Gần như đợi đến khi giải quyết xong hết thảy mọi chuyện, Ân Thiên Thiên mới theo Cảnh Liêm Uy lên xe.
Cát Thành Phong ngồi trước ghế lái, Thừa Phó Lân ngồi bên ghế phó lái, nhìn hai người ở hàng ghế đằng sau, không nỡ quấy rầy bọn họ, nhưng vừa nghĩ đến hàng đống việc đang ôm trong tay, lại không khỏi nhíu mày.
Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn tựa vào lòng Cảnh Liêm Uy, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh của Cảnh Nhan Hi mà thôi.
Không biết bây giờ cô bé ra sao rồi?
Ân Thiên Thiên nghĩ Cảnh Nhan Hi đã được an toàn rồi, cho dù có bị trầy xước đôi chỗ cũng đỡ hơn bị mang đến nơi ấy, không phải vậy hay sao? Huống hồ chi, còn có Cảnh Liêm Uy ở đây, chắn chắn Cảnh Nhan Hi sẽ không gặp chuyện gì bất trắc, từng chuyện chồng chất lên nhau, vốn không đủ sức để lo hết cả, đây cũng là lý do vì sao cô luôn không hỏi han gì từ lúc được ra ngoài, mà đến bây giờ có thời gian rảnh, Ân Thiên Thiên lập tức hỏi ngay.
“Nhan Hi sao rồi? Có bị thương ở đâu không?” Đột nhiên Ân Thiên Thiên cất tiếng hỏi, đôi mắt trong trẻo của cô nhìn Cảnh Liêm chăm chú: “Em bỏ con bé lại, con bé có sợ lắm không?”
Cô vừa mới nói dứt lời, bầu không khí trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân còn không dám thở mạnh.
Cảnh Liêm Uy khẽ nhìu mày nhìn người phụ nữ trước mặt mình, mặc dù hôm nay anh ở bên cô cả ngày, nhưng vẫn nắm được tình hình ở trong nhà. Cảnh Thiên Ngọc và Vi Gia Huệ nói với anh rằng, tình hình của Cảnh Nhan Hi vẫn không có chuyển biến tốt, cô bé không nói chuyện, không khóc, không quậy quá, cơm đưa đến tận miệng cũng không hé môi, lúc ngủ phải ghém mền kỹ lưỡng cho cô bé, cô bé vẫn mở to mắt cho đến tận lúc mệt nhoài mới chịu khép mắt lại, còn không có cả ý thức đi vệ sinh.
Sao anh có thể nói cho cô nghe về tình hình của Nhan Hi cho được.
Hầu kết của anh chuyển động, Cảnh Liêm Uy chỉ nhìn cô chăm chú, không nói gì.
Một hồi lâu sau không nghe anh trả lời, gương mặt đang thư thả của Ân Thiên Thiên trở nên căng thẳng, cô hơi hoảng hốt, nắm chặt tay anh: “Con bé…bị thương ư?”
Sự im lặng lan tỏa trong xe, Cảnh Liêm Uy nhìn cô thật lâu, đột nhiên cảm thấy đau lòng quá đỗi, anh giang tay ôm cô vào trong lòng mình, nói: “Thiên Thiên, em đừng lo, rồi Nhan Hi sẽ mạnh khỏe như ban đầu.”
Hồi anh còn đi học ở nước ngoài cũng đã từng gặp ca bệnh như thế này rồi, có điều nguyên nhân khác nhau mà thôi, kết quả cuối cùng lại như thế nào?
Ừm, anh vẫn còn nhớ, đến tận lúc cậu bé ấy ba mươi tuổi mới tỉnh táo lại…
Nhan Hi của bọn họ…
Đột nhiên Ân Thiên Thiên trở nên hoảng hốt vô cùng, cơ thể nhỏ nhắn đang nằm trong lồng ngực Cản Liêm Uy run lẩy bẩy, cô giục Cát Thành Phong mau chóng chạy về nhà, cô muốn gặp cục cưng của mình, muốn nhìn thấy con gái của cô…
Nhà họ Cảnh.
