nói sau này sẽ không lừa em, sẽ không li hôn với em, sẽ không làm em đau lòng! Nhưng sao giờ anh lại làm thế với em?” Ân Thiên Thiên vừa khóc vừa hỏi, nước mắt rơi đầy trên mặt. Bàn tay nhỏ bé đang nắm dây xích túi xách của mình siết chặt đến mức ngón tay trắng bệch: ”Trước kia chúng ta vậy đấy, cho dù em có thai Nhan Hi anh cũng không phục hôn với em, anh trơ mắt nhìn em sống một mình bên ngoài với cái bụng to, anh còn trơ mắt nhìn em rời khỏi anh, giờ anh lại như thế? Cảnh Liêm Uy, sao anh có thể ích kỷ như vậy! Mọi chuyện đều do anh định đoạt, có bao giờ anh nghĩ đến suy nghĩ của em chưa, anh có từng hỏi em rằng em có muốn rời khỏi anh, có muốn ký tên chưa, từ trước đến nay anh chưa từng hỏi em!”
Cảnh Liêm Uy lúng túng nhìn Ân Thiên Thiên đang khóc như một đứa trẻ trước mặt mình, trên mặt đều là vẻ hoang mang.
Cảm xúc của Ân Thiên Thiên nhất thời sụp đổ khi nhìn thấy tờ thỏa thuận đã sớm kí tên rơi trên đất, cơ thể cô run lên. Vô lực nói: ”Em biết, em biết anh nghĩ thế nào, anh không muốn liên lụy đến em và Nhan hi, anh không muốn để bọn em thấy dáng vẻ chật vật của anh, anh không muốn dọa bọn em, nhưng anh biết không, anh không ở bên cạnh mẹ con em thì càng đáng sợ hơn, em sẽ nghĩ, sẽ nghĩ có phải lúc anh đang ăn cơm sẽ phát bệnh khong, có phải lúc đang ngủ sẽ tổn thương đến mình không, có phải lúc em với Nhan Hi không biết, anh sẽ…không còn nữa không! Anh chưa từng nghĩ đến cảm nhận của mẹ con em, anh chỉ muốn một mình trốn đi, không để mẹ con em thấy, không để bọn em lo lắng. Nhưng không thấy anh thì bọn em còn lo lắng hơn!”
Lúc này Ân Thiên Thiên như phát điên, lùi về phía sau từng bước, nhìn tờ giấy thỏa thuận ly hôn trên mặt đất, theo bản năng muốn tránh xa nó, cô sợ, sợ lát nữa Cảnh Liêm Uy sẽ ép cô ký!
Cô không muốn, không muốn!
Mãi cho đến lúc cảm thấy khoảng cách giữa mình mà tờ thỏa thuận ly hôn phần nào được đảm bảo, Ân Thiên Thiên mới ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Cảnh Liêm Uy với anh mắt mông lung, thân thể vẫn còn run rẩy nói: ”Cảnh Liêm Uy, em không sợ, không sợ anh một ngày nào đó phát bệnh, cũng không sợ một ngày nào đó anh muốn giết em, càng không sợ một ngày nào đó anh sẽ biến thành bộ dạng mà em chưa từng thấy, em chỉ sợ anh không ở bên em nữa, chỉ sợ anh không để em bên cạnh anh, anh sợ mình sẽ làm em bị thương nhưng cái em sợ nhất không phải là anh sẽ thương tổn em, không để em theo anh, em có thể, có thể giữ khoảng cách với bất kì bạn nam xung quanh, em có thể đưa anh đi theo bất cứ khi nào em đi chơi, em có thể không gặp những người mà anh không muốn em gặp, thậm chí thể dừng mọi việc để ở nhà trông anh, nhưng, xin anh đừng ly hôn với em, có được không…”
Nói xong lời cầu xin, cả người Ân Thiên Thiên đều vì một tờ giấy ly hôn mà sụp đổ!
”Xin anh, đừng ly hôn với em có được không?” Khóc lóc van nài, Ân Thiên Thiên khó đến mức đứng không vững nữa, cô không sợ anh làm hại, chỉ sợ anh đẩy cô ra: ”Em không muốn ly hôn, không muốn ly hôn với anh…”
Nói rồi, Ân Thiên Thiên cuộn mình vào góc tường khóc lên, hai mắt lại đề phòng nhìn Cảnh Liêm Uy.
Cảnh Liêm Uy hiện tại cô không khống chế được, từ trước đến giờ anh làm việc quyết đoán, nếu giờ anh quyết đoán như trước thì cô chắc chắn phải kí vào bản thỏa thuận ly hôn kia!
Cảnh Liêm Uy đứng tại chỗ nhìn dáng vẻ của Ân Thiên Thiên, đôi mắt phương của anh mang đầy sự thương tiếc, môi mỏng hơi mở ra, anh nhìn tớ giấy thỏa thuận ly hôn đã ký tên mình trên đất, anh cũng không hề hi vọng thứ này tồn tại! Nhưng nó vẫn tồn tại, cũng là tấm bình phong khiến bản thân anh an tâm.
