Kẹo Thủy Tinh

Chương 78: Diễn thuyết



Khương Lâm Tình đi một vòng rồi dừng trước cửa phòng làm việc.

Phòng làm việc này còn rộng hơn phòng khách của căn hộ nhỏ, cô nói: “Sau này anh có thể thoải mái ngồi họp ở đây rồi.”

“Công ty thật vinh hạnh khi có một nhân viên thời thời khắc khắc lấy công việc làm chuyện quan trọng như em.” Trì Cách đứng sau lưng cô, mỉm cười: “Nhưng mà phòng làm việc này không nhất thiết phải dùng hoàn toàn cho công việc.”

“Hả?”

“Đóng cửa lại, nó cũng có thể trở thành một cao nguyên đầy hoa đào đó.”

“Lúc nhân viên nói chuyện công việc, ông chủ có phải nên nghiêm túc chút không hả?” Khương Lâm Tình sửa lại cổ áo cho Trì Cách.

“Cũng chẳng phải thời gian làm việc gì.” Trì Cách kéo kéo vạt áo của cô, cùng lúc đó ngón tay anh cũng chui vào trong.

Trong căn hộ nhỏ chỉ có một cái sofa giường, dù có nhiệt huyết dâng trào thế nào đi nữa, thì trong không gian chật hẹp đó cũng phải quy quy củ củ thôi. Mà bây giờ ở chỗ này lại có bàn lớn, nửa người Khương Lâm Tình nằm lên đó, eo cô hoàn toàn ngã xuống dựa vào sự chống đỡ của Trì Cách.

Tay anh đỡ lấy phía sau eo cô, giống như không hề dùng lực nhưng lại bóp chặt khiến da thịt cô ửng đỏ. Anh thu tay lại, chỉ dùng nửa người dưới đỡ lấy cơ thể của cô.

Đột nhiên Khương Lâm Tình lật con dấu trên cổ áo của anh lên, ngón tay vuốt ve nó. Tim của cô như có kim nhỏ đâm vào, thêu đầy chữ “ch”.

Cô và anh bắt đầu từ nơi này, rồi lại trở về nơi này.

Trì Cách ôm cô vào nhà vệ sinh, dùng sữa tắm thoa đầy bọt trắng lên người cô. Tay anh lướt dọc theo xương quai xanh của cô: “Ngày hôm đó khi lần đầu tiên nhìn thấy em, chỗ này cũng rất trắng.”

Khương Lâm Tình nhớ tối hôm đó, trên mặt Trì Cách có vẻ lạnh lùng, có chút lưu manh, nhưng không có liên quan đến ham muốn trai gái. Anh nhìn kỹ cô, chẳng qua vì cô đang mặc quần áo của anh mà thôi.

Cô nói: “Tiếc bộ quần áo đó quá.”

“Ừ.” Trì Cách lau sạch bọt xà phòng trên người của cả hai. Anh dùng nước ấm vỗ nhẹ vào eo cô: “Anh cho em thêm hai mươi bộ.”

*

Nghỉ ngơi đến trưa, hai người ra ngoài ăn cơm.

Lúc thang máy dừng lại, người đứng ngoài cửa là Vưu Nguyệt Vũ.

Cô ấy cầm điện thoại giống như chỉ tùy ý xuống chơi, tóc tai lộn xộn, trang điểm nhẹ. Cô ấy dùng một chân chống đỡ sức của cả người, nghiêng nghiêng ngã ngã, sau đó dứt khoát dựa vào bên cạnh: “Trùng hợp thế à?”

Khương Lâm Tình: “Cô Vưu, sau này tôi dọn đến bên này.”

Vưu Nguyệt Vũ áp sức nặng của cả người mình dựa vào lan can: “Cô và Hướng Bội đều có nơi để về rồi.” Giọng cô ấy trầm thấp, không hề lộ ra chút suy nghĩ hâm mộ nào.

Khương Lâm Tình hỏi: “Cô Vưu và anh Tống?”

Vưu Nguyệt Vũ cong môi cười: “Đóng cùng nhau một vở kịch thôi.”

