Trước sự lẩn tránh của Trình Thiên Kiều, lại hưởng thụ tình ý của cô nhưng không đáp lại một chút, ai cũng sẽ mệt.
Mà bây giờ, Cảnh Thiên Ngọc đã mệt, giấc mộng 5 năm này cũng đã tỉnh, cho nên nên đi rồi.
Trình Chính nghe một tiếng ‘chú Trình’ đó thì suýt chút nữa cảm thấy bản thân muốn nổ huyết quản!
Con dâu của ông ta! Cứ như thế bị thằng con trai tồi tệ của ông ta vứt bỏ rồi!
Nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được nói một câu: “Đừng gọi ba là ‘chú Trình’, ba không quen! Chuyện này sau này bất luận kết cục có như thế nào, con vẫn gọi ba một tiếng ‘ba’, gọi bà ấy một tiếng ‘mẹ’ đi! Điều này không được phép thay đổi!”
Cảnh Thiên Ngọc lắng nghe, cuối cùng vẫn gật đầu.
Gặp được nhà chồng như thế này, bản thân cô thấy rất may mắn, chỉ là cuối cùng cô không thể may mắn mãi như thế nữa!
Sau khi nói chuyện một lúc nữa với Trình Chính và Trương Duyệt, Trình Chính thở dài trở về phòng sách, chắc là chuẩn bị gọi điện cho nhà họ Cảnh, mà Trương Duyệt lại kéo Cảnh Thiên Ngọc nói rất nhiều rất nhiều điều, cuối cùng mới buông tay để cô một mình…
Trình Chính và Trương Duyệt đều ở trong phòng, nhà họ Trình trước giờ không thích người nhiều bây giờ bỗng dưng yên tĩnh trở lại, nghiêm túc lắng nghe, bà ta thậm chí cũng có thể nghe thấy tiếng cười giòn giã của Tiểu Trình Uyển ở ngoài sân.
Từ từ đứng dậy, Cảnh Thiên Ngọc từng bước từng bước đi về căn phòng cô đã ở 5 năm trong nhà họ Trình.
Cô nhớ rất nhiều rất nhiều…
5 năm trước, sau khi cô đề ra hẹn ước 5 năm, Trình Thiên Kiều đã đồng ý, sau đó bọn họ nhanh chóng đính hôn, đính hôn được không lâu thì cô bèn phát hiện mình mang thai Tiểu Trình Uyển, khi đó cô dường như tưởng đó chính là toàn bộ cuộc sống sau này của cô, hạnh phúc mỹ mãn, nhưng sự thật lại nói cho cô biết, bản thân cô quá tham lam rồi…
Cái năm Ân Thiên Thiên mất tích, Trình Thiên Kiều thậm chí bỏ cả công việc của mình theo đuổi mà đi tìm tung tích của cô ấy, mức độ chăm chỉ đó còn hơn Cảnh Liêm Uy, cuối cùng vẫn có người nói cho Trình Chính biết, sau khi Trình Chính hung hăng đánh anh một trận mới có chuyển biến tốt, nhưng về sau chỉ cần xuất hiện bất kỳ tin tức gì có khả năng tìm được Ân Thiên Thiên thì anh sẽ đi tìm thử, cô biết, nhưng trước nay đều không từng nhắc đến…
Về sau nữa, không biết thế nào, Trình Thiên Kiều dường như chấp nhận chuyện Ân Thiên Thiên mất tích, không tiếp tục điên cuồng đi tìm người nữa, nhưng khi đó anh sẽ vào mỗi một tháng đều sẽ biến mất vài ngày không có ở đơn vị cũng không ở nhà, cô vẫn như cũ không nói, càng không có nhắc đến…
Lúc đó, cô mang thai Trình Uyển, vì hành vi của Trình Thiên Kiều mà bị dày vò đến lợi hại, nhưng rốt cuộc vẫn bình an sinh ra đứa trẻ này, sau đó đột nhiên chuyện bắt đầu có chuyển biến tốt, số lần Trình Thiên Kiều trở về ngày càng nhiều, mỗi lúc một nhiều hơn, thậm chí bọn họ còn ngủ chung một giường, chỉ là khoảng cách tương đối xa mà thôi.