Vươn tay ra nhặt tờ giấy thỏa thuận ly hôn trên đất, Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên, tiến lại gần từng bước.
”Em không muốn! Em không muốn!” Ân Thiên Thiên khóc thét lên, ôm chặt lấy cơ thể để chống lại sự tiếp cận của anh, trên mặt cô đầy nước mắt, hai tay quơ trong không khí một cách vô thức, hét lớn: ”Em không muốn, không muốn! Anh đừng lại gần em , đừng lại gần em! Em không muốn ký tên, không muốn!”
Thấy Cảnh Liêm Uy sắp bước đến trước mặt mình, Ân Thiên Thiên đứng dậy định chạy đi, nhưng Cảnh Liêm Huy đã hạ quyết tâm rồi, nào để cô chạy dễ dàng như vậy, vươn bàn tay tô và mạnh mẽ kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.
”Cảnh Liêm Uy, em không muốn ký, không muốn ký…” Lần đầu tiên cô liều mạng giãy dụa trong vòng tay của Cảnh Liêm Uy, nước mắt trên mặt rơi xuống tờ thảo thuận ly hôn, khóc đến khàn cả giọng, Ân Thiên Thiên vẫn nói mãi: ”Em không muốn ký, Cảnh Liêm Uy, anh đừng ép em, đừng ép em…”
Ôm chặt Ân Thiên Thiên trong lòng mình, giọt nước mắt trong suốt rơi ra từ đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy.
Ân Thiên Thiên anh yêu hết lòng như vậy, anh còn có bao nhiêu thời gian nữa chứ?
Cô khóc vì anh, cười vì anh, phiền muộn vì anh, nhưng nhanh thôi, mọi thứ có lẽ sẽ không còn thuộc về anh nữa….
”Em không muốn ký tên, không muốn ký tên…” Ân Thiên Thiên cả người mềm nhũn khóc trong lòng Cảnh Liêm Uy, nhưng anh vẫn không thả lỏng lực của mình chút nào, Ân Thiên Thiên khóc tưởng như tuyệt vọng, nhưng vẫn kiên định nói: ”Em không muốn ký tên, không muốn…”
Một lúc lâu sau Cảnh Liêm Uy khẽ thở dài bên tai cô, chính tiếng thở dài đó khiến trong lòng Ân Thiên Thiên chợt hiện lên một tia hi vọng, nắm chặt lấy vạt áo của Cảnh Liêm Uy, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, nói một cách run rẩy: ”Cảnh Liêm Uy, em không tranh cãi với anh, không làm trái ý anh nữa, anh nói với anh trai thế nào thì làm thế đó có được không? Em không đòi anh bỏ lời hứa, em sẽ để bọn anh làm theo, cũng sẽ làm theo, chỉ cần lúc đó anh trai cảm thấy không ổn thì chúng ta ly hôn có được không? Nhưng giờ đừng ly hôn được không?”
Ân Thiên Thiên nói một cách thận trọng và khẩn thiết, đôi tay nhỏ bé túm chặt áo anh không buông, trong mắt tràn đầy sự căng thẳng.
”Cảnh Liêm Uy, anh có thể không thực hiện lời hứa với em nhưng với anh trai thì có thể chứ?” Giọng nói của Ân Thiên Thiên khàn đi vì khóc, nhưng cô vẫn cố gắng thuyết phục anh: ”Em không muốn, trước đây anh đã hứa với em, anh có thể không làm cái nào cả, không nhớ gì cả, em cũng không nhớ, cũng không cầu xin anh làm, nhưng chỉ có chuyện này, xin anh nhớ lấy có được không, xin anh…”
”Chỉ có một cái này, một cái thôi!” Ân Thiên Thiên thận trọng nâng mắt nhìn vào đôi mắt phượng thâm thúy của anh, tất cả đều là uất ức và không muốn: ”Chỉ một cái, cầu xin anh…”
Cuối cùng tờ giấy thỏa thuận li hôn trong tay Cảnh Liêm Uy từ từ rơi xuống đất, lúc đó trái tim Ân Thiên Thiên mới hồi lại, đưa tay ra ôm anh thật chặt, không biết nên khóc hay nên cười. Khóe miệng nhếch lên nhưng trên mặt lại tràn đầy nước mắt.
Cảnh Liêm Uy đưa tay ra lau nước mắt cho cô nhưng làm thế nào cũng không lau hết được, trong mắt tràn đầy sự đau lòng.
Anh làm cô sợ, cũng kích thích đến cô rồi.
Ngắn ngủi trong hai ngày mà dường như anh đã thấy hết nước mắt cả đời của Ân Thiên Thiên, thiêu đốt hai trái tim đang loạn nhịp.
Ra khỏi vòng tay Cảnh Liêm Uy, ánh mắt Ân Thiên Thiên vẫn có thể nhìn thấy tờ thỏa thuận trong phòng, liền vội vàng vươn tay định kéo anh rời đi nhưng Cảnh Liêm uy lại đứng như cắm rễ tại chỗ, không động đậy chút nào.