Đến tầng một, cô ấy ra ngoài trước. Còn chưa bước được hai bước, thì nhận được điện thoại của Tống Khiên.

Anh ấy vừa mới tỉnh lại, giọng nói tương đối trầm khàn: “Cô đâu rồi?”

Vưu Nguyệt Vũ và anh ấy đều chưa thỏa thuận gì với nhau. Cô muốn đi đâu thì đi. Trên mặt kính sáng loáng phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của cô ấy. Cô ấy che kín bụng nói: “Đói bụng rồi, tôi đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ.”

“Cơ thể thế nào rồi? Vẫn còn không thoải mái à?”

“Không thoải mái thì cũng cần phải ăn cơm.”

“Chỉ là đến cửa hàng tiện lợi mua đồ thôi à?” Tống Khiên hỏi: “Có muốn tôi đưa cô đến nhà hàng ăn một bữa thật ngon không?”

“So với ăn thì tôi thích nằm hơn.” Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt không theo quy luật thế này thì đều vô cùng đau đớn.

“Vậy thì lên đây nằm đi. Muốn ăn gì thì nói với tôi, tôi đi mua thay cô.”

Đến tận giờ phút này, Vưu Nguyệt Vũ cũng không hề xem Tống Khiên là người mình có thể dựa vào. Nhưng anh sẵn lòng phục vụ, đương nhiên cô sẽ thuận thế nghe theo: “Cảm ơn Tống đại thiếu gia nhé.”

Mối quan hệ nam nữ đơn giản nhất chính là giống cô và Tống Khiên thế này, không để trái tim mình vào, mà bàn về chuyện làm ăn. Đeo trên người chức vụ bà Tống, có thể kiếm tiền tiêu vặt xài cả đời rồi. Vưu Nguyệt Vũ cảm thấy đây là một vụ làm ăn không hề lỗ mà chỉ có lời.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô cười, xoay người lại và nhấn thang máy đi lên lầu.

*

Khương Lâm Tình dọn đến một vài thứ, nhiều lần bắt gặp Vưu Nguyệt Vũ.

Cô nói với Trì Cách: “Hình như cô Vưu và anh Tống cũng bắt đầu giống chúng ta rồi đấy.”

“Ồ.” Trên tay Trì Cách cầm theo một hộp giấy. Anh kéo cao tay áo lên, lộ ra đường bắp tay rắn chắc.

Khương Lâm Tình dọn dẹp đồ đạc rất lẻ tẻ, cũng không gọi công ty dọn nhà, mà để Trì Cách làm việc khổ sai.

Cô cầm khăn giấy lau mồ hôi cho anh: “Để giám đốc Trì chịu khổ rồi.”

Trì Cách nhếch mép cười: “Cũng không phải là không có thưởng.”

Họ lục tục chuyển đồ tận hai tuần lễ. Khương Lâm Tình đổi sang ghế mới, bàn mới, ở phòng làm việc chiếm lấy vị trí gần cửa sổ.

Sau khi buổi triển lãm kết thúc, Chu Tục có linh cảm tiếp theo, nói muốn tổ chức một buổi triển lãm nghệ thuật cho người lớn tuổi tụ họp, muốn lên sân khấu với tư cách một diễn giả chính: “Cô Khương, về phần diễn giải buổi triển lãm còn phải phiền cô bổ sung thêm một chút rồi.”

Cô đồng ý: “Ừ, tôi biết rồi.”

Trì Cách thêm một câu: “Để anh ta trả thêm tiền.”

Khương Lâm Tình: “Lượng công việc không nhiều, sao em có thể nói được chứ.”

“Để anh nói.” Trì Cách thật sự gọi điện cho Chu Tục, mở miệng ngậm miệng đều nói chuyện làm ăn.

Khương Lâm Tình đi ra ngoài rót một ly nước, lúc trở về, Trì Cách đã nói chuyện xong với Chu Tục.

Cô cười: “Anh Chu thật sự là anh rể tương lai của anh à.”

Trì Cách lắc đầu: “Chị anh vẫn chưa để anh thay đổi cách xưng hô, thế thì không phải rồi.”

