Cầm bàn tay nhỏ của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy sải bước đi đến phòng riêng của mình, trên đường gặp vô số nhân viên chào hỏi bọn họ, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đều không để ý đi thẳng tới, để lại đám người ngạc nhiên ở lại phía sau, mãi cho đến trông thấy Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên vào phòng, mọi người mới kịp phản ứng che miệng cười…
Tuổi trẻ, thật là tốt…
Đó là độ tuổi đẹp, làm gì có đạo lý nào không thích?
Đợi đến khi Ân Thiên Thiên tỉnh lại lần nữa, toàn thế giới giống như cũng đã thay đổi.
Ân Thiên Thiên không biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không biết mình tỉnh bao nhiêu lần, trên đường đều là Cảnh Liêm Uy cho cô ăn đồ ăn và uống nước, bây giờ rốt cuộc cũng lấy lại tình thân nhìn ra ngoài cửa sổ, Ân Thiên Thiên mới lờ mờ phát hiện ra bên ngoài giống như đã vào giờ trưa.
Đảo mắt nhìn qua, Ân Thiên Thiên đỏ mặt không chịu được, quần áo rơi lả tả khắp từ cửa phòng đến đây, còn có thể khoa trương hơn nữa không? Nhìn thế nào cũng giống như hiện trường của một vụ ‘Yêu đương vụng trộm’, váy, tất chân, giày cao gót của cô, áo sơ mi, quần, dây lưng của anh… Mỗi lần nhìn thấy cũng khiến cho Ân Thiên Thiên cảm thấy mình sống không nổi nữa, có cần phải mãnh liệt như vậy không? Thậm chí hình ảnh tiếp theo trong đầu đều là bộ dáng đổ mồ hôi như mưa của anh…
Hướng phòng bếp truyền đến tiếng động rất nhỏ, Ân Thiên Thiên bọc chăn mền nhìn sang, đã thấy Cảnh Liêm Uy mặc áo sơ mi trắng quần tây đen bưng một cái đĩa trên tay tới, tay kia còn thêm một cốc sữa nóng.
Ngồi ở mép giường, Cảnh Liêm Uy đem đĩa đưa tới trước mặt Ân Thiên Thiên, khẽ nói: “Dậy rồi? Ăn một chút để bổ sung năng lượng đi.”
Thân thể nhỏ bé này vẫn yếu ớt như trước, anh phải nghĩ cách thật tốt để bồi bổ cho cô…
Ân Thiên Thiên thật sự rất đói, uống một ngụm sữa trước, nhìn thấy trên đĩa trước mặt có một ít bánh quy và môt chiếc bánh ngọt, chỉ nhìn qua thôi cũng khiến mười ngón tay của người ta ngứa ngáy, cũng không hỏi Cảnh Liêm Uy lấy nĩa, cô trực đưa tay cầm ăn, bộ dáng vô cùng thỏa mãn.
Cảnh Liêm Uy câu môi nhìn dáng vẻ rõ ràng là hơi thô lỗ của cô nhưng lại vô cùng từ tính. Cảm nhận bộ dáng này, trong lòng cũng tàn thành một mảnh.
Đợi đến khi Ân Thiên Thiên ăn xong bánh gatô, Cảnh Liêm Uy mới đưa tay tùy ý mở TV, ánh mắt lại nhìn vào khóe miệng đang dính một chút bơ của Ân Thiên Thiên, vốn là muốn mượn TV để chuyển đi suy nghĩ của mình nhưng lại không có tác dụng chút nào, Ân Thiên Thiên vẫn kêu gào đòi muốn ăn, Cảnh Liêm Uy lại đi lấy cho cô, nhìn vẻ mặt ăn đến thỏa mãn của cô trong lòng anh lại rục rịch…
Anh có thể nói, Ân Thiên Thiên là yêu tinh không?
Chỉ một động tác đơn giản liền trêu chọc đến cả người anh đều không được…
Vừa mới ăn xong bánh gatô, Ân Thiên Thiên liền bị hấp dẫn bởi tin tức được đưa trên TV, hoàn toàn không để ý đến con sói bên người.