Khi biết tin Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đều bình an, nhà họ Cảnh yên tâm hơn được một chút. Nhà họ Cảnh cũng sử dụng quyền thế của mình để xử lý cái đuôi cuối cùng, không muốn để cho người khác tìm được một chút sơ hở nào, người nhà họ Cảnh ở bên ngoài bận đến đầu tắt mặt tối, những người ở trong nhà lại ưu sầu khôn xiết.
Bác sĩ gia đình của nhà họ Cảnh luôn kề cận bên Cảnh Nhan Hi, nhưng rốt cuộc ông ấy không phải là bác sĩ tâm lý, cũng không am hiểu bệnh tinh thần, ngoại trừ kiểm tra cơ bản cho Cảnh Nhan Hi, ông ấy không còn làm được gì nữa cả, nhà họ Cảnh lại không dám hành động tùy tiện, chỉ có thể mời bác sĩ, chờ đợi bọn họ đến khám cho cháu mình mà thôi.
Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên xuống xe, Cảnh Thiên Ngọc ra đón, gương mặt cô ấy toát ra vẻ lo lắng.
Trong lòng Ân Thiên Thiên vô cùng thấp thỏm bất an, nhất thời cô không bước đi nổi.
Cảnh Liêm Uy bước đến choàng tay ôm vòng eo thon thả của cô, giữ cô đứng vững, rồi quay sang nhìn Cảnh Thiên Ngọc, rồi hỏi: “Sao rồi?”
Cảnh Thiên Ngọc miễn cưỡng nở nụ cười với Ân Thiên Thiên, xem như là chào mừng cô trở lại, rồi đáp: “Chị định đi đón bác sĩ, tình trạng của Nhan Hi…rất xấu.”
Chỉ một câu nói này thôi, khiến cho đôi mắt Ân Thiên Thiên nhòa lệ, cô quay người lại nói với Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, không phải anh là bác sĩ ư? Tại sao phải tìm bác sĩ khác, không phải anh là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất sao? Nhan Hi, con bé…”
“Thiên Thiên.” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng gọi cô, anh nhìn cô với vẻ thương xót: “Nhan Hi không bị thương ngoài da, mà bị đả kích về mặt tinh thần, bây giờ con bé hoàn toàn khép kín lòng mình lại rồi…”
Nước mắt tuôn rơi lã chã trên gương mặt Ân Thiên Thiên, cô đẩy tay Cảnh Liêm Uy ra, chạy như bay vào phòng Cảnh Nhan Hi, Cảnh Liêm Uy cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Trong phòng.
Cảnh Nhan Hi đờ đẫn ngồi trên giường, không cử động, đôi mắt đen lay láy của cô bé không hề có chút sức sống.
Nhìn con như thế này, lòng Ân Thiên Thiên đau nhói.
Rốt cuộc cô đã làm gì? Lại khiến cho con gái ra nông nỗi này?
Ân Thiên Thiên run rẩy đi đến bên cạnh Cảnh Nhan Hi, run rẩy chìa tay xoa má con, nói nhỏ nhẹ: “Nhan Hi, Nhan Hi, mẹ đây con, mẹ về rồi, con nhìn mẹ đi được không?”
Không có phản ứng.
Cảnh Nhan Hi chỉ ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, không hề phản ứng một chút nào cả.
“Nhan Hi, Nhan Hi, con ngồi dậy ăn cơm mẹ nấu đi, được không con? Để ba dẫn mẹ con mình đi ra ngoài chơi nhé? Nhan Hi, Nhan Hi…” Ân Thiên Thiên nói với giọng nghẹn ngào, nhưng cô bé nằm trên giường vẫn không phản ứng lại.
Vi Gia Huệ đứng bên cạnh, bà nhìn thấy thế cũng không khỏi giơ tay lau nước mắt, một con bé ngoan ngoãn, lanh lợi nhường này, sao lại ra nông nỗi như vậy?
Ân Thiên Thiên khóc nức nở, nhìn Nhan Hi như thế, tim cô đau như bị dao khuấy.
Một hồi lâu sau, vì bác sĩ đã đến, muốn kiểm tra tỉ mỉ cho Nhan Hi, Ân Thiên Thiên mới đờ đẫn đi theo Cảnh Liêm Uy về phòng, hai người không ai nói với ai tiếng nào.