Cô không biết Chu Tục và Trì Diệu Tinh đã bên nhau bao lâu rồi, dường như cũng đã gặp người lớn hai bên rồi, thì ra cũng có ẩn tình bên trong sao? Đột nhiên cô lật cổ áo của Trì Cách lên nhìn.

Anh giống như đang khẳng định để cô an tâm: “Em là của anh.”

Cô tựa vào vai anh: “Em tin anh.”

Tin những thứ anh chưa từng nói ra khỏi miệng sẽ tồn tại muôn thuở.

*

Còn năm ngày là diễn ra triển lãm của Chu Tục, Khương Lâm Tình cũng tải nội dung lên tin nhắn.

Có thể vì nghe nhiều lời thả rắm cầu vồng*, nên cô cảm thấy tương đối hài lòng với buổi triển lãm này. Lời Đổng Thiên Diệp từng phê bình đã bị cô ném lên chín tầng mây rồi.

*Người hâm mộ khen ngợi quá mức về thần tượng của họ.

Buổi triển lãm kết thúc mỹ mãn, Chu Tục cũng khen ngợi sự đổi mới của mô hình trực tuyến.

Khương Lâm Tình đi vào xem lịch sử tin nhắn, Wechat lại tự động đăng nhập, giống như không khác gì so với trước kia.

Nhưng cô lại cảm thấy không giống.

Có một Weibo dài trong tin nhắn riêng.

Sau khi Khương Lâm Tình nhận được cuộc gọi từ cô con gái khác của bố mình, cô đã buông bỏ rồi. Cô biết được sự thật là đủ. Nhưng cô không ngờ cô con gái này của bố cô lại viết một lá thư xin lỗi cực kỳ dài gửi đến cô.

Nhưng mà, so với việc ngàn người chửi rủa cô khi xảy ra việc ngoài ý muốn đó, cái gọi là bài đăng sự thật này lại rất ít được chú ý đến. Những người đã từng chỉ trích cô, có lẽ mấy ngày tiếp theo đã quên hết sạch mọi chuyện. Mà khi có lời xin lỗi muộn màng này, nhiều người liên quan đều đã biến mất.

Cố chấp với sự đúng sai của Internet chỉ khiến tăng thêm sự phiền não thôi.

Khương Lâm Tình đã vượt qua bản thân mình rồi. Bố không phải vì cô mà ra đi, cô đã bỏ xuống sự tự trách của bản thân rồi.

Cô cũng không trả lời bài viết dài này.

Đối phương gửi một bài viết dài nhưng lại không hề thông báo cho cô, có thể chỉ vì muốn an ủi nội tâm của mình thôi, chứ không hề cầu xin sự tha thứ từ cô.

Hai người đều là người xa lạ, cô cũng không làm phiền.

Cùng lúc đó, triển lãm về tình cha con của công ty đã nhận được phản hồi rất tốt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cuối cùng Khương Lâm Tình cũng có thể thật sự nhớ về tuổi thơ của mình, hoài niệm về cảnh một nhà ba người rồi.

Sau đó cô lại mơ ước về tương lai đong đầy hạnh phúc của mình, ngôi nhà của cô và Trì Cách.

*

Buổi diễn giải về nghệ thuật của Chu Tục diễn ra vào cuối tuần.

Khương Lâm Tình vốn định tránh đi rồi. Nhưng Chu Tục lại cho cô thời khắc tỏa sáng, làm thế nào cũng phải giới thiệu cô với các vị lão làng trong giới nghệ thuật. Cô cảm thấy vô cùng ngại. Cô và Trì Cách chỉ đến làm bừa ở bộ phận triển lãm nghệ thuật thôi.

Chỗ này có họa sĩ, nhà điêu khắc và nhiếp ảnh gia. Cô gặp mấy người, sau đó cũng chạy đến lầu hai.

Trì Cách ngồi im ở đó.

Khương Lâm Tình hỏi: “Sao anh không đi xuống thế? Anh có giao tình với thầy Hùng Lệnh Phong mà, bây giờ chắc có bạn trong nghề của anh đó.”

Trì Cách cong môi: “Cũng có đối thủ trong ngành.”