—— Theo báo cáo, sau khi nhị tiểu thư Ân Nhạc Vy của nhà họ Ân có lòng tốt đưa một người say rượu tiến vào phòng lại bị cưỡng ép chiếm đoạt, chính cô ấy cũng gặp phải một loạt tình huống, thật vất vả mới đấu tranh để lọt vào vòng thi đấu cuối cùng của cuộc thi quảng cáo của tập đoàn Cảnh thị, cô lại bị Cảnh thị công khai loại bỏ tư cách, đối với điều này này Cảnh thị tỏ vẻ ngày mai sẽ đưa ra một lý do hợp lý, điều này chắc chắn sẽ tạo thêm một vết đen cho tương lai của cô ấy…
—— Hôm nay, Ân Nhạc Vy lại một lần nữa bày tỏ rằng không muốn nhắc tới thân phận của người đàn ông kia, bởi vì người đứng sau của người đàn ông kia quá vững chắc, nhưng cứ như vậy cũng khiến cho quần chúng bắt đầu nhao nhao suy đoán, rốt cuộc là ai lại làm ra chuyện tồi tệ như vậy…
…
Nhìn thấy tin tức, Ân Thiên Thiên nhớ ra là mình vẫn chưa hỏi một chút xem người đàn ông đó là ai, quay đầu đang chuẩn bị hỏi đã nhìn thấy điện thoại của Cảnh Liêm Uy vang lên, Cát Thành Phong gọi điện thoại tới, hai người vốn ngồi gần, trong phòng cũng yên tĩnh, lần này lời nói của Cát Thành Phong, Ân Thiên Thiên đều nghe được tất cả.
“Cậu ba…” Trong điện thoại, Cát Thành Phong nói chuyện có chút chậm chạp, giống như khó mở miệng. Ân Thiên Thiên vừa chú ý chuyện của Ân Nhạc Vy, vừa lắng tai nghe tình huống bên này, nhưng không ngờ nghe thấy Cát Thành Phong nói một câu: “Cậu ba, bây giờ trên mạng trên internet có người tung ra tin tức anh và mợ ba cùng tiến vào khách sạn, còn nói hai người cả đêm cũng không đi ra…”
Một câu này, kinh động đến mức Ân Thiên Thiên lập tức quay đầu, hơi há cái miệng nhỏ nhìn Cảnh Liêm Uy.
Mắt phượng nhìn khuôn mặt nhỏ trước mặt bỗng nhiên híp lại, bên miệng còn dính bơ hồng, khẽ nhếch cái miệng nhỏ lên sẽ thấy hàm răng rằng cùng đầu lưỡi hồng, người còn nằm trên giường không mảnh vải che thân, đây không phải cám dỗ thì là cái gì?
“Ân.” Trầm thấp lên tiếng, Cảnh Liêm Uy ra hiệu cậu ta tiếp tục.
Sau khi Cát Thành Phong hung hăng hít một hơi thật sâu, đánh liều nói: “Cậu ba, bọn họ cũng đang bàn luận chuyện anh và mợ ba đại chiến mấy trăm hiệp, lại kéo anh ra khỏi chuyện của Ân Nhạc Vy không ít, nhưng chuyện này có cần đè xuống không?”
Đại chiến? Mấy trăm hiệp?
Nghe thấy những từ ngữ như vậy, Ân Thiên Thiên đỏ mặt đến mức sắp nhỏ máu, tức giận nhìn Cảnh Liêm Uy muốn anh tỏ thái độ.
Thế nhưng ai ngờ thằng cha mặt người dạ thú trước mặt này vậy mà còn nhếc miệng cười, nụ cười kia rất đẹp, đẹp đến mức trong lúc nhất thời Ân Thiên Thiên sửng sốt đến mức quên đi sự mối nguy hiểm đang tồn tại.
“Chờ một lát nữa sẽ xử lý, cậu cứ theo đó mà làm, cứ như vậy đi.” Dứt lời Cảnh Liêm Uy liền dứt khoát cúp điện thoại, thuận tay còn đem điện thoại tắt máy ném sang một bên, dùng mỹ nam kế tiến vào gần Ân Thiên Thiên, mãi cho đến sau khi giam cầm cô và mình ở giữa chiếc giường mềm mại, bỗng nhiên nói khẽ một câu: “Thiên Thiên, người ta nói chúng ta đại chiến mấy trăm hiệp đấy? Có muốn chứng thực không? Hả?”
