CHƯƠNG 382: CHUYỆN CŨ NHƯ THOI ĐƯA Lúc này, một bên khác. Sau khi Ân Thiên Thiên xuống máy bay, Ân Thiên Tuấn ở đầu bên kia điện thoại vẫn chưa cúp bị lời nói truyền vào làm cho căng thẳng, thậm chí còn trực tiếp đứng lên từ chỗ ngồi của mình làm đổ tách cà phê trước mặt… Thành phố T? Cảnh Liêm Uy? Đào Ninh? Ân Thiên Thiên trở về thành phố T? Cả người Ân Thiên Tuấn đều cứng đờ, bất chấp tất cả lái xe chạy nhanh đến dưới lầu công ty cô, đúng lúc Tiểu Đường chuẩn bị đi làm đã bị anh gặp được. “Sao anh lại đến đây?” Tiểu Đường thấy Ân Thiên Tuấn cũng hơi ngạc nhiên, còn tưởng rằng anh ấy sẽ đến thành phố T với Ân Thiên Thiên. “Thiên Thiên đi thành phố T rồi sao?” Ân Thiên Tuấn bình tĩnh hỏi, nhắc nhở mình nhất định phải bình tĩnh, phải bình tĩnh! Con mẹ nó phải bình tĩnh! Nhưng ánh mắt run rẩy kia vẫn để lộ sự kích động của anh: “Em ấy đi làm gì?” Tiểu Đường hơi sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “À, cô ấy đi tham gia một trận đấu, thi quảng cáo đấu thầu của tập đoàn Cảnh Thị, đoán chừng mấy ngày nữa mới về…” Nghe thấy tin tức, Ân Thiên Tuấn lập tức đạp lên chân ga rời khỏi, khiến Tiểu Đường sợ đến thở hổn hển. Khí thế này của Ân Thiên Tuấn cũng không phải người bình thường có thể chịu được! Xe chạy nhanh trên đường rồi đột nhiên dừng lại trước bờ sông, Ân Thiên Tuấn rũ mắt nhìn tay lái một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên bật cười, rồi dần bắt đầu cười ha hả! “Ha ha ha… ha ha ha…” Cười mãi cười mãi, anh chợt hơi không thở nổi, bàn tay to đập mạnh lên tay lái, nhưng vẫn đang cười: “Ha ha ha…” Rõ ràng anh đã từng nhắc nhở cô, bảo cô cho dù thế nào cũng không được về thành phố T, nhưng cuối cùng cô vẫn trở về, lén anh trở về! Không chỉ đi về, còn gặp Cảnh Liêm Uy, gặp Đào Ninh, gặp mọi người khi mới xuống máy bay, có phải cô còn nhớ lại luôn rồi không? Ân Thiên Tuấn cười to ra tiếng, cười một lát rồi chợt im lặng, đôi mắt bình tĩnh nhìn ra ngoài mặt hồ. Thời gian ba năm, mỗi ngày anh đều ở bên cạnh cô với tư cách một người đàn ông, ngăn cô xem “huỷ đi hoa đào của em”, ngăn cô biết tin tức của Cảnh Liêm Uy và Cảnh Nhan Hi, ngăn cô tham gia tất cả hoạt động mà Cảnh Liêm Uy muốn tìm cô, vào lúc thấy cô gần như đã đồng ý ở bên mình, cô lại trở về thành phố T… Hôm qua lúc quảng cáo về tin đấu thầu của tập đoàn Cảnh Thị xuất hiện anh cũng không để tâm lắm, vì anh cảm thấy Ân Thiên Thiên sẽ không lén mình rời đi, mà chỉ cần cô không làm như vậy, anh vẫn tin tưởng tuyệt đối mình có thể ngăn được cô! Nhưng lần này, Ân Thiên Thiên lại giấu anh đi rồi… Có phải ba năm anh trộm được đã kết thúc như thế không? Trong lòng không nhịn được mà thấy thê lương, Ân Thiên Tuấn nhớ lại từng chuyện trong ba năm này, vẫn không nhịn được đạp chân ga đi thẳng đến thành phố T. Cho dù muốn buông tay, anh cũng cần một lý do để buông tay! Anh hoàn toàn không muốn buông tay Ân Thiên Thiên ra lần nữa! Cô đến thành phố T để tham gia trận đấu, vốn còn định đến đây rồi mới nói với Ân Thiên Tuấn, nhưng không ngờ vừa xuống máy bay đã xảy ra nhiều chuyện như thế, trong chốc lát đầu óc cực kỳ rối ren, ngay cả gọi điện thoại cho Ân Thiên Tuấn cũng quên mà cứ thế vội vã đi đến khách sạn… Lúc Đào Ninh đến khách sạn theo Ân Thiên Thiên, không nhịn được hơi nhíu mày. Ha hả, Cảnh Liêm Uy đúng là nỡ bỏ vốn nhỉ! Vốn khách sạn “Nocturne” của thành phố T chỉ dành cho quan to quý tộc ở, bây giờ lại vì để Ân Thiên Thiên không chút nghi ngờ vào ở mà mở ra với nhiều nhà thiết kế