Ân Thiên Thiên đứng lặng thinh, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh của Cảnh Nhan Hi.
Cảnh Liêm Uy khẽ thở dài, anh vòng tay ôm lấy cô từ đằng sau, nói nhẹ nhàng: “Thiên Thiên, không sao đâu, Nhan Hi sẽ không bị gì đâu, trước đây anh đã từng nhìn thấy…”
Bốp!
Một tiếng động lớn vang lên, Ân Thiên Thiên đánh mạnh vào mu bàn tay Cảnh Liêm Uy, đột nhiên cô rống lớn vào mặt anh: “Cảnh Liêm Uy! Sao anh không báo tình hình của con bé cho em sớm? Sao bao lâu nay anh không kể cho em nghe? Sao ở thời điểm này mà anh còn muốn em sinh thêm cho anh đứa con? Cảnh Liêm Uy! Anh là đồ lừa đảo!”
Ân Thiên Thiên trút cơn giận vào Cảnh Liêm Uy như thể đã nổi điên, trong lòng cô rất mực hoang mang, tinh thần căng thẳng, đột nhiên nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, tinh thần cô hoàn toàn suy sụp!
Cảnh Liêm Uy lặng lẽ đứng trước mặt cô, không nói tiếng nào.
Vào lúc này, thậm chí Ân Thiên Thiên còn không kịp nhìn mặt anh, đôi môi cô run rẩy cất lên tiếng thở than: “Cảnh Liêm Uy, sao anh có thể để một đứa trẻ khác thay thế vị trí của Nhan Hi kia chứ? Sao anh có thể làm như vậy? Rõ ràng anh biết em yêu con bé nhiều đến cỡ nào, vào thời điêm này, sao anh có thể nói như vậy mới em…”
Nhìn thấy Ân Thiên Thiên đột ngột tỏ ra ương bướng, Cảnh Liêm Uy không nói gì, lông mày nhíu mặt, gương mặt điển trai toát lên vẻ giận dữ, lần này anh không đợi Ân Thiên Thiên nói hết câu mà tiến lên giữ chặt lấy đầu cô, đặt nụ môi xuống, vừa ngang ngược lại vừa bừa bãi!
Ân Thiên Thiên vung tay đấm anh, nhưng lần nào cũng né tránh cánh tay đang bị thương của Cảnh Liêm Uy, thậm chí còn lo lắng anh làm vậy có ảnh hưởng gì đến cánh tay của mình không, sốt ruột đến rơi nước mặt.
Sau khi hôn cô xong, thậm chí Cảnh Liêm Uy còn chưa kịp nói gì, Ân Thiên Thiên đã sốt ruột kéo cánh tay đang bị thương của anh qua xem, thấp giọng nỉ non, nói với vẻ oán trách: “Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy, anh đúng là đồ điên! Tay của anh bị thương rồi, bị thương rồi đó! Anh không biết à? Anh phải làm em lo lắng, làm em hối hận chết đúng không?”
Tinh thần của cô đã suy sụp hoàn toàn, đến chuyện bản thân mình đang làm gì, đang gắt gỏng gì điều gì mà Ân Thiên Thiên cũng không biết.
Bệnh tình của Cảnh Nhan Hi đả kích cô nặng nề, gần như cảm giác áy náy vì đã bỏ bê con gái suốt năm năm trời nhấn chìm lấy cô, cộng với việc mình phải chịu trách nhiệm rất lớn trước tình trạng hiện tại của Cảnh Nhan Hi, Ân Thiên Thiên cảm thấy không còn sức để gánh vác.
Cảnh Liêm Uy khẽ thở dài, duỗi tay ôm cô vào trong lòng mình, hai người ngồi trên tấm thảm mềm mại, ôm nhau thật chặt…
Anh biết, nếu như cô biết tình trạng của Cảnh Nhan Hi, cô sẽ suy sụp tinh thần ngay.
Anh hiểu cô như thế, sao có thể không biết cô luôn thấy áy náy vì đã bỏ mặc Cảnh Nhan Hi trong năm năm trời đây?
