CHƯƠNG 372: ÁP LỰC TÂM LÝ Cảnh Liêm Uy vừa cài nút áo của mình vừa đi đến bàn làm việc, nghe giám đốc Hoàng báo cáo về tình hình của Cảnh Nhan Hi mới yên tâm được, di chuyển ánh mắt sang Thừa Phó Lân, người còn chưa có ngồi xuống thì đã chuyển đến một phần văn kiện, thần sắc nghiêm nghị. Lông mày nhíu lại, Cảnh Liêm Uy nhìn anh ta rồi chậm rãi đưa tay cầm lấy tập văn kiện. “Cậu ba…” Giọng nói mang theo sự thâm trầm cùng nghiêm nghị hiếm có, Thừa Phó Lân chần chừ một lúc, khi thấy Cảnh Liêm Uy mở tập văn kiện thì đồng thời khẽ mở miệng: “Hung thủ giết hại bà cụ Cảnh đã tìm ra rồi, người đó chính là cô cả của nhà họ Mộc, Mộc Yên Nhiên.” Một câu nói, giám đốc Hoàng Kinh ngạc mau chóng quay đầu nhìn anh, trong mắt chứa đầy sự khó tin! Cảnh Liêm Uy siết chặt tập văn kiện trong tay một lúc, trong mắt phượng là sự chấn kinh liếc nhìn Thừa Phó Lân, sau khi chắc chắn Thừa Phó Lân nói là sự thật mới lấy ra một nửa phần văn kiện tiếp tục xem, bên trên ghi chép chi tiết cuộc sống của Mộc Yên Nhiên sau khi bà cụ Cảnh chết ở nhà họ Mộc… Khi bà cụ Cảnh mất được 7 ngày, Mộc Yên Nhiên ở nhà đốt tiền vàng cho bà cụ Cảnh, trong miệng còn lẩm bẩm nói, thừa nhận sự thật bản thân mình giết người, cũng cố gắng xóa bỏ tham niệm của mình, chuyện này vừa hay bị Mộc Sa đi lấy nước nghe được, thậm chí còn dùng điện thoại ghi âm lại… Có lẽ là vì hổ thẹn, Mộc Yên Nhiên sau khi bà cụ Cảnh chết không được bao lâu thì bị bệnh, cả ngày mơ thấy ác mộng nên nói mớ, lúc đó ở bên cạnh chăm sóc cho cô ta chính là Mộc Sa, Mộc Sa đều đã thu âm tất cả lại… Hơn nữa, Mộc Yên Nhiên thậm chí còn lợi dụng sự sủng ái của bà cụ khi còn sống ở bên ngoài nói mình rất được nhà họ Cảnh yêu quý, mê hoặc được không ít người đầu tư cho nhà họ Mộc, lúc này nhà họ Mộc mới dần dần phát triển… … Siết chặt phần văn kiện đơn giản đó trong tay, cả người Cảnh Liêm Uy đều đang run rẩy. Chưa từng bao giờ có khoảnh khắc đó, cơn tức giận của anh dường như khó lòng khống chế! Giờ phút này, nếu như Mộc Yên Nhiên ở trước mặt của anh, Giám đốc Hoàng và Thừa Phó Lân tuyệt đối sẽ không nghi ngờ gì nữa, Cảnh Liêm Uy nhất định sẽ lập tức bóp chết cô ta! Anh luôn tưởng rằng, thậm chí bọn họ đều luôn cho rằng, Mộc Yên Nhiên mặc dù làm ra hành vi giết ba mẹ của mình cũng là dưới tình thế bị bức ép, lòng tham của cô ta khiến cô ta chọn lựa như thế, thậm chí Mộc Yên Nhiên đã từng ghen tỵ với Mộc Sa khi là bạn gái của Cảnh Liêm Uy, nhưng bọn họ đều cho rằng, trên thế giới này Mộc Yên Nhiên ai cũng có thể giết nhưng duy nhất sẽ không giết bà cụ Cảnh! Bà cụ nhìn cô ta trưởng thành, trong tuổi thơ của cô ta bà cụ cũng đóng một vai không thể thiếu, bọn họ đều cho rằng, Mộc Yên Nhiên vẫn chưa có điên cuồng hết mức, cô ta sẽ không ra