Kẹo Sữa Bò

Chương 11



Ba ngày nữa là đến kiểm tra giữa kỳ, Vũ An không có nhiều thời gian vào game. Chỉ tranh thủ làm một trận PVP.

Cả ngày học trên lớp, chiều tối đến lớp học thêm. Đến khuya, Vũ An mới có thời gian ôn bài.

Cả người trong trạng thái mệt mõi, Vũ An vỗ mặt phấn chấn tinh thần, tranh thủ trống tiết ôn lại một số bài tập.

"Mày đọc bài viết trên confession của trường chưa?"

"Chưa. Có chuyện gì à?"

"Mày lên confession của trường rồi. Có người chụp được ảnh mày với anh Khang 12a1 đứng trước cổng trường."

Bài viết với hơn ba trăm bình luận, gần một ngàn lượt thả reaction.

Bức ảnh này chỉ thấy rõ sườn mặt của hai người. Nhưng với gương mặt đẹp trai ngời ngợi kia, mọi người dễ dàng nhận ra là Nguyên Khang. Từ góc chụp, Nguyên Khang đặt tay lên đỉnh đầu, trông giống như đang xoa đầu cô.

[ OMG. Nguyên Khang có bạn gái rồi ư? Tin chuẩn xác không vậy? ]

[ 100% ]

Lại còn 100% cơ đấy. Tin chuẩn khi nào vậy.

Đa số bình luận đều khóc than việc Nguyên Khang có người yêu. Một số khác tò mò cô gái trong ảnh là ai.

[ Có ai cảm thấy bạn nữ này quen quen không? ]

Ngay dưới phần bình luận, một người vào trả lời.

[ Lớp phó học tập 10a1, tên là Mai Vũ An. ]

[ Bạn này có đôi mắt màu hổ phách đúng không? Tôi biết bạn này. Ngoài đời xinh hơn ảnh nhiều, xinh kiểu đặc biệt, không giống nét đại trà. ]

Bình luận nhanh chóng nhận được phản hồi tích cực đẩy lên top comment.

Vũ An day day ấn đường, không xem điện thoại nữa. Thú thật khi bị người khác ghép đôi với Nguyên Khang, cô vui lắm chứ, trong lòng như trăm hoa đua nở. Nhưng mà chắc chắn anh Khang không thích bị ghép đôi với người khác. Chắc hẳn là như vậy!

Tan học, Vũ An dắt xe đạp ra cổng trường thì có người gọi cô bằng cả họ và tên.

"Mai Vũ An."

Giác quan thứ sáu mách bảo có điềm không lành sắp diễn ra. Vũ An đưa mắt về phía người gọi mình.

Thục Quyên uyển chuyển tiến gần cô, nở nụ cười đúng tiêu chuẩn hoa hậu thân thiện.

"Chị là Quyên. Chị có chuyện muốn nói với em. Ở đây thì không tiện nói chuyện hai chị em mình qua quán đằng kia nhé."

Vũ An không có cách nào từ chối nên đồng ý.

Thục Quyên nói dông nói dài kéo dài thời gian. Vũ An hơi mất kiên nhẫn nhưng giọng vẫn bình bình như trước.

"Chị đi vào thẳng vấn đề luôn đi ạ."

Thục Quyên hút trân châu, mỉm cười.

"Em có quan hệ gì với Nguyên Khang."

Thật ra ngay từ đầu, Vũ An đã đoán được đại khái lý do mà Thục Quyên tìm đến mình. Vũ An không trả lời câu hỏi của cô ta mà vặn ngược lại hỏi.

"Chị là?"

"Bạn gái tương lai của Nguyên Khang. Vậy nên em từ bỏ đi."

Bạn gái tương lai?

Thục Quyên trả lời tỉnh bơ cứ như thể cô nắm chặt được một trăm phần trăm sẽ theo đuổi được Nguyên Khang. Vũ An như không tin được những gì cô đang nói, quan sát gương mặt đắc ý của cô.

"Bạn gái tương lai à? Có nghĩa là bây giờ chị chưa theo đuổi được anh ấy. Vậy thì sao em phải nghe lời chị nhỉ?"

Giọng cô nhẹ nhàng như lông vũ nhưng lại mang tính công kích cao. Vũ An không cho cô ta cơ hội phản bác, đặt tiền xuống bàn, mỉm cười.

"Chào chị."

(...)

Đầu giờ ngày hôm sau, Vũ An đến trường lúc sáu giờ sáng, cô đứng ở một góc âm thầm quan sát đợi anh 12a1 cầm sọt đem đi đổ rác. Đợi anh đó đi xuống cầu thang, Vũ An ngó ngó xung quanh, nhanh chóng đặt thư vào ngăn bàn Nguyên Khang. Bộ dáng lén la lén lút như ăn trộm.