mới như vậy? Đoán chừng ngày mai trên tường “huỷ đi hoa đào của em” lại có nhiều thêm một lời nhắn! Hơn nữa chẳng mấy chốc thành phố T sẽ đồn ra Cảnh Liêm Uy mắc bệnh “cưng chiều vợ”… Hình tượng đúng là mất hết rồi… Dắt Cảnh Nhan Tức đi vào “Nocturne”, nhân viên đều không nhịn được ngạc nhiên. Hôm nay có cơn gió nào thổi đến vậy? Hai người biến mất bốn năm năm lại xuất hiện hết vào hôm nay! Còn đều đến khách sạn của bọn họ nữa? Sau khi Ân Thiên Thiên báo tên thì được nhân viên khách sáo dẫn về phòng, vì vẫn còn bị vây trong trạng thái khiếp sợ, Ân Thiên Thiên không hề để ý mình vừa đi vào căn phòng còn thoải mái hơn cả phòng Tổng thống, mà căn phòng này còn tràn đầy hơi thở của Cảnh Liêm Uy! Ân Thiên Thiên ngơ ngác ngồi trên giường, run rẩy duỗi tay xoa môi mình! Hình ảnh say sưa hôn sâu với Cảnh Liêm Uy trong sân bay khi nãy đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, một lúc lâu vẫn không xua đi được… Năm năm, đã năm năm sau khi cô tỉnh lại, cô chưa bao giờ thân mật với một người đàn ông nào như thế, cho dù có quan hệ thân thiết với Ân Thiên Tuấn bây giờ cũng chưa từng như vậy! Nhiều nhất bọn họ cũng chỉ nắm tay ôm nhau màu thôi, chuyện hơn thế nữa đều chưa từng làm, nhưng hôm nay cô vừa đến địa bàn của Cảnh Liêm Uy đã bị anh cưỡng hôn… Cô vẫn luôn không thích người đàn ông khác đến gần mình, cho dù là Ân Thiên Tuấn và Trình Thiên Kiều đều phải bỏ rất nhiều công sức, nhưng Cảnh Liêm Uy… Rõ ràng anh đã làm chuyện quá đáng với cô như thế, nhưng cô chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, một lúc lâu vẫn không ổn định lại được! Ân Thiên Thiên duỗi tay vỗ mạnh lên ngực mình, cắn môi thở hổn hển! Cảnh Liêm Uy! Ân Thiên Tuấn! Cuối cùng ai mới là chồng trước của cô! Cuối cùng cô đã xảy ra chuyện gì? Lúc này, Ân Thiên Thiên đột nhiên hận mình mất đi tất cả trí nhớ, cũng giận mình sao lại vô dụng không nhớ ra được một chút nào hết! Cô không nhịn được gõ lên đầu mình, còn chưa kịp nhớ tới điều gì thì điện thoại bên giường đã reo lên, lễ tân lễ phép hỏi cô có muốn gặp Đào Ninh không. Ân Thiên Thiên ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn chọn gặp nhau một lần. Lúc Đào Ninh được dẫn vào phòng, vẻ mặt hơi ngạc nhiên đã trở lại bình thường, chỉ là ánh mắt nhìn Ân Thiên Thiên càng dịu dàng hơn. Cô nhóc này vẫn như thế, vừa gặp phải chuyện tình cảm đã dễ dàng trở nên mơ hồ, bây giờ được dẫn vào phòng rồi vẫn chưa tỉnh táo lại nữa! Nhìn thấy Đào Ninh ngồi đối diện mình, Ân Thiên Thiên không nhịn được thở dài một hơi, lần đầu tiên thất bại như vậy: “Tôi rất xin lỗi, tôi không nhớ cô là ai, trước kia chúng ta… có quan hệ rất tốt sao?” Tuy lúc trước đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đối mặt với Ân Thiên Thiên như vậy, Đào Ninh vẫn không nhịn được đỏ mắt. Cảnh Nhan Tức ngoan ngoãn nắm lấy tay mami im lặng an ủi, sau khi im lặng hai giây Đào Ninh mới nói: “Thiên Thiên, chúng ta là bạn thân từ nhỏ đến lớn, chúng ta từng nói muốn cùng nhau lập gia đình, cùng nhau sinh con, cùng nhau già đi…” Nhớ tới thanh xuân trước đây, Đào Ninh không nhịn được than nhẹ một hơi. Cô ấy của bây giờ cũng chỉ là Đào Ninh, chỉ thế mà thôi! Ân Thiên Thiên vẫn không có ấn tượng gì như trước, nhưng thấy cô không nói lời nào, Đào Ninh lại tiếp tục: “Ân Thiên Thiên, năm năm trước cậu lợi dụng tớ rời khỏi Cảnh Liêm Uy, cậu có biết không? Nếu không phải sau này tớ tỉ mỉ hiểu ra chuyện này, nói không chừng đến giờ tớ cũng sẽ cho rằng cậu đang hận