tay với bà cụ Cảnh, huống chi bà cụ Cảnh luôn đứng bên cạnh cô ta, làm chỗ dựa cho cô ta không phải sao? Cô ta sao có thể chọn lựa mà ra tay với bà cụ! Đáng tiếc, bọn họ đều nghĩ sai rồi. Đánh giá quá cao lý trí của Mộc Yên Nhiên, đánh giá quá thấp sự cố chấp của bà cụ Cảnh, tin sai theo kiên định của mình. Sự thật phơi bày khiến Cảnh Liêm Uy không kịp trở tay, mặt mày tuấn tú lập tức đanh lại, không có một chút thả lỏng! Trong phòng trầm mặc hồi lâu, một lúc sau Thừa Phó Lân mới mở miệng: “Cậu ba, chúng ta nên làm gì?” “Dùng pháp luật đi, chuyện này Mộc Yên Nhiên tuyệt đối không trốn thoát được.” Giám đốc Hoàng khẽ mở lời, đưa ra kiến nghị của mình. Cảnh Liêm Uy hơi nheo đôi mắt phượng lại, khẽ hừ một tiếng. Âm thanh khàn khàn mang theo sự nhạo báng khiến giám đốc Hoàng và Thừa Phó Lân đều cảm thấy cả người lạnh toát, ngước mắt nhìn chỉ cảm thấy Cảnh Liêm Uy như thế này thật xa lạ… Dựa lưng vào ghế làm việc, chân trái của Cảnh Liêm Uy vắt hờ lên chân phải, một tay cầm văn kiện, một tay đút túi quần, cả người tràn ra khí tức nguy hiểm. “Xử theo pháp luật?” Môi đôi mỏng khẽ nhếch lên, Cảnh Liêm Uy nói: “Động đến người nhà họ Cảnh tôi muốn một phát súng để giải quyết sao? Nghĩ quá nhiều.” Giám đốc Hoàng và Thừa Phó Lân lúc này hơi vặn vẹo cổ, trong xương tủy cũng thấy hưng phấn không thôi. Mộc Yên Nhiên! Người như thế nếu trực tiếp để pháp luật xử cô ta thì thật sự dễ dàng cho cô ta quá! Siết chặt vặn kiện trong tay, Cảnh Liêm Uy khẽ mở miệng, nói: “Bắt đầu động thủ, tôi muốn Mộc Yên Nhiên nếm thử từng chút từng chút cái gì gọi là hủy hoại đến tro cốt cũng không còn, tôi cũng muốn khiến cô ta nếm thử cảm giác bị người khác bóp đến mức không thở được!” Anh sẽ từng chút từng chút hành hạ cô ta, cho đến khi cô ta chết! Còn Mộc Sa, anh sẽ đưa cô rời khỏi đó, tránh xa cái chỗ thị phi này, cũng sẽ không trở về nữa! … Cả buổi chiều, ‘nhà hàng Long Phượng’ chìm trong một bầu không khí nghiêm túc đến kỳ lạ, giám đốc Hoàng và Thừa Phó Lân bận rộn không ngừng, việc làm sao để hung hăng hành hạ người khác, bọn họ đặc biệt thích! Cảnh Liêm Uy một mình ở trong phòng làm việc, trong đầu lóe lên vô số những chuyện liên quan đến bà cụ Cảnh, bà ta rất cố chấp cũng rất cực đoan, thậm chí còn rất thích nắm giữ đại quyền, nhưng bất luận bà ta có nhiều điều không đúng, nhưng suy cho cùng bà ta vẫn là bà nội của anh, mỗi một việc bà ta làm đều là bà ta cho rằng sẽ tốt cho anh… Yên lặng đặt văn kiện sang một bên, Cảnh Liêm Uy trầm mặc không biết đang nghĩ cái gì… Thiên Thiên… Nếu như cô ở đây, anh có phải sẽ không cảm thấy mệt nữa hay không? Có phải tất cả mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp hơn không? Cô vĩnh viễn cũng sẽ không biết, ngày mà cô rời