Vũ An không kết bạn Facebook cũng không có số điện thoại của anh. Chỉ còn cách dùng cách viết thư của hơn hai mươi năm trước để liên lạc với anh.

Nguyên Khang bước vào phòng học, theo sau là Vương Thịnh và Minh Dũng. Vương Thịnh là người chú ý đến phong thư đặt dưới ngăn bàn.

"Thời buổi nào rồi mà còn viết thư tỏ tình chứ." Vương Thịnh cầm phong thư.

Gửi Nguyên Khang.

Vương Thịnh xùy một tiếng sau đó đưa cho anh.

"Phong thư không giống thư tình lắm. Chẳng lẽ là thư quyết chiến." Huy nhìn phong thư, xoa xoa cằm.

"Mày bị ảo à. Nếu muốn đánh nhau thì đã đến lớp hẹn chứ viết thư làm đéo gì." Dũng cốc đầu Huy.

Không quan tâm những lời bọn họ nói, Nguyên Khang mở phong thư họa tiết retro. Nét chữ cứng cáp, gọn gàng, giống đến tám mươi phần trăm chữ trong sách giáo khoa.

Thành phố A, ngày 4/11/ 20xx

Dương Nguyên Khang thân mến!

Em tên là Mai Vũ An lớp 10a1.

Em viết lá thư này để xin lỗi anh. Có lẽ, anh đã đọc được bài viết trên trang confession của trường. Em muốn xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh. Mọi người trong trường đã hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta. Em biết chuyện này ảnh hưởng đến đời sống cá nhân của anh rất nhiều. Nếu được sự cho phép của anh, em sẽ đăng bài phủ nhận tin đồn, khẳng định mối quan hệ đơn thuần, trong sáng của chúng ta.

Người viết.

Mai Vũ An.

Viết thư để xin lỗi?

Có ngốc không vậy?

Nguyên Khang miết dòng chữ màu xanh trên thư, khóe môi hơi nhếch lên. Biểu cảm ấy hoàn toàn bị ba người còn lại thu vào tầm mắt.

Minh Dũng vươn tay định cướp lấy lá thư nhưng Nguyên Khang phản ứng cực kỳ nhanh, anh giơ lá thư trên cao. Anh nhướng mày.

"Làm gì?"

"Viết gì trong thư mà mày vui vậy?"

"Có sao?"

"Thư rác thôi mày đừng bận tâm." Nguyên Khang gấp thư thành miếng nhỏ, cho vào túi áo đồng phục.

"Vậy mày cất làm gì? Để tao vứt hộ cho." Vương Thịnh hùa theo, nở nụ cười thiếu đòn.

"Không phải thư của người thương chứ?" Huy bâng quơ nói một câu.

Nguyên Khang lười giải thích, anh đứng dậy, đi ra ngoài. Để lại đám người bọn họ cười ha hả, ồn ào.

Để tiết kiệm thời gian, Nguyên Khang không chạy ra cổng trường mà vượt tường, nhảy vọt ra ngoài, động tác thuần thục như thực hiện được cả trăm lần. Anh ghé vào cửa hàng bán đồ dùng học tập mua giấy viết thư và phong bì thư.

Bà chủ cửa hàng thấy cậu mua thư và phong bì thư thì thấy làm lạ, nói.

"Lâu lắm rồi cô mới thấy viết thư để tỏ tình đấy. Giờ mấy đứa trẻ đều mua bó hoa hồng không à."

Khóe môi anh giật giật nhưng sau đó cong môi mỉm cười.

"Viết thư vẫn tốt hơn ạ. Có thể lưu giữ kỷ niệm."

Từ lúc trở về, Nguyên Khang cứ nắn nót viết từng chữ trên giấy. Vương Thịnh giả vờ nghiêng đầu qua, vươn tay lấy bút để ngó xem anh viết cái gì. Nguyên Khang nhanh chóng lấy sách đè lên tờ giấy, nhíu mày.

"Muốn gì?"

"Mượn bút thôi mà. Người anh em nóng tính vậy?"

Chỉ thấy anh viết cái gì mà nhanh lắm, viết xong gấp lại bỏ vào phong thư, dán thêm mấy sticker màu mè, hường hòe nữa. Vương Thịnh trố mắt, há hốc, không ngậm được mồm.

Chỗ ngồi của bọn họ nằm ở chỗ khuất nên giáo viên không nhìn thấy được.

Nguyên Khang lấy vở Ngữ Văn, ngó đống chữ chi chít trên bảng, tay phải chép bài lia lịa, đưa mắt sang thấy Vương Thịnh vẫn còn ngồi bất động như tượng, anh huých vai.

"Chép bài đi. Ngơ ra đấy làm gì?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.