tớ…” Câu này khiến sắc mặt Ân Thiên Thiên đột nhiên trắng bệch. Lợi dụng? Đại não đột nhiên thấy đau đớn, Ân Thiên Thiên cắn chặt môi mình, đôi mắt trống rỗng nhận lấy cơn đau này, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại… Cảnh Nhan Tức đột nhiên nắm tay cô hỏi: “Thím ơi, Nhan Hi biết thím về rồi chưa? Em ấy vẫn luôn muốn gặp mami của mình đó ạ.” Nhan Hi ? Cảnh Nhan Hi ? Công chúa nhỏ của nhà họ Cảnh? Nếu cô thật sự là vợ trước của cậu ba nhà họ Cảnh, vậy con gái nhỏ được Cảnh Liêm Uy nâng trong lòng bàn tay là con gái của cô! Hốc mắt lập tức trở nên ươn ướt, Ân Thiên Thiên cố gắng hít thở, cuối cùng lại chỉ có thể bất lực nhìn Đào Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Năm đó, tớ đã ‘lợi dụng’ cậu thế nào vậy?” Đào Ninh chỉ cười cười chứ không nói gì. Chuyện này cô ấy thật sự không quan tâm, huống chi tình hình lúc đó cô cũng hiểu Ân Thiên Thiên rời đi sẽ tốt hơn, chỉ không ngờ mình lại trở thành mồi lửa mà thôi, nhưng xem ra bây giờ cũng tốt, ít nhất có thể giấu diếm vài chuyện, không phải sao? Ân Thiên Thiên ngồi trên sofa như mất hồn nghe lời của Đào Ninh, thỉnh thoảng nhíu mày, rơi lệ, tức giận… Bây giờ, cuối cùng cô đã biết vì sao mình nhìn thấy tin tức của Mộc Yên Nhiên sẽ cực kỳ dao động, đã biết vì sao mình luôn có cảm giác kỳ lạ với Cảnh Liêm Uy, càng biết vì sao… vì sao người đàn ông tên Ân Thiên Tuấn kia sẽ lừa mình… Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, Ân Thiên Thiên vẫn không nhịn được nhìn Đào Ninh bằng ánh mắt nghi ngờ. Đào Ninh không để ý nâng mắt nhìn cô, chỉ cực kỳ đau lòng nói: “Thiên Thiên, những điều tớ nói cậu không thể tìm thấy ở trên mạng đâu, cho dù năm đó cậu gây ra sóng to gió lớn thế nào cũng không thể tìm thấy được chút dấu vết, nhưng chỉ cần là người ở thành phố T, chỉ cần là người từng sống ở đây năm năm trước đều biết, cậu có thể ra ngoài tìm đại một người hỏi thử…” Một người sống trong sự trống rỗng sẽ rất vất vả… Mà trái tim của Ân Thiên Thiên bỗng nhiên đập mạnh vì lời của Đào Ninh. Năm đó lúc cô nghi ngờ cũng từng lên mạng tìm kiếm, nhưng lại không tìm thấy được gì cả, bây giờ Đào Ninh lại nói với cô chỉ cần cô muốn biết thì tìm đại một người trên đường cũng có thể hỏi! Thân thể cô không nhịn được run rẩy, duỗi tay che kín miệng mình. Đào Ninh cũng không nói thêm gì nữa, dẫn Cảnh Nhan Tức muốn ra ngoài, mà trước khi ra ngoài Cảnh Nhan Tức còn chạy về đưa một cây kẹo que cho cô nói: “Thím, đây là kẹo que Nhan Hi thích ăn nhất, em ấy rất nhớ thím.” Một câu khiến Ân Thiên Thiên khóc xối xả. Đào Ninh dắt Cảnh Nhan Tức rời khỏi đây, lúc này tiếng khóc Ân Thiên Thiên nhịn xuống mới tuôn ra… Cô có chồng? Có con gái? Nhưng năm năm nay cô lại hoàn toàn không hay biết! Năm năm, con gái cô đã năm tuổi rồi, nhưng cô đã bỏ qua lúc con bé bi bô tập nói, cũng không thấy lúc con bé tập tễnh học đi, càng chưa từng nghe con bé gọi một tiếng “mami”… Hôm nay Đào Ninh nói rất nhiều chuyện, nhưng lại không nói vì sao cô lại rời đi, chỉ nói cô vì hiểu lầm Cảnh Liêm Bình có gì đó với cô ấy rồi tức giận mới rời đi, nhưng Ân Thiên Thiên lúc này đâu phải cô của năm năm trước? Trong lòng cứ cảm thấy còn có chuyện gì đó, lại không tìm ra được cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Ngây người trong phòng một lúc lâu, vào lúc cô đang nghĩ nên làm gì, cửa phòng đột nhiên mở ra. Ân Thiên Thiên quay đầu, nhìn thấy người đàn ông kia mang theo gió sương ở bên ngoài cứ thế bước vào trong thế giới của mình…