khỏi, anh đã cô đơn như thế nào, nhớ cô như thế nào. Mỗi khi gặp chuyện, cô sẽ ở trong đầu anh di chuyển một vòng, nhớ phản ứng của cô, nhớ biểu cảm của cô… Đưa tay bóp trán của mình, Cảnh Liêm Uy dứt khoát quay đầu xem những phản hồi về tình hình của tấm áp phích ở các nơi qua mạng. Hai năm nay, chỉ cần anh có thời gian thì sẽ trong từng bức hình đó cẩn thận tìm kiếm một tia hy vọng. Đột nhiên, cửa văn phòng bị người khác mở ra, nhân viên sau khi khẽ cúi đầu dẫn đến cửa thì lui ra, Cảnh Nhan Hi vừa mới ngủ dậy trong tay ôm một con thỏ nhỏ, chân đi đôi dép lê của mình bước vào, vừa đi vừa dụi mặt gọi: “ba.” Cảnh Liêm Uy lập tức dừng động tác trên tay lại, trực tiếp đi tới ôm lấy cô bé vào trong lòng của mình. Cảnh Nhan Hi vừa ngồi vững trong lòng của anh thì giơ tay kéo áo xem vết thương của anh, người đàn ông như Cảnh Liêm Uy không có ý thức gì phải che đậy cả, bôi thuốc lên là được rồi, lúc này mấy vết thương đó lộ ra trước mặt của Cảnh Nhan Hi. “ba, còn đau không?” Vừa hỏi, Cảnh Nhan Hi lại thổi cho anh mấy cái. Cảnh Liêm Uy mỉm cười nhìn cô bé, một lúc sau lại ôm chặt cô bé khẽ nói một câu: “Nhan Hi muốn mẹ không?” Cái đầu nhỏ nghẹo ra một lúc cũng chưa hoàn hồn lại mà nhìn Cảnh Liêm Uy, hỏi: “Con có thể có mẹ không?” Một câu này khiến trong lòng Cảnh Liêm Uy cũng cảm thấy hơi chua xót. Trên thế giới này người anh duy nhất không muốn tổn thương nhất, không muốn phụ nhất chính là Cảnh Nhan Hi và Ân Thiên Thiên… “Nhan Hi có mẹ của mình, chỉ là mẹ giận ba rồi, cho nên không cần ba nữa…” Khẽ nói, Cảnh Liêm Uy trước nay đều sẽ không chọn cách giấu diếm cô bé: “Nhan Hi cùng ba đợi mẹ trở về có được không?” Trẻ con đâu có hiểu được nhiều như thế, chỉ biết gật đầu, mỉm cười vô cùng rạng rỡ. Sau khi chơi với Tiểu Nhan Hi, Cảnh Nhan Hi dứt khoát từ trên chân của Cảnh Liêm Uy mà bò đứng dậy muốn đi chơi máy tính, cầm con chuột trong tay kích lung tung, căn bản không biết là cái gì, chỉ vô thức làm như thế. Cảnh Liêm Uy dời mắt qua nhìn thì vừa hay nhìn thấy Cảnh Nhan Hi kích điên cuồng vào một cô gái trên tấm áp phích. “Nhan Hi!” Vốn dĩ muốn dạy dỗ cô bé mấy câu nhưng nhìn người cô bé kích vào không nhịn được mà dừng lại! Đưa tay giành lấy con chuột trong tay của Cảnh Nhan Hi, Cảnh Liêm Uy một tay ôm chặt Cảnh Nhan Hi gần như nhìn chằm chằm vào gương mặt của một cô gái đang cười tươi như hoa trên màn hình máy tính! “ba, ba!” Tiểu Nhan Hi giơ tay của mình đánh lên mặt của Cảnh Liêm Uy, khẽ gọi, rồi lại mỉm cười. Cảnh Liêm Uy lại không nhịn được mà khóe mắt hơi ướt, ôm lấy Cảnh Nhan Hi hôn cô bé vài cái khiến cô bé tránh né không ngừng, trong phòng lập tức phát ra một trận cười vui vẻ. Ân Thiên Thiên! Ân Thiên Thiên! Anh cuối cùng cũng tìm được em rồi sao? Trên