“Ai thế?”

Anh không nói gì.

Khương Lâm Tình ló đầu qua lan can nhìn xuống, thì thấy Đổng Thiên Diệp. Vừa khéo cô cũng chẳng có chút cảm tình nào với Đổng Thiên Diệp cả.

Chu Tục là một thùng gỗ trong giới nghệ thuật, nhưng tiền tài phong phú, mấy nghệ thuật gia lão làng trong nghề cũng cho anh ấy mặt mũi. Anh ấy có diễn giải trời Nam đất Bắc thế nào thì họ cũng ngồi kín chỗ.

“Trước triển lãm điêu khắc giấy lần trước, tôi đã có ý tưởng về một cuộc triển lãm hoài cổ.” Chu Tục nói: “Mỗi một người trong giới đều có truyền thuyết về mình, tôi thật may mắn khi được biết một người như vậy, thầy Tam Thủy Dã.”

Khương Lâm Tình ngạc nhiên, nhìn sang Trì Cách.

Trì Cách miễn cưỡng dựa vào ghế sofa.

Cô vui vì mình ở đây. Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, cô có thể kịp thời kéo anh lại.

Chu Tục đang nói về cuộc đời của Tam Thủy Dã.

Trì Cách thu bớt lại biểu cảm trên mặt, ngẩng đầu lên, ngồi tựa vào ghế sofa, mắt nhìn lên trần nhà, giống như muốn xuyên qua ánh đèn hoa nhìn thẳng đến chín tầng mây.

Đột nhiên Khương Lâm Tình ngồi vào bên cạnh anh, ôm lấy eo anh, cả người chui vào lòng anh. Từ tư thế này mà nói là cô đang mong anh có thể dựa vào mình.

Trì Cách cảm thấy mọi trống rỗng xung quanh bỗng chốc được lấp đầy. Anh ôm cô, lắng nghe những thành tựu vĩ đại của bố mình trong giới nghệ thuật.

Chu Tục nói: “Tôi thật sự lấy làm vinh hạnh khi có thể làm quen với đời sau của Tam Thủy Dã, lấy được bản ghi chép vô cùng quý báu trước kia của Tam Thủy Dã.”

Khương Lâm Tình không nhìn tiếp nữa, chỉ nghe tiếng vỗ tay bên dưới. Cô cũng nghe được giọng của Tam Thủy Dã, giọng nói của ông ấy có chút giống với Trì Cách, nhưng mà không nặng giọng mũi như của Trì Cách.

“Tam Thủy Dã, Phụng Cao Cư. Hai phong cách vẽ hoàn toàn khác nhau, ai có thể đoán được là cùng một người chứ.” Dưới sân khấu đột nhiên truyền đến tiếng cười của Tam Thủy Dã.

Phụng Cao Cư? Khương Lâm Tình cảm thấy cái tên này có chút quen quen, nhưng cô không quen với những danh gia này, nên không để trong lòng. Chẳng qua, sau câu nói này thì tầng một trở nên náo nhiệt hẳn.

Cô ngước mắt nhìn Trì Cách.

Trì Cách vẫn còn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ánh đèn trên đỉnh đầu như cũ.

Tiếng diễn giải của Chu Tục hơi ngừng lại, tiếng vỗ tay vừa nãy không còn vang lên nữa. Còn có một đám người đang tụ tập nói chuyện.

Mà nói cái gì, Khương Lâm Tình không nghe được.

Dường như cuộc tụ họp của những người nổi tiếng này không kết thúc mỹ mãn.

Khương Lâm Tình len lén nhìn xuống dưới.

Đổng Thiên Diệp đang nhìn mọi người giải thích điều gì đấy.

Chu Tục đứng trên sân khấu, đột nhiên nhìn lên lầu hai.

Khương Lâm Tình rụt đầu trở về, trở về lại trong lòng Trì Cách: “Họ sẽ tin sao?”

“Trong bản ghi chép của Chu Tục có chiếu lại cảnh Tam Thủy Dã vẽ tranh dưới danh xưng “Phụng Cao Cư”.” Trì Cách ôm chặt lấy cô.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.