Một câu này khiến Ân Thiên Thiên hoàn toàn bừng tình trước mỹ nam kế của Cảnh Liêm Uy, cô muốn trốn theo bản năng nhưng đã sớm bị chặn tất cả đường lùi, không có chỗ nào để trốn, lập tức có cảm giác khóc không ra nước mắt…
Cúi đầu ăn hết sữa ở trên khóe miệng cô, Cảnh Liêm Uy nở nục cười tà mị, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Nếu người ta đã nói anh như vậy, vậy chúng ta cứ thế mà làm đi…”
Mà Ân Thân Thiên đang bị Cảnh Liêm Uy mạnh mẽ trấn áp chỉ có thể dành thời gian hô to một tiếng: “Cảnh Liêm Uy, anh là đồ đại lưu manh!”
Hôm sau.
Khi Ân Thiên Thiên tỉnh lại chỉ cảm thấy khắp cơ thể đều như không phải là của mình, sau một hồi tắm rửa mới khá hơn một chút, đối lập với vẻ vô cùng thê thảm của cô, Cảnh Liêm Uy lại tràn đầy sinh lực, sáng xớm đã xử lý công việc.
Đợi đến khi Ân Thiên Thiên đã sửa soạn xong, Cảnh Liêm Uy đi tới nắn bóp cái eo thon của cô, khẽ nói: “Không phải muốn mua đồ cần dùng năm mới sao? Hôm nay đi thì thế nào?”
Nghĩ cũng đã nhiều ngày không ở cùng Nhan Hi, Ân Thiên Thiên liền đồng ý.
Cũng may, cô đã thành quen với Cảnh Liêm Uy, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có chút không chịu đựng nổi, sau khi nghỉ ngơi tốt cũng không có vấn đề gì.
Buổi chiều, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên cùng đi đến nhà cũ đón Cảnh Nhan Hi, nhưng không ngờ nhiều ngày như vậy không gặp, cô nhóc Cảnh Nhan Hi không hề nhớ bọn họ.
“Mẹ, mẹ, anh Vũ Văn nói anh ấy sẽ trở về Anh học sau khi khai giảng, sau đó sẽ quay lại vào kỳ nghỉ.” Cảnh Nhan Hi ngồi trong ngực Ân Thiên Thiên nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Vậy mẹ ơi, con có thể đi cùng anh Vũ Văn đi học không?”
Không đợi Ân Thiên Thiên trả lời, Cảnh Nhan Hi lại tiếp tục nói: “Mẹ ơi, mẹ biết không, anh Vũ Văn thật sự rất lợi hại nha, anh ấy biết rất nhiều điều, những cái đó Nhan Hi cũng không hề biết, hơn nữa anh Vũ Văn nói nước Anh rất xinh đẹp, còn có Nữ hoàng, mẹ ơi, con có thể đến nước Anh để gặp Nữ hoàng không?”
“Mẹ, anh Vũ Văn đối xử rất tốt với Nhan Hi, anh ấy còn mua cho Nhan Hi rất nhiều quần áo đẹp.”
“Mẹ, Nhan Hi thích anh Vũ Văn nhất, anh Vũ Văn nói Nhan Hi là vợ tương lai của anh ấy, vợ là gì vậy?”
“Mẹ, sau này Nhan Hi có thể luôn ở bên anh Vũ Văn được không? Anh Vũ Văn nói anh ấy muốn chơi đùa cả đời!”
…
Từ đầu tới cuối, con gái nhà mình há miệng hay ngậm miệng cũng đều là cậu bé trai có đôi mắt xanh lá cây kia.
Ân Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Cảnh Nhan Hi, hoàn toàn không biết tại sao chỉ có vài ngày, thế giới của Cảnh Nhan Hi lại giống như thay đổi như vậy? Đến ngay cả Cảnh Liêm Uy cũng nhịn không được hơi nhíu nhíu mày lại.
Con gái của anh mới năm tuổi!