màn hình máy tính, nơi hoa tuyết bay đầy trời, Cảnh Thị tổ chức hoạt động mùa đông ở xung quanh tấm áp phích còn cả mưa hoa đào, mà Ân Thiên Thiên mặc chiếc áo khoác trắng đứng mỉm cười trong đám đông… Dù chỉ là một góc nghiêng, nhưng Cảnh Liêm Uy cũng sẽ không nhận sai! Vợ của anh, mẹ của con anh, anh sao có thể nhận sai được! Khoảng thời gian này, ai đi theo bên cạnh Cảnh Liêm Uy đều không nhịn được tâm tư mà muốn trốn! Lượng công việc khổng lồ này thật sự không phải con người có thể làm hết! Nhưng dù có suy nghĩ như thế cũng chỉ là tùy tiện cằn nhằn vài câu, ai cũng không muốn thật sự rời khỏi. Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong bận bịu đến mức ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu, đi đường cũng phải chạy! Chuyện của Mộc Yên Nhiên càng trở nên cấp bách hơn, còn chuyện của Ân Thiên Thiên thậm chí càng thêm khẩn cấp! Tin tức trong thành phố T càng lúc càng nhiều, cô cả nhà họ Mộc trước đây được người người khen ngợi đang đứng trên đầu sóng ngọn gió… —- Cô cả nhà họ Mộc này cũng không biết vực dậy như thế nào, tôi nhớ nhà họ Mộc khi đó là một mớ lộn xộn! —- Người ta lớn lên xinh đẹp, vóc dáng cũng đẹp, có thể sao khởi sắc được hay sao? —- Thật đáng tiếc, nếu như tôi là người có tiền, tôi cũng đến thử một lần! —- Mấy năm trước nhà họ Hướng biến mất, bây giờ lại là nhà họ Mộc, cũng không biết tiếp theo sẽ là nhà ai? … Tin tức trên mạng càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhiều, thậm chí có người bắt đầu nghi ngờ ba mẹ của cô ta mất tích thế nào, cũng có người bắt đầu nghi ngờ Mộc Sa sao lại tàn phế, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, vậy mà có người đem cái chết của bà cụ Cảnh cũng có liên quan đến cô ta… Tất cả mọi chuyện đều khiến Mộc Yên Nhiên trở tay không kịp, cũng hoảng hốt không thôi! —- Mộc Yên Nhiên này trước khi trở về, nhà họ Mộc còn tốt, thế nào cô ta vừa về, mới hơn một năm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ? —- Cô ta chính là quay lại để khắc người ta mà? Ai dây dưa đến cô ta thì đều gặp xui xẻo! —- Tại sao sau khi cô ta trở về Mộc Sa lại bị tàn phế? Sau đó cô Ân lại ly hôn với cậu ba Cảnh? —- Mộc Long và Tử Dương nếu như bị bắt cóc, không phải bắt cóc cô ta sẽ càng bớt chuyện sao? Tại sao lại bắt hai người không dễ đối phó chứ? Tên bắt cóc là đồ ngốc sao? —- Nghe nói ngày bà cụ Cảnh mất, Mộc Yên Nhiên cũng đến đó, cũng không biết có phải cô ta hay không? … Khi những tin đồn trở nên lan tràn, Mộc Yên Nhiên thấy hoảng loạn! Nếu là mấy chuyện vớ vẩn cô ta có lẽ một chút cũng không để ý, nhưng những chuyện này lại là sự thật, bất cứ chuyện gì cũng có thể khiến mọi cố gắng của cô ta ở thành phố T sẽ đổ sông đổ biển, thậm chí có khả năng ngồi tù…