Giấu giếm, che giấu, nhưng cuối cùng cũng không qua nổi mắt cô, anh biết cô chỉ nói thế vì tức giận mà thôi, nhưng vẫn kiên nhẫn nói với cô: “Thiên Thiên, tin tưởng anh đi, Nhan Hi sẽ khỏe lại thôi! Chắc chắn con bé sẽ khỏe lại! Anh đã từng gặp một ca bệnh như thế, chỉ cần Nhan Hi được sống trong gia đình hạnh phúc, chắc con bé sẽ khỏe lại, chỉ cần con bé không sợ hãi, không hoảng hốt, con bé sẽ khỏe lại thôi…”
Ân Thiên Thiên bật khóc nức nở trong lồng ngực Cảnh Liêm Uy, cô càng ôm anh thật chặt.
“Thiên Thiên, em đừng lo, anh sẽ luôn ở bên em, chúng ta sẽ sinh thêm một đứa trẻ nữa để làm bạn với Nhan Hi, để nó lớn lên cùng với Nhan Hi…” Cảnh Liêm Uy nói khẽ, có trời mới biết, thực chất trong lòng anh bất an đến mức nào, có thể sự ra đời của đứa trẻ thứ hai chỉ vì muốn sau ngày Nhan Hi không cần phải lo lắng về cuộc sống: “Không sao đâu, không sao đâu, chúng ta sẽ luôn ở bên con bé…”
Ân Thiên Thiên gật đầu bừa, dù gì cô không am hiểu ngành y, làm sao hiểu nhiều đến như vậy được? Chỉ cảm thấy Cảnh Liêm Uy nói đúng, vào lúc này, cho dù không đúng, cũng thành đúng!
Cảnh Liêm Uy của cô, luôn bao dung cho những lần cô nổi giận hay gây chuyện vo cớ, rõ ràng cô làm anh bị thương, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chiều chuộng cô, chỉ cần cô khóc, anh bèn bó tay ngay…
Anh ấy là người đàn ông của cô.
Không phải Cảnh Liêm Uy không yêu Cảnh Nhan Hi, thậm chí anh còn yêu thương con bé nhiều hơn cả Ân Thiên Thiên, chứ bằng không anh sẽ không đẩy trách nhiệm chăm sóc Nhan Hi lên vai một đứa trẻ khác, sau khi thực hiện tính toán tệ nhất, tất cả kết cục đều sẽ trở thành kết cục tốt nhất, không phải vậy sao?
Điều duy nhất làm anh thấy không nỡ chính là vợ của mình, người phụ nữ của anh, cô đã gặp phải nhiều khó khăn như vậy, còn anh, anh tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ chủ mưu!
Kết quả của mọi chuyện lại không đơn giản như những gì họ đã nghĩ, sau khi bác sĩ hội chẩn nói rút ra được kết luận rằng, tinh thần của con bé bị đả kích nặng nề, bệnh tình chỉ có thể 50/50, có thể đột nhiên khỏe lại, mà cũng có thể sẽ như vậy cả đời.
Bác sĩ không dám nói thẳng ra, nhưng Cảnh Liêm Uy lại biết rõ ràng, chỉ có lời của Cảnh Liêm Uy mới có thể khiến cho Ân Thiên Thiên tin tưởng một cách điên cuồng, mỗi ngày chỉ cần có thời gian rảnh, cô sẽ đi nói chuyện với Nhan Hi, kể chuyện cho con bé nghe, nói những chuyện thú vị trong cuộc sống, nhìn cô như vậy, mọi người đều thấy đau lòng.
Ngày nào Cảnh Thiên Ngọc cũng dẫn Trình Uyển sang thăm Nhan Hi, cô bé cũng nói chuyện với Nhan Hi, giọng nói lảnh lót êm tai, rồi đến Cảnh Nhan Tức, đến một ông cụ non như cậu bé mà cũng đỏ ửng vành mắt khi nhìn thấy Nhan Hi.
Ân Thiên Thiên vẫn chưa biết chuyện Tô Nương bị Cảnh Liêm Uy uy hiếp.
Nhưng có một vài chuyện, rốt cuộc vẫn cần phải giải quyết.