Cậu bé mười tuổi kia đến lừa gạt con gái nhà anh? Cũng không hỏi ý kiến anh!
Trong phút chốc, Cảnh Liêm Uy đột nhiên đem Lâm Vũ Văn kéo vào trong sổ đen!
Hễ là người đàn ông nào muốn lừa gạt con gái của anh, đều là người xấu!
Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Nhan Hi không nhịn được cười, tương lai cô nhóc này không biết sẽ thế nào, chỉ có điều Ân Thiên Thiên tin rằng con cháu tự có phúc của con cháu, đôi khi, có một số việc con người không thể khống chế được.
Cũng may, Cảnh Liêm Uy vẫn luôn biết cách làm thế nào để dỗ dành Cảnh Nhan Hi, nói dăm ba câu liền khiến cô bé tạm thời quên đi ‘anh Vũ Văn’, hưng phấn ầm ĩ nói đến những thứ cần phải mua sau khi tiến vào trong siêu thị, bàn tay nhỏ siết chặt tay Ân Thiên Thiên không dám buông ra, Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh trông coi bọn họ mọi lúc mọi nơi.
Tới gần năm mới, người trong siêu thị vô cùng nhiều, sợ bọn họ bị chen chúc.
Đẩy chiếc xe đẩy nhỏ, Cảnh Liêm Uy ôm lấy Cảnh Nhan Hi để cô nhóc ngồi vào ghế trẻ em, một tay đẩy xe đẩy một tay ôm Ân Thiên Thiên lần đầu tiên nhàn nhã đi dạo trong siêu thị.
So với Cảnh Liêm Uy, Cảnh Nhan Hi vẫn đi theo Cảnh Thiên Ngọc, Đào Ninh đến những chỗ như vậy, nhưng Cảnh Liêm Uy xưa nay chưa từng tới bao giờ, hầu như Ân Thiên Thiên nói làm gì thì làm cái đó, từ đầu tới cuối lại không vì thế mà mâu thuẫn, ngược lại do anh phối hợp như vậy lại lộ ra vẻ chói mắt …
Trong hoàn cảnh bình thường, thật sự không có nhiều người đàn ông muốn đi đến những nơi như siêu thị, cộng thêm việc Cảnh Liêm Uy rất đẹp trai, lập tức thu hút không ít ánh mắt phụ nữ. Đứng ở bên cạnh chọn thịt tươi, Ân Thiên Thiên cũng không để ý tới, bỗng nhiên một người phụ nữ đứng ở đó va nhẹ vào cô một cái, khẽ nói: “Người đàn ông kia là ai vậy? Rất đẹp trai nha?”
Lúc này Ân Thiên Thiên mới để ý tới, Cảnh Liêm Uy ở chỗ này chói mắt như vậy.
—— Người kia là em gái của anh ta sao? Đứa bé kia có lẽ là cháu gái hay gì đó? Anh ta nhìn còn trẻ như vậy…
—— Tôi cũng cảm thấy như vậy, không lẽ nào hai người đều trẻ như vậy lại có một đứa con lớn thế này…
—— Không biết anh ta có bạn gái hay chưa, thật sự hi vọng anh ta có thể cân nhắc đến tôi một chút…
…
Xung quanh truyền đến đều là những lời bàn tán như vậy, Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy, bỗng nhiên cảm thấy tức giận.
Cảnh Liêm Uy đẩy Cảnh Nhan Hi đứng ở bệnh cạnh chờ cô, trong tay còn cầm viên kẹo vừa rồi Cảnh Nhanh Hi đòi, cẩn thận nhìn hạn sử dụng, thân hình cao lớn đứng ở đó như một bức tranh, cũng khó trách những người phụ nữ đều rục rà rục rịch.
Quay đầu lại, Ân Thiên Thiên nở nụ cười với người phụ nữ vừa rồi hỏi cô: “Anh ấy là chồng tôi, cô bé là con gái của tôi.”
Dứt lời, Ân Thiên Thiên cũng không quan tâm đến sắc mặt của cô ta thế nào, hướng về phía hai cha chọn bên kia gọi một câu: “Ông xã, tối nay muốn ăn bò bít tết hay là sườn cừu?”