Sau khi quen với cuộc sống này, Trình Thiên Kiều cũng biết chọc cô, nói đùa với cô, mỗi lần cô đều cảm thấy bản thân như thể có được hạnh phúc của cả thế giới.
Cô biết anh có nhu cầu sinh lý bình thường, cũng biết Trình Thiên Kiều mỗi đêm đều thường không dám chạm vào cô.
Cô ‘không cẩn thận’ rúc vào trong ngực của anh, bàn tay ‘vô thức’ chạm vào lồng ngực ấm nóng của anh, anh không biết, khoảnh khắc đó trái tim của cô đập như trống dồn, cẩn thận lại sợ hãi không thôi.
Cuối cùng đợi khi anh lật người lại, trong bóng tối Trình Thiên Kiều mỉm cười tà mị nói với cô: “Ngọc Ngọc, có vài chuyện đã làm thì không có chỗ cho sự hối hận đâu, em biết, tôi trước nay không phải người đàn ông biết khắc chế…”
Một câu nói này đã khiến cô sửng sốt suýt chút nữa co đầu rút lui, nhưng anh lại cúi đầu hôn lên môi của cô, trong nháy mắt lấy đi tất cả ý thức của cô, bên tai chỉ có một câu: “Ngọc Ngọc, sau này chúng ta một tuần làm một lần, một tháng 4 lần, chỉ cần em không phản đối, tôi sẽ cố gắng làm người đàn ông… của em.”
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô đã gật đầu như vậy.
Sau đó, cô cũng từng nghĩ, thật ra Trình Thiên Kiều đối với cô chắc cũng có một chút tình cảm, chỉ là không biết biểu đại thế nào mà thôi, nếu không sao mỗi lần hoan ái đều tinh tế sâu sắc như thế, thậm chí mỗi lần cô đều thật sự cảm nhận được, trong xương tủy anh đối với cô cũng có sự lưu luyến và thương tiếc…
Nhưng cuối cùng, Trình Thiên Kiều hết lần này đến lần khác vì chuyện của Ân Thiên Thiên mà không đoái hoài đến cảm nhận của cô, hết lần này đến lần khác không thèm che đậy mà cứ thế thể hiện sự quan tâm của anh đối với Ân Thiên Thiên, hết lần này đến lần khác đẩy tình cảm của cô ra như thế, cô bèn tỉnh ngộ rồi…
Cho dù Trình Thiên Kiều thật sự thích cô, cũng không so được 1 phần triệu Ân Thiên Thiên.
Tình yêu của cô, cứ bi thương mà đáng thương như thế…
…
Đi vào trong phòng ngủ, Cảnh Thiên Ngọc nhìn tất cả mọi thứ quen thuộc bên trong, cuối cùng không nhịn được mà nước mắt rơi như mưa, bàn tay nhỏ che miệng mình lại không dám khóc ra tiếng, ánh mắt mơ hồ nhớ lại tất cả hành vi của anh trong căn phòng này…
Cuối cùng, sau khi đợi cảm xúc của Cảnh Thiên Ngọc dần bình tĩnh lại một chút, cô bèn cầm vali của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc, trong tủ quần áo, quần áo của cô với quần áo của anh mỗi người chiếm dụng một nửa, mang lại loại cảm giác tương kính như tân.
Tùy ý thu dọn quần áo của mình, Cảnh Thiên Ngọc đột nhiên nhìn thấy trong tủ cô để khăn lụa không biết từ khi nào xuất hiện một chiếc cà vạt của Trình Thiên Kiều, màu xanh lam sẫm, trầm ổn mà ngầu như con người của anh vậy, cô thậm chí có thể tưởng tượng khi anh mặc áo sơ mi trắng phối với chiếc cà vạt này, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc đó…
Ôm chặt chiếc cà vạt trước ngực, Cảnh Thiên Ngọc ngồi sụp xuống sàn khóc đến mức không còn là chính mình nữa, một lúc sau còn run rẩy đem chiếc cà vạt trong tay để vào vali của mình, mang theo một chiếc vali nhỏ rời khỏi nơi này, mà cùng lúc đó, Trình Uyển cùng Trương Duyệt đi nghỉ mát ở Maldives…
Mọi thứ dường như đều đang dần trở lại như trước, bọn họ cũng không muốn làm to chuyện này, nhưng chuyện này một khi đã lộ ra thì nhất định sẽ là một chuyện lớn.
Khi Cảnh Thiên Ngọc về đến biệt thự nhà họ Cảnh, tất cả mọi người trong nhà đều có mặt, ngay cả Ân Thiên Thiên cũng có, chỉ là hai đứa trẻ Cảnh Nhan Tức và Cảnh Nhan Hi đang chơi trong hoa viên bên ngoài.
Vi Gia Huệ trong ngực tràn ngập sự tức giận khi nhìn thấy con gái của mình một mình kéo vali bước vào nhà, nhưng trong khoảnh khắc đó trở nên đau lòng vô cùng, nước mắt không kiềm chế mà rơi xuống bước tới ôm cô vào lòng, bàn tay ấm áp xoa đầu của cô, giống như Cảnh Thiên Ngọc chỉ là một đứa trẻ 3 tuổi mà đau lòng không thôi…
Cảnh Nguyên Phước cũng không nhịn được mà mắt hơi đỏ, chỉ là lông mày cau lại thể hiện sự tức giận của ông ta!
Bọn họ vĩnh viễn đều không thiết, làm một người ba, con gái của mình vì người đàn ông khác chưa kết hôn mà đã sinh ra một đứa con, hơn nữa 5 năm qua làm một cô con dâu hiếu thảo chăm sóc ba mẹ chồng, vốn dĩ cho rằng sẽ không kết hôn thôi, nhưng họ lại đợi được tin hủy bỏ hôn ước khiến sự phẫn nộ trong lòng cùng sự đau lòng dành cho con của mình!
Lần đầu tiên Cảnh Nguyên Phước buông lời chửi thề, lớn tiếng mắng chửi hai vợ chồng nhà họ Trình qua điện thoại, thậm chí còn nói tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Trình!
Nhưng bọn họ đều biết, nếu như Cảnh Thiên Ngọc ngăn cản, vậy thì bọn họ cũng không sẽ không làm được gì nhà họ Trình cả!
Ân Thiên Thiên ngồi ở một bên mà lông mày nhíu chặt, Cảnh Thiên Ngọc siết chặt bàn tay của cô, thầm an ủi, lúc này dường như không cần nói gì, người biết nội tình đều sẽ tự giác hoặc bất giác đem chuyện này đổ lên đầu Ân Thiên Thiên.
Vi Gia Huệ kéo Cảnh Thiên Ngọc ngồi trên ghế sô pha, trên mặt còn vết nước mắt chưa khô, tức giận lại đau lòng nói “Trước đây chính vì chúng ta dung túng con, bây giờ nháo thành ra như thế này, từ nay về sau con nhất định phải nghe lời không được tùy tính nữa, biết chưa?”
Cảnh Thiên Ngọc mỉm cười gật đầu với gương mặt tràn đầy nước mắt, ngoan ngoãn không giống như bình thường, nhưng ngoan ngoãn như thế lại khiến người ta đau lòng.
“Ừm, hiểu chuyện là tốt, không tùy tính nữa là được…” Vi Gia Huệ khẽ nói, trong lời nói đều mang theo chút nghèn nghẹn, con của Vi Gia Huệ trước giờ chưa từng chịu qua sự tủi hổ như vậy, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Liêm Uy rốt cuộc là đàn ông, chịu một chút cũng không là gì cái gì, nhưng Cảnh Thiên Ngọc lại không giống thế, đãi ngộ của cô giống như Cảnh Nhan Hi, đều là công chúa của nhà họ Cảnh, chịu tủi thân đương nhiên khiến mọi người cực kỳ đau lòng: “Đợi tin tức này qua đi rồi, mẹ sắp xếp cho con mấy người đàn ông tốt, chúng ta đi gặp, nói không chừng gặp được người phù hợp?”
Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Thiên Ngọc ở đối diện, trong mắt đều là sự đau lòng.
Cô cũng đã từng tưởng rằng, đoạn tình cảm này của bọn họ có thể tu thành chính quả…
Mà lúc này, cô vốn cho rằng Cảnh Thiên Ngọc sẽ lắc đầu nhưng suy nghĩ một lúc thì khẽ gật đầu.
Vi Gia Huệ đau lòng ôm lấy cô, khóc đến mức không còn là chính mình, trong miệng luôn lẩm bẩm sẽ tìm cho Cảnh Thiên Ngọc một người đàn ông tốt hơn Trình Thiên Kiều gấp 1000 lần, 1 vạn lần, cứ an ủi cô, mà người nên thương tâm nhất thì từ đầu đến cuối lại không nói gì, chỉ mím môi khóc, nhưng Vi Gia Huệ nói thì sẽ lại mỉm cười gật đầu.
Ngày hôm sau, Ân Thiên Thiên đã dậy từ sớm ngồi ở trước TV đợi, nhưng đợi đến khi bé heo con lười biếng Cảnh Nhan Hi thức dậy rồi, trên Tv cũng không có nửa điểm tin tức về Trình Thiên Kiều và Cảnh Thiên Ngọc.
Cảnh Liêm Uy bận việc suốt từ sáng ở trong phòng sách vừa mới bước ra, Ân Thiên Thiên chạy đến trước mặt anh hỏi: “Cảnh Liêm Uy, tin tức buổi sáng hôm nay đều không có nói đến, có phải chị hối hận rồi không? Hoặc, có phải anh Thiên Kiều dỗ được chị rồi? Bọn họ sẽ tiếp tục ở bên nhau, có đúng không?”
Thấy gương mặt nhỏ nhắn đang sốt sắng trước mặt, Cảnh Liêm Uy vòng tay ôm lấy eo của cô, khẽ nói: “Thiên Thiên, tin tức này mấy ngày này sẽ không lộ ra, chắc phải một tuần sau mới công bố…”
Một câu này, gương mặt của Ân Thiên Thiên không nhịn được mà tối lại.
Tình cảm của Cảnh Thiên Ngọc, cô rất bội phục, cô cũng thực lòng hy vọng cô ấy có được hạnh phúc, chỉ là con đường phía trước dường như có chút gập ghềnh, còn có những vết rạn nứt khó đi qua…
Ôm lấy Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy liếc nhìn Cảnh Nhan Hi đang ngoan ngoãn đọc truyện tranh thì mới xoay đầu tiếp tục nói: “Thiên Thiên, em nên biết, Trình Thiên Kiều và chị đều đã là người trưởng thành rồi, bọn họ đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, bất luận như thế nào, chuyện này người ngoài như chúng ta ai cũng không nhúng tay vào được.”
Chỉ là, ẩn ý trong lời của Cảnh Liêm Uy cô lại nghe hiểu.
Chuyện Trình Thiên Kiều thích cô, gần như không phải bí mật gì cả, chắc tất cả mọi người của nhà họ Trình đều biết, chỉ là không phải người không biết nói đạo lý, cô đối với anh ta không có tình ý đương nhiên sẽ không đáp lại bất cứ hành động nào của anh ta, chỉ là không ngờ sẽ khiến con người tình cảm của Cảnh Thiên Ngọc trở nên chông gai như vậy, mà lời này của Cảnh Liêm Uy khiến Ân Thiên Thiên hiểu được phải bảo vệ mình đã…
Chuyện này, cho dù cô muốn giúp, có thể giúp, cũng tuyệt đối không được động vào!
Chuyện tình cảm đều rất mẫn cảm, cách tốt nhất với cô bây giờ chính là không được nhúc nhích! Giống như Cảnh Liêm Uy đã nói, Trình Thiên Kiều nên chịu trách nhiệm về hành vi của mình, bất luận là 5 năm trước